Chương 11:

 

“Kinh Luân, anh đến tìm em à.” Cô ta ôm cánh tay của Tả Kinh Luân.

 

Vu Tịch nhìn hai người nắm chặt tay, lấy lại tinh thần.

 

Từ khi Vu Tịch về nước thì không ở nhà, Tả Kinh Luân vẫn là lần đầu tiên thấy Vu Tịch sau khi cô trở về.

 

Đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô một lúc, trong lúc nhất thời kinh ngạc.

 

“Vu Tịch, thật sự là em à.” Anh ta có chút kinh ngạc vui mừng lên tiếng nói.

 

Nhìn Tả Kinh Luân như vậy, Vu Điềm vội vàng kéo anh ta nói, “Đúng vậy, anh mới nhìn thấy Vu Tịch phải không, mau giúp chúng em khuyên nhủ chị ấy đi, từ khi trở về thì không ở trong nhà, gia đình lo lắng muốn chết.” Cô ta quay sang nói với Vu Tịch, “Vu Tịch, chị vẫn nên trở về đi, bên ngoài tóm lại vẫn quá nguy hiểm, chị là một cô gái, ba mẹ rất lo lắng cho chị, hơn nữa, sắp xếp cho chị xem mắt cũng là vì tốt cho chị, nếu không, bây giờ chị trình độ học vấn cũng không có, cũng không có kinh nghiệm xã hội gì… Bên ngoài đều nói chị… Đều nói chị cả ngày lêu lổng, mẹ cũng vì muốn giúp chị ổn định sớm một chút mà thôi.”

 

Nghe cô ta nói dễ nghe như vậy, Vu Tịch càng bật cười, cô nhìn Tả Kinh Luân, nói với Vu Điềm, “Cô cảm thấy nếu như là cô gả đi cho một lão già bốn mươi tuổi, sau đó sinh cho lão ta một đứa con gái, gã cũng không sống được bao lâu, làm quả phụ, cô chính là lão đại của nhà bọn họ đúng không.”

 

Tả Kinh Luân nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ.

 

“Vu Tịch, sao em có thể nói Vu Điềm như vậy chứ.”

 

Lời nói này thật khó nghe.

 

Vu Tịch hừ một tiếng, cô sắp bị người nhà bán mà không cảm .

 

Vẻ mặt Vu Điềm tiêu điều kéo Tả Kinh Luân, “Không có chuyện gì đâu Kinh Luân, chỉ cần chị đồng ý trở lại là được, chị ấy cũng vì gây gỗ với người nhà cho nên đang tức giận, chị ấy nói gì em cũng sẽ không để bụng đâu.”

 

Vu Tịch thật sự không nhìn nổi, hừ một tiếng nói, “Tôi cũng biết em gái đối xử với tôi tốt nhất, vậy chuyện này trước hết cứ quyết định như vậy, lúc nào em gả thay cho tôi thì tôi sẽ trở về lúc đó.”

 

“Chị…”

 

Vu Tịch chỉ liếc mắt, quay đầu đi ra ngoài.

 

Vu Điềm ở phía sau muốn ngăn cản, lại nhìn Tả Kinh Luân một cái, suy nghĩ sau này còn có cơ hội, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

 

Tả Kinh Luân thương tiếc nhìn sang, nắm tay của Vu Điềm, “Vu Tịch này làm sao nói chuyện lại khó nghe như vậy cơ chứ.”

 

Vu Điềm cắn môi dưới, “Được rồi, em cảm thấy, có lẽ là chị đang trách em đó, có lẽ trong lòng chị ấy còn…”

 

Tả Kinh Luân nghe vậy thì mặt liền biến sắc, “Đừng nói nảm, anh đối với cô ta từ đầu đến cuối cũng chưa từng có suy nghĩ đó, anh chỉ thích một mình em.”

 

Vu Điềm nghe vậy, mặt đầy ngọt ngào tựa vào trong ngực anh ta, nhưng mà lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bên kia, một chiếc Bugatti trực tiếp lái thẳng đi.

 

Cái bảng số xe đó, cô ta vừa nhìn đã nhận ra được, đó không phải là bảng số xe của Cố Lâm Hàn sao.

 

Bởi vì cách rất gần, cho nên, người chung quanh đây đều biết đó là xe của Cố Lâm Hàn.

 

“Oa, Bugatti, hình như còn là bản hạn chế thì phải.” Tả Kinh Luân cũng nhìn thấy, “Thật là đẹp trai, anh cũng muốn mua, đáng tiếc không mua được.”

 

Ánh mắt Vu Điềm sáng lên nói, “Phải không, ghê gớm vậy cơ à, có tiền cũng không mua được sao?”

 

“Dĩ nhiên, nghe nói giá mua sáu mươi triệu, nhưng mà không mua được, cả nước chỉ có một chiếc.” Tả Kinh Luân nói, “Lái đi thật là bắt mắt nhỉ.”

 

Vu Điềm vùi ở trong ngực anh ta, trong lòng lại nghĩ tới bên kia.

 

Đáng tiếc, Cố Lâm Hàn cao cao tại thượng, chỉ có thể đứng xa nhìn, người bình thường tiếp xúc không tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện