Chương 117: Có phải em thật sự rất ngốc hay không

 

Mà lúc này, ở bên ngoài, Vu Tịch đang dùng lò vi sóng để hãm lại ít đồ ăn trong tủ lạnh.

 

Đáng tiếc cô chưa từng dùng cái lò vi sóng này bao giờ, lò vi sóng nhà cô như đỗ ngốc vậy, nhìn qua nào có to lớn như vậy, lò vị sóng này nhìn đã thấy rất đắt, mấy cái nút bên trên đều không hiểu.

 

Lại loay hoay một lúc, suýt chút nữa không đã bị bỏng tay, cô kêu lến một tiếng… “Làm sao vậy?”

 

Cố Lâm Hàn nghe tiếng chạy ra.

 

Liếc mắt một cái nhìn thấy Vu Tịch đang đưa ngón tay của mình lên thổi, một bến là chiếc bánh mì nửa nóng nửa không.

 

Anh không còn gì để nói: “Được rồi, em đừng nhúc nhích.”

 

Vu Tịch vô cùng đáng thương ngẩng đầu lên. Cô đột nhiên phát hiện mình thật sự rất ngốc.

 

Cũng không trách anh vẫn luôn mắng cô.

 

Bình thường còn không thể hiện ra, bây giờ có người bị bệnh, đừng nói chăm sóc người ta, cô không gây chuyện cho người ta đã tốt lắm rồi.

 

Vừa nhấc đầu lại thấy Cố Lâm Hàn chỉ quấn cái khăn tắm đã đi ra.

 

Anh còn chưa kịp lau người, thoạt nhìn cả người ướt dầm dề, còn đang nhỏ nước. Bên dưới là đôi chân trần khiến dấu chấn bị in thành một đường.

 

Anh từ từ đi tới trước mặt cô. “Đừng nhúc nhích, có phải bị bỏng rồi hay không, em ngốc thật đấy, cái lò vi sóng này rất nóng, không thể tùy tiện chạm vào.”

 

Anh cúi đầu nắm tay cô đưa lên xem.

 

Bên trên bị đỏ lên, may là không đến mức bị bỏng.

 

Anh cúi đầu thổi hai cái, trừng mắt nhìn cô: “Đừng lộn xộn.”

 

Vu Tịch nhìn anh lại sát gần đây, hơi nước trên người cũng bay qua, trong lúc nhất thời ánh mắt cô dán vào ngực anh.

 

Không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, trên người có cảm giác hơi khô nóng, không biết có phải mình bị anh lây bệnh hay không mà cô thấy trong người không khỏe như sắp bị cảm…

 

Cô nhanh chóng ngả người về phía sau. “Này, anh đừng lại đây như vậy, anh, anh còn chưa mặc quần áo!”

 

Cổ Lâm Hàn dừng một chút, cúi đầu nhìn chính mình…

 

Trong chốc lát đúng là đã quên.

 

Nghe thấy cô kêu lên, anh vội vớ tạm lấy một cái khăn tắm rồi đi ra xem.

 

Cô nhìn chằm chẳm anh, nghe thấy cô có chuyện mà anh chạy ra nhanh như vậy.

 

Cô nhìn anh lẩm bẩm: “Kích động như vậy làm gì, dù sao cũng không có việc gì.”

 

“ Cổ Lâm Hàn vẫn lo lắng một chút, chẳng qua gật đầu nói: “Còn không phải sợ em làm nổ phòng bếp đ

 

Được rồi…

 

Cô thật sự không hiểu mấy cái này lắm.

 

Dù sao cả nhà bọn họ đều là công nghệ cao, không giống như mấy gia đình bình thường như nhà cô. “Được rồi, anh mặc quần áo vào trước đi, chỉ vừa hết sốt thôi đấy, đừng lại lặp lại.” Vu Tịch nỗ lực không để mình nhìn ngục của anh.

 

Cô cũng coi như là lớn lên giữa các anh đẹp trai nhưng có dáng người hoàn mỹ như Cổ Lâm Hàn đúng thật là không thấy nhiều lắm.

 

Đặc biệt những cơ bụng đó, những người đàn ông khác rất khó luyện ra được. Dù cho trong mấy năm ở nước ngoài, thân thể của mấy người ngoại quốc đều rất cường tráng nhưng vẫn như cũ rất khó luyện.

 

Vụ Tịch quay đầu đi, cảm thấy mình càng ngày càng hảo sắc, vậy mà lại nhìn chằm chằm vào cơ bụng của đàn ông.

 

Càng không cần phải nói, người người đàn ông này là Cỗ Lâm Hàn.

 

Cổ Lâm Hàn cũng cảm thấy có chút không thích hợp, mình điên rồi mới nghe thấy có âm thanh đã lập tức chạy ra tới.

 

Quay lại nhanh chóng mặc quần áo rồi đi ra, thấy Vu Tịch có vẻ ủ rũ, đi qua đi nói: “Đừng nói là em thật sự bị tôi lây bệnh cảm rồi nhá.”

 

Cổ Lâm Hàn nghĩ đến cơ thể của cô bây giờ..

 

Đồ chơi bị cảm phiền phức hơn anh bị rất nhiều.

 

Anh nhíu mày, có chút hối hận buổi tối ôm cô cùng nhau ngủ.

 

Lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là ma xui quỷ khiến kéo người tới trên giường, còn cảm thấy ôm rất thoải mái.

 

Lúc đấy thật ra rất tốt….

 

Nhưng mà lúc này.

 

Vu Tịch ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Anh nói, có phải tôi thật sự rất ngốc hay không?”

 

Cổ Lâm Hàn hơi sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện