Chương 130

 

“Đúng vậy.” Vu Tịch cười lạnh: “Tình yêu vốn dĩ không liên quan đến tiền nhiều hơn hay tiền ít hơn đi?” Tả Kinh Luân trong lòng sụp đổ.

 

Cô đã yêu người khác?

 

Đương nhiên anh ta không muốn tin vào điều đó.

 

Một mặt cảm thấy, cô yêu một người chỉ có hai bàn tay trắng, có như vậy thì anh ta có thể từ trên cao giáo huấn cô một trận, và cho cô ấy nhận ra quay đầu lại là điều tốt nhất, như vậy anh ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

 

Một mặt lại cảm thấy, cô thế mà lại yêu những người khác, làm cho anh ta cảm thấy trong lòng không phục. “Ò, tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc người kia là người như thế nào, mà khiến cô mê mẫn đến vậy.”

 

Vu, Tịch nói: “Là người cao ráo, đẹp trai, lại có khí chất, không chỉ mình tôi, bất cứ người nào nhìn đều cũng sẽ bị cuốn hút bởi anh ấy.”

 

Đầu tiên Tả Kinh Luân bị chọc tới tức giận, lúc sau bị chọc tức đến cười lạnh. “Được đi, Vụ Tịch, coi thật sự, thật sự rất tốt, chỉ có mình cô tưởng tượng ra được người như thế, cô bị ma quỷ ám ảnh rồi.”

 

Tả Kinh Luân nghĩ không có khả năng có người như vậy. Chắc chắn là cô cố ý nói như thế để chọc tức anh ta. Vu Tịch nói: “Dù sao thì anh ấy tốt như thế, cũng đủ cho tôi cho không, thế là được rồi.”

 

“Nếu anh đến đây chính là để nói cái này với tôi, vậy nói xong rồi, tôi đi trước.”

 

“Vu Tịch, chúng ta phải nói chuyện này cho xong, cô thật sự chà đạp chính mình theo cách này, tôi sẽ cảm thấy tôi có trách nhiệm về chuyện này.”

 

Vụ Tịch quay đầu lại: “Anh có lập trường gì mà chịu trách nhiệm.”

 

“Ý của tôi là, nếu có thể tôi cũng có thể bồi thường cho cô, thật sự, chỉ cần cô muốn tôi giúp đỡ, cô chỉ cần nói cho tôi thôi, tôi hi vọng chúng ta ít nhất vẫn là bạn, còn có thể gặp mặt nói chuyện, đúng không.”

 

“Đủ rồi.”

 

Cô hừ nhẹ: “Bạn bè của tôi rất nhiều, bớt đi anh một người cũng không sao.”

 

Bị cô trực tiếp cự tuyệt như thế, mặt Tả Kinh Luân đỏ bừng.

 

Vu Tịch lười quan tâm đến anh ta, vào trong phòng học.

 

Mặc dù mọi người hâm mộ một người đẹp như Vụ Tịch, nhưng gần đây mới vào trường học đã gây chú ý, cô đi đến đầu, cũng tuyệt đối thu hút ánh mắt người ta, nhưng mọi người cũng hâm mộ Vu Điềm, người gọi là đại tiểu thứ.

 

Lúc này, các cô như vậy vây quanh Vu Điểm.

 

Vu Tịch nghe thấy bọn họ đang nói chuyện. “Vụ Điềm cô thật sự muốn mở party. “Chúng tôi đều có thể đi phải không?”

 

“Giáo viên cũng được mời đi, sẽ không có vấn đề gì sao?”

 

“Vu Điềm cô thật lợi hại, cả giáo viên đều đi tham gia party của cô.”

 

Vu Tịch đi vào ngồi, Vu Điểm nhìn Vu Tịch, một bộ dáng nhút nhát sợ sệt. “Vụ Tịch, chị cũng vừa mới tới trường học, em cảm thấy, để có thể quen thuộc hơn với mọi người, em chuẩn bị một buổi party, hy vọng chị cũng có thể tham gia.”

 

Khâu Y Nhụy. ở một bên nghe xong, hừ nhẹ nói với Vu Điềm: “Vũ Điềm, party của cậu, cổ ta dám đi sao.”

 

Vu Tịch ngẩng đầu lên: “Sao lại không dám?”

 

Khâu Y Nhụy bật cười: “Cô là đồ nhà quê, cô biết party là cái gì sao, nói cho cô biết, đừng có mặc đồng phục mà đi đến đó, đến lúc đó, bọn tôi cười chết cổ, hơi Vu Điềm của bọn tôi mở party là ở Tanghu Manor, nơi đó rất xa hoa cao cấp, ăn mặc không phù hợp không ai được vào đí, biết không.”

 

Vu Tịch nhìn Vu Điềm.

 

Nơi đó không phải là nhà của Tả Kinh Luân mở sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện