Chương 135: Chị chính là muốn đến đoạt Tả Kinh Luân với tôi đi

 

Tả Kinh Luân mặc một thân chính trang đi đến.

 

Không giống với bất kỳ học sinh nào mấy cô đã gặp qua, trên người Tả Kinh Luân toát ra một loại khí chất thật thành thục ổn trọng, khiến người ta cảm thấy, cái này chính là khí chất của một kẻ có tiền.

 

Giống như một vị hoàng tử vậy, mặc cũng đẹp như vậy.

 

Lại nhìn lại đám học sinh nam nghèo kiết hủ lậu trong lớp mình, bọn họ đến nhìn một cái cũng lười liếc mắt, bạn trai người ta lại đẹp trai như vậy.

 

Ánh mắt vừa hâm mộ vừa kinh ngạc cảm thán nhìn chằm chằm bên kia.

 

Tả Kinh Luân vừa đi vào lập tức nhìn thấy Vu Tịch đang ở bên trong.

 

Lúc trước, cô gái nhỏ này tiều tụy giống như một nụ hoa không được tưới nước vậy.

 

Nhưng mà anh ta đã quên, nụ hoa cũng luôn có một ngày nở rộ.

 

Nhìn Vụ Tịch lúc trước đã cảm thấy thật không giống nhau, nhưng hôm nay cô cùng với Vũ Điềm lại mặc một bộ váy giống nhau.

 

Nhưng mà nhìn Vụ Điềm xác thật là tiểu thư khuê các, còn cô lại yêu dã làm người ta xuất hiện một chút tâm tư muốn chiếm hữu.

 

Cảm giác kia là hoàn toàn không giống nhau.

 

Không có đối lập thì sẽ không có tổn thương… Tả Kinh Luân ứng phó Vụ Điềm một chút, thất thần. “A.”

 

Vụ Điềm lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng tiếc mắt một cái chú ý tới ánh mắt anh ta chính là dùng ở trên người Vu Tịch bên trong.

 

Trong lòng Vu Điềm lập tức trầm xuống.

 

Vu Tịch, đáng giận…

 

Cô ta đây là cố ý tới muốn đoạt Tả Kinh Luân với mình mới có thể cố ý như vậy đi…

 

Bình thường còn nói giống như chính cô ta cùng với Tả Kinh Luẫn sớm đã là quá khứ.

 

Mặt ngoài đương nhiên Vu Điểm sẽ không biểu lộ một chút gì khác thường, nhìn ánh mắt hầm mộ của mọi người, vẫn nhường Tả Kinh Luân đi vào như thường. “Em nhìn thấy Vu Tịch tới, em đi tiếp đón một chút trước, anh có thể chờ em một chút được không, Kinh Luân.”

 

“Ừm, được.”

 

Người bên cạnh đi ngang qua Vụ Điềm, sôi nổi nói: “Vũ Điềm, bạn trai cô thật đẹp trai nha.”

 

“Bạn trai cô với cô thật là trai tài gái sắc mà.”

 

Vu Điềm đối với những lời khen ngời này đều tiếp thụ, lại nhìn Vu Tịch bền kia, trong lòng càng cảm thấy trầm trọng.

 

Không được, Tả Kinh Luân là của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không để Vu Tịch cướp đi bạn trai ưu tú như vậy của cô tả.

 

Đi tới bên cạnh Vụ Tịch, cô ta nhìn nhìn, mọi người đang túm tụm mà bàn tán, đang nhìn chăm chăm Tà Kinh Luân mà nghị luận, ngược lại không có ai để ý tới bọn họ.

 

Bày ra bộ dáng trong mắt Vu Điểm ngân ngắn nước mắt nói: “Vu Tịch, chị là có ý sao?”

 

“Cố ý? Vụ Tịch nói: “Cố ý cái gì, cố ý cùng mặc một bộ vảy giống với cô à? A, thật là buồn cười, tôi đây là người nghèo như vậy, đúng không, quần áo cũng ít như thế, cô chọn tới chọn lui, lại còn có thể đụng hàng với kẻ nghèo như tôi, cô còn nói tôi cố ý?”

 

“Chị. Chị không cần giảo biên, Vu Tịch, tôi cũng không muốn nói nhiều với chị, có phải hay không thì chính chị trong lòng rõ ràng, không biết chị từ đầu nghe được tôi sẽ mặc bộ này tới, chị lại cô ý mặc giống với tôi đến đây, cũng chỉ vì khiến cho Tả Kinh Luân chú ý, phải không, chị còn thích Tả Kinh Luân, tôi cũng biết, nhưng mà chị cũng không cần chơi loại xiếc này đi, chị phải biết rằng, cho dù chị có muốn, bà mẹ cũng sẽ không đồng ý cho chị đoạt Tả Kinh Luần.”

 

Thật là buồn cười. “Đến đây, Vu Điểm, cô nói cho tôi một chút xem, rất cuộc phải làm như thế nào cô mới có thể tin tưởng, Tả Kinh Luân ở chỗ này của cô tuyệt đối là tình nhấn trong mắt hóa Tây Thi, anh ta thật sự không tốt như vậy đâu.”

 

“A, không tốt như vậy.”

 

Vụ Điềm mới không tin, những người kia đều hâm mộ Tả Kinh Luân như vậy, gia thế của anh, diện mạo, khi chất, đều là rộng trong loài người, làm sao có người nào còn có thể so hơn anh.

 

Vũ Điểm nói: “Bây giờ chị đi về ngay lập tức, nếu chị đi rồi, tôi sẽ tin tưởng. Vu Tịch trợn trắng mắt: “Được, tôi đi, vì làm cho cô tin tưởng, vị kia nhà cô, đừng nói là mắt tôi, ngón chân của tôi cũng đều chướng mắt anh ta, bây giờ tôi lập tức đi.”

 

Vu Điềm mới không tin.

 

Nhìn Vu Tịch đi thật rồi, Tả Kinh Luân lại muốn đến dây.

 

Vu Điềm thấy thế, vội vã nói: “Kinh Luân, anh đợi em một chút, em chọc chị ấy không vui, em đuổi theo một chút, anh không cần cùng lại đầy.”

 

Vụ Điềm vội đuổi theo ra.

 

Đuổi theo vài bước, phát hiện cô đã ra đến bên ngoài. Cô ta muốn tận mắt nhìn thấy cô rời đi.

 

Vu Tịch cũng phát hiện, quay đầu lại hừ lạnh. ( đoán xem, ra ngoài đụng vào ai? Tiếp tục cầu phiếu phiếu nha, cuối tuần vui sướng, hôm nay đổi mới, rạng sáng một lần xong rồi, ban ngày phải đi công tác, sẽ ở trên máy bay viết

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện