Chương 22:

 

“Cố Lâm Hàn, anh có thể dịu dàng với con gái một chút không?”

 

“Đương nhiên có thể dịu dàng với con gái, nhưng không nhất thiết phải dịu dàng với cô.”

 

“Anh, một hai phải để tôi chứng minh tôi là con gái à?”

 

“Cô chứng minh đi, chứng minh ngay tại đây luôn đi!”

 

“Ha, anh muốn khích tôi để tôi cho anh xem, tôi không cho anh xem đấy, hừ.”

 

Hứa Khả ở phía sau miệng giật giật, nói với Cố Lâm Lịch, “Mặc kệ như thế nào, Vu Tịch này cũng thật là… con gái vẫn phải biết xấu hổ một chút.”

 

Cố Lâm Lịch nhìn cô ta, “Thế à, anh thấy tính cách của cô ấy khá cởi mở, bây giờ không phải là xã hội cũ, không sao cả.”

 

Hứa Khả không đồng ý cười nói, “Vậy cũng không giống nhau, dù sao thì cũng đang ở bên ngoài, danh tiếng cũng rất quan trọng, anh không biết bên ngoài nói cô ấy là loại con gái gì đâu.”

 

 

Cố Lâm Hàn tiếp tục lôi kéo Vu Tịch đi.

 

Đến nơi rồi cô mới nhận ra là anh mang cô đến một khu biệt thự, nhìn vào thì cảm thấy nơi đây rất yên tĩnh, rất cao cấp.

 

Vu Tịch nói, “Đây là đâu?”

 

Cố Lâm Hàn nói, “Chỗ tôi ở.”

 

Vu Tịch muốn rời khỏi đây ngay lập tức, “Anh đưa tôi tới đây làm gì!”

 

Cố Lâm Hàn túm lấy cổ áo cô, “Sống ở đây.”

 

“Tôi không thèm ở cùng anh!”

 

Cố Lâm Hàn dễ dàng kéo Vu Tịch đến trước mặt mình, “Cô nghĩ ai muốn ở cùng cô, hôm nay đã muộn như vậy, cô không mệt, tôi mệt, tạm thời ở lại đây. Bây giờ cô đi vào cho tôi, nếu không cô có thể chọn cách bị tôi kéo vào.”

 

Thôi mình vẫn nên tự vào còn hơn.

 

Vu Tịch kéo cánh tay của anh, “Anh buông ra, tôi tự đi.”

 

Cuối cùng Vu Tịch vẫn bị anh kéo vào biệt thự của mình.

 

Nơi này hẳn là khu xa hoa, quản lý nghiêm ngặt.

 

Hồi đó Vu Tịch đi theo đến nhà cũ nhà họ Cố, mặc dù mỗi lần đều ầm ĩ không vui, nhưng cũng đã từng đến đó.

 

Nhưng Vu Tịch chưa từng đến chỗ này, chắc hẳn đây là nhà riêng của Cố Lâm Hàn.

 

Xét cho cùng nhà họ Cố có nhiều nhà, anh ra ở riêng cũng là chuyện bình thường.

 

Người có tiền đương nhiên khác hẳn.

 

Nhà rất lớn, hai tầng, nhưng ước tính một tầng có thể có ba bốn trăm mét vuông.

 

Ngoài ra, bên ngoài còn có một khoảng sân rộng, nhìn qua trông rất gọn gàng, có đặc điểm riêng của đàn ông độc thân.

 

Sau khi Vu Tịch bước vào, cô vẫn còn ồn ào: “Nhưng tôi không có đồ gì, tôi phải thay quần áo…”

 

Bên kia, Cố Lâm Hàn đã nhấc điện thoại của mình lên, nói thẳng: “Vô Ưu, mua mấy bộ quần áo, cả trong lẫn ngoài, nhân tiện lấy một bộ đồ vệ sinh cá nhân và sản phẩm chăm sóc da, số… Lấy những bộ rộng thùng thình một chút, cho phụ nữ mang thai.”

 

“…”

 

Cô không phải phụ nữ mang thai đâu!

 

Vu Tịch bất lực nhìn anh, chỉ là anh nói xong liền nhún vai, “Phòng này là của cô. Buổi tối cẩn thận không được đi lung tung, càng không được chạy vào phòng tôi, còn dám trèo lên giường của tôi. Tôi sẽ đạp cô xuống.”

 

“…”

 

Vu Tịch nắm chặt tay nhìn anh, “Ai trèo lên giường của anh!”

 

Lần đó là ngoài ý muốn được không, ngoài ý muốn…

 

“Lần đó là tôi say rượu, hôm nay tôi không uống rượu.” Cố Lâm Hàn lại nở một nụ cười thiếu đòn, sau đó xoay người mở cửa phòng mình.

 

“Anh… anh yên tâm, nếu không phải do tôi say rượu, chỉ bằng anh, tôi nuốt không trôi!” Vu Tịch không chịu yếu thế hét lên.

 

Cố Lâm Hàn khịt mũi, “Dù cô nói gì đi nữa thì ngày đó tôi thấy cô “ăn” rất vui vẻ đấy.”

 

“…”

 

Nhìn Cố Lâm Hàn đóng cửa lại, Vu Tịch nghĩ, tên này bắt cô về đây chắc chắn là muốn trả thù cô, muốn cô tức chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện