Chương 25:

 

“Vu Tịch, con nói những lời này không cảm thấy xấu hổ hả.” Vu Tân Nông túm cánh tay của Vu Tịch.

 

Vu Tịch nhìn lại ba mình, thật là nực cười, bọn họ không cảm thấy xấu hổ khi gả cô cho người có thể làm ba mình, cô nói những lời này thì lại cảm thấy xấu hổ?

 

Ở phía đối diện, Lâm Hữu Nghiệp, người nhà họ Lâm nhìn thấy vậy, cầm túi hồ sơ trong tay, cười mỉa mai, “Không nhìn ra, cô cả Vu còn là người có cái nhìn cao, nhưng, thực ra nếu không phải tôi vội vàng muốn tìm một người nội trợ, tôi cũng sẽ không đến tìm các người. Cô yên tâm, con trai tôi không nhìn trúng cô đâu, nó vừa có tiền vừa trẻ, có thể tìm được những cô gái 18 tuổi vừa trẻ lại vừa đẹp, lại vừa có gia thế. Đừng thấy bây giờ nó còn nhỏ, minh tinh nhỏ gì đó, nó đã từng chơi qua rồi, ánh mắt cao hơn tôi nhiều.”

 

Vu Tịch cũng nhìn, mỉm cười, “Vừa hay con người tôi là một người thô tục và ít học, ngoại hình thì không có, gia thế cũng không có. Không giống như Vu Điềm nhà chúng tôi vừa có danh vừa có tiếng, muốn có sắc đẹp liền có sắc đẹp. Trông cô ta cũng có thể sinh con trai, nói không chừng gả cho người già như ông cũng có thể sinh được con trai ý. Tôi sẽ không đến nhà các người chịu ấm ức đâu.”

 

“Vu Tịch.” Vốn Tô Hoành đang tức giận, nhưng lại càng tức giận hơn khi cô nhắc tới Vu Điềm, “Cô học những lời nói vớ vẩn kia ở đâu vậy hả.”

 

Vu Tịch ngửa cổ lên, “Không phải con mới từ nước ngoài về, chưa học được quy củ sao, mẹ, mẹ phải cho con thêm thời gian để thích ứng.”

 

“Cô…” Một câu, nghẹn ở trong cổ Tô Hoành suýt không nuốt lại được.

 

Nhà họ Lâm thấy thế càng tức giận hơn.

 

“Tôi chờ xem như thế nào, ánh mắt của cô cả Vu có thể tìm được người như thế nào, được rồi, nếu đã như vậy, thì chúng tôi đi trước. Chỉ là, đánh mất cơ hội này thì sẽ không có nữa, sau này các người đừng hối hận.”

 

Tô Hoành vội vàng đi tới xin lỗi, “Đừng, đừng làm như vậy, chúng tôi không nói trước với Vu Tịch, nên tạm thời con bé chưa hiểu rõ, các người đi về trước, chúng tôi sẽ tới chào hỏi sau. Sau này, sau này sẽ còn có cơ hội, dù sao Vu Tịch vẫn còn nhỏ, sau này…”

 

Nhà họ Lâm bị đưa ra ngoài, Vu Điềm ở phía sau không dám nói gì, Vu Tân Nông tức giận run lên.

 

“Vu Tịch, con, con… Ba nói cho con biết, con không có sự lựa chọn, ngày mai đi nhận tội với người ta. Lần này, con không gả cũng phải gả, con còn muốn lên trời hả? Ba sẽ không để con lêu lổng như thế nữa!”

 

Vu Tịch đứng đó lẩm bẩm: “Con đâu có nói con không đi học nữa, con đi học là được chứ gì.”

 

“Ha, con đi học, không biết trường nào dám nhận con, ba nói cho con biết, ba sẽ không vác cái mặt này đi xin giúp con đâu.”

 

Vu Tịch nhìn ông ta, “Ai bảo ba đi xin, con đã tìm trường xong rồi, sắp đi học rồi, lần này con quay lại là muốn nói về chuyện này.”

 

Sắp đi học?

 

Vu Tân Nông và Vu Điềm thấy hơi kỳ lạ.

 

Vu Tân Nông nói, “Ha, trường nào dám nhận con.”

 

Vu Tịch nói, “Thì… trường ngoại ngữ của nước chúng ta đó.”

 

Trường học kia…

 

Vu Điềm không tin nói, “Bên kia không phải rất nghiêm khắc sao, cô… cô chạy nửa đường qua, sao người ta có thể nhận cô?”

 

Vu Tịch nhìn cô ta, “Có lẽ thành tích học tập của tôi tốt.”

 

Ha, ăn nói bậy bạ.

 

Vu Tân Nông nói, “Nếu con có thể thi vào trường đại học thì ba sẽ không nói con cái gì cả, nếu con không thi được, con phải gả cho người ta, con dám làm ầm ĩ nữa, ba sẽ trói con, trói con đưa đến nhà họ Lâm.”

 

Vu Tịch âm thầm cụp mắt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện