“Làm phiền hai vị, hiện tại chỉ là từ kết quả xét nghiệm máu nhìn ra cô gái này đang có thai, nhưng mà siêu âm lại không thấy được phôi thai có phải là ở trong tử cung hay không, vì để tránh cho là thai ngoài tử cung, nếu như xác định phá thai thì một tuần lễ sau đến bệnh viện làm siêu âm, mới có thể làm giải phẫu.” Bác sĩ đổ mồ hôi lạnh ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

“. . .”

. . .

Đi ra trước cửa bệnh viện, Vu Tịch dừng bước lại, “Ra khỏi cánh cửa này chúng ta ai đi đường nấy, làm phiền anh giữ kín cái miệng của anh lại, đừng đi nói lung tung.”

Cố Lâm Hàn như muốn nghiến răng nghiến lợi, “Yên tâm, chuyện như vậy nói ra người cảm thấy mất mặt chính là tôi.”

“Ha ha, cũng đúng, như vậy là tốt nhất, cứ quyết định vậy đi.”

Nhìn thấy Vu Tịch đi ra cửa bệnh viện, dáng vẻ nhìn chung quanh lo lắng bị người quen nhìn thấy, trên mặt Cố Lâm Hàn lại xanh.

. . .

Vu Tịch vừa ra khỏi cửa lập tức nhận được điện thoại của Cố Tân Tân.

“A lô, đêm nay sinh nhật Lôi Đình, cậu mau tới đây cho bà, không cho phép cự tuyệt, quán bar Hồng Tạp, nghe rõ chưa.”

Quán bar?

Vu Tịch vô thức nhìn bụng của mình một cái.

Nghĩ đến chưa lớn không được không uống rượu, nhưng lại nghĩ sớm muộn gì cũng bỏ.

Vậy nên cô nói, “Được rồi tớ đến ngay.”

Sinh nhật của Lôi Đình, cô không có lý do không đi.

Lôi Đình là biệt danh của anh ta, vốn dĩ anh ta tên là Lôi Thiên Minh, nhưng chê tên quá xấu, xưa nay anh ta không gọi, Lôi Đình là cậu cả của Lôi Chấn, giống như Cố Lâm Hàn, tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố B, mấy người bọn họ vốn là bạn bè chơi từ nhỏ đến lớn, Cố Tân Tân, Vu Tịch, Hứa Nham Thâm, Cố Lâm Hàn, Hạ Tử Minh, mặc dù bốn năm trước Vu Tịch bị đuổi đi nước ngoài, nhưng mà vẫn còn tình nghĩa lúc nhỏ.

Trừ cô và Cố Lâm Hàn cho tới bây giờ ngươi chết ta sống, quan hệ của mấy người còn lại đều vô cùng son sắt.

Vu Tịch vừa tới cửa quán bar, Cố Tân Tân lập tức ra nghênh tiếp.

“Vu Tịch, cuối cùng cậu cũng đến, nếu mà không đến thì tớ sắp bị thằng nhóc Lôi Đình kia ép rượu chết rồi, bọn họ đều đến hết rồi, cậu mau vào đi, sắc mặt cậu sao tệ thế, ngày đó uống chút rượu mà còn chưa khôi phục lại ư?”

Còn dám nhắc đến chuyện ngày đó. . .

Nếu không phải ngày đó bị quá chén, làm sao cô lại không cẩn thận lên giường của Cố Lâm Hàn, dẫn đến hiện tại trong bụng. . .

Đằng sau, Lôi Đình cũng đi theo ra ngoài, nhìn Vu Tịch nói, “Làm sao mang vẻ mặt bị ngược đãi đó, sẽ không phải là gây chuyện trong nhà lại bị ba cậu mắng đó chứ.”

Vu Tịch quay mặt qua chỗ khác, “Cái gì gọi là tôi lại gây chuyện hả, tôi rất ngoan ngoãn, không yêu thương tôi thì thôi, sao có thể mắng chửi tôi chứ, không tồn tại chuyện đó đâu, còn nữa. . . Cái gì mà lại.”

“Thôi đi, tôi còn không biết cậu à, cậu nói xem cậu mới trở về bao lâu, gây bao nhiêu chuyện, nếu là con gái nhà tớ, ở nước ngoài bốn năm, đại học cũng không có thi đậu, còn đang học cấp ba, tớ cũng phải bị tức giận đến thổ huyết, cậu hãy học hỏi đứa em gái trà xanh kia của cậu kìa, tốt xấu gì người ta biết làm ba cậu vui vẻ.” Cố Tân Tân một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dáng vẻ.

Lôi Đình ở bên cạnh nghe xong vội vàng khoát tay, “Đừng đừng, nếu cô ấy mà mang cái đức hạnh kia thì tôi nhất định sẽ cách xa.”

Cố Tân Tân trừng mắt liếc anh ta một cái, “Cậu không thích, có rất nhiều người thích, cậu không nhìn, Tả Kinh Luân người ta bị cô ta mê muội đến đầu óc choáng váng, muốn cái gì cho cái đó.”

Tay Vu Tịch dừng lại.

Ai cũng biết, Tả Kinh Luân theo đuổi Vu Tịch cũng từng có chút quan hệ mập mờ, về sau không biết làm sao, lại thành bạn trai của Vu Điềm – em gái cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện