Chương 32

 

Có Tân Tân lười giải thích với anh, lúc này, Cố Lâm Hàn đã đi ra ngoài.

 

Vu Tịch chạy trốn ra ngoài, cúi đầu sửa sang lại quần áo.

 

Chắc chắn Cố Lâm Hàn này có bệnh, nói thế nào cũng hủ chết cô.

 

Đàn ông, quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, hừ, cho rằng cô là loại người gì.

 

Vu Tịch vừa đi được hai bước, bên phải đã có người đi tới.

 

“Vu Tịch, chờ đã.”

 

Cô quay lại, thấy Tả Kinh Luân vẫn chưa rời đi.

 

Cô dừng lại, “Anh lại có cao kiến gì?”

 

Tả Kinh Luân hơi xem trọng cô, anh ta có vẻ lo lắng bước tới, “Sao em lại quen với Cố Lâm Hàn?”

 

Vu Tịch nói: “Quen từ lâu rồi, có chuyện gì sao?”

 

“Sao bọn tôi không biết, gia đình em biết không?”

 

“Các người quản tôi? Quản tôi kết bạn với loại người gì, ở bên loại người gì? Không biết là chuyện bình thường.”

 

“Em… Vu Tịch, đó cũng là bởi vì thường ngày em quá cô lập, nên mới như thế.”

 

Vu Tịch lười nói chuyện, xoay người rời đi, Tả Kinh Luân vội vàng nói: “Tôi muốn nói cho em, em nên tránh xa Cố Lâm Hàn một chút.”

 

Vu Tịch không khỏi bật cười, “Anh không quan tâm bạn gái anh thân với ai, quan tâm đến tôi làm gì?”

 

“Chỉ là, gia cảnh nhà Có Lâm Hàn không trong sạch, năm xưa nhà bọn họ làm xã hội đen.”

 

Vu Tịch liếc anh ta, “Những lời này anh nên nói ở trước mặt Cố Lâm Hàn.”

 

Đảo mắt, Vụ Tịch đã chạy ra ngoài.

 

Tối nay ở lại đâu còn là một ván đè, tất cả là tại Cố Lâm Hàn chết tiệt, trả phòng của cô.

 

Cố Lâm Hàn trỏ về nhà cũ của mình.

 

“Anh cả.” Nhìn thấy Cố Lâm Lịch ở đó, anh bước tới.

 

Nhà họ Cố là một gia đình lớn, cũng là một gia đình tương đối truyền thống, mọi người cùng sống trong một ngôi nhà lớn.

 

Vì vậy, tắt cả các cô chú, bác của Cố Lâm Hàn cũng sống ở đây, con cái của họ cũng sống ở đây.

 

Cố Lâm Lịch nhìn anh, “Ò, sao cậu có thời gian quay về đây?”

 

Cố Lâm Hàn ngồi xuống nói: “Vu Tịch, ngày hôm đó anh nói có thể giúp cô ấy tìm trường học. Hình như gần đây cô ấy thích một trường ngoại ngữ.”

 

Nghe anh nhắc tới Vu Tịch, Cố Lâm Lịch càng cười lớn hơn.

 

“Không phải thường xuyên cãi nhau, quan hệ không tốt với cô ấy, sao cậu còn muốn giúp cô ấy?”

 

Có Lâm Hàn quay đầu lại nói: “Làm cho xong chuyện, đỡ cô ấy phải cau có suốt ngày, nhìn thấy phiền.”

 

Cố Lâm Lịch bật cười nhìn anh.

 

“Ok, tôi sẽ giúp cậu tìm một chỗ.”

 

“À phải rồi, đừng nói với cô ấy là tôi làm.” Anh quay lại nói.

 

Có Lâm Lịch mỉm cười, “Làm việc tốt không để lại họ tên.”

 

“Biết rồi sẽ chạy tới cảm ơn, lười gặp cô ấy.”

 

Có Lâm Lịch bật cười, “Ok, tôi biết rồi.”

 

Lúc Cố Lâm Hàn đi ra ngoài, anh cắn môi dưới suy nghĩ, cầm điện thoại lên.

 

“Mặc kệ là ở đâu, có tin của Vu Tịch thì lập tức nói cho tôi.”

 

Bỏ điện thoại xuống, anh nhìn trời, người phụ nữ này hẳn là không có lấy một xu, để xem cô có thể đi đâu.

 

Dám chặn anh, cô chờ đó!

 

Giúp cô ấy một chuyện…

 

Dù sao bây giờ cô đang mang thai, sau này sẽ bỏ đứa bé, không tốt cho sức khoẻ, tất cả là do anh.

 

Cũng tại lúc đó, sao mình không kìm chế, khiến cô ấy có thai.

 

Dù sao anh cũng phải chịu trách nhiệm, dù là tiêu tiền để cô bỏ đứa bé hay là chăm sóc cô ấy, đó là trách nhiệm của anh. Còn trường học này…

 

Coi như bồi thường cho cô đi.

 

Anh nghĩ thế này, cuối cùng anh lại liếc nhìn điện thoại, tuy bị chặn nhưng anh vẫn giữ số của cô, đợi xem đến lúc nào cô sẽ bỏ chặn, sau đó xin anh tha cho!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện