Chương 34

 

Cố Tân Tân ở đó moi da bàn.

 

Chú cảnh sát này vẫn nhớ cơ à…

 

“Chú cảnh sát, chuyện này không thể trách chúng cháu, chú xem, lần đầu tiên là do chúng cháu thấy bất công trên đường nên rút đao ra giúp. Chú nói xem, trên đường đi thấy có người đánh con gái thì không nên giúp sao?” Cố Tân Tân nói.

 

Cảnh sát nói: “Sau đó thì sao, cô gái nói rằng đó là bạn trai của cô ấy, hai người họ giận dỗi đùa nhau.”

 

Nói đến đây, Cố Tân Tân vẫn còn tức giận, bĩu môi tiếp tục nói: “Vậy cũng không thể trách chúng cháu, chúng cháu cũng có lòng tốt mà. Lần thứ hai, ở trong tháng máy có người sờ váy cháu, cháu có thể nhịn sao?”

 

“Người ta nói chỉ sờ váy một chút, hai người đã đánh người ta chắn động não.”

 

“Này, đó cũng là bởi vì anh ta đáng khinh, lúc đó chúng cháu nhất định phải đứng lên, thật sự, đứng lên, nếu không lần thứ nhất dám sờ váy của cháu, lần thứ hai thì dám vén váy của cháu!”

 

Cảnh sát nói: “Được rồi, được rồi, hai lần đó có thể vì tình mà tha cho hai cô, còn lần này thì sao? Cô nói đi, sao hai cô lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Mặt người ta bị cô cào trầy xước… Ôi máu me đầm đìa này…”

 

Có Tân Tân nhìn Vu Tịch “Lần này không phải cháu cào.”

 

Vu Tịch chớp mắt, “Cũng không phải cháu cào.”

 

Cảnh sát không nói nên lời, “Các cô đủ rồi! Hiện trường có camera giám sát, hai người đều ra tay!”

 

Vu Tịch rũ vai ngắng đầu, “Không sao, buỏi tối cháu ở lại chỗ này cũng được, chỗ các chú có giường chứ, các chú có phát cơm không?”

 

Cảnh sát tức giận nói: “Các cô coi đây là khách sạn hả!”

 

Vu Tịch nghĩ, dù sao cô cũng không có chỗ để ngủ…

 

Ngay lúc này…

 

Đột nhiên có người mở cửa đi vào, kỳ quái nhìn hai người, cúi đầu nói bên tai chú cảnh sát…

 

Chú cảnh sát cũng sững sờ, sau đó nhìn hai người bằng ánh mắt thâm thúy, “Được rồi, các cô có thể ra ngoài.”

 

Vu Tịch sững sờ, “Sao, cháu, bây giờ cháu được đi ra ngoài, đừng, là cháu cào người đó, thật đấy…”

 

Có Tân Tân vội vàng nắm lấy tay cô, “Được rồi, hay là về nhà tớ, cậu ở đây làm gì?”

 

Cô kéo Vu Tịch nhanh chóng rời khỏi đây.

 

Đi ra ngoài.

 

Người đàn ông kia ở đó, vẫn đang che mặt, hét lên, “Ôi, ôi, đau quá đi mắt…”

 

Nhìn thấy hai người đi ra, anh ta lập tức giãy dụa, kích động đứng lên.

 

“Chính là hai người đó, là bọn họ, bọn họ là hung thủ, mau, bắt đi bắn chết, có phải bọn họ sẽ bị bắt tống vào tù.”

 

Cảnh sát bắt lực nói: “Được rồi, xoay qua đây, bọn họ đi ra ngoài.”

 

“Cái gì? Hai nữ ma đầu này, không phải ra ngoài sẽ hại người khác sao?” Tên đầu heo lập tức kích động kháng nghị.

 

“Được rồi, không nhìn video xem anh đã làm những gì.

 

Sau này đừng có tùy tiện đùa giỡn người khác, chọc phải nữ ma đầu, đây sẽ không phải là kết cục.”

 

Vu Tịch thè lưỡi về phía đó.

 

Cô chưa kịp rút lưỡi thì đã thấy Cố Lâm Hàn đang đứng bên ngoài…

 

Vô Ưu thành thật đứng bên cạnh, nhìn Vu Tịch với ánh mắt đồng cảm.

 

Vừa rồi trên đường cậu chủ của bọn họ tới, anh ấy đã mắng chửi hết lời, xem ra… hôm nay cô Vu Tịch sẽ không khá hơn…

 

Vu Tịch lập tức quay người bỏ chạy.

 

“Chú cảnh sát, cháu làm thật mà. Mau bắt cháu vào đi…”

 

Vu Tịch còn chưa kịp bước bước thứ hai, cô đã bị Cố Lâm Hàn kéo lại phía sau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện