Chương 39

 

Trường ngoại ngữ?

 

Vu Tịch không ngờ, vậy mà anh ta sẽ giúp mình làm được điều này…

 

“Oa, anh Lâm Lịch, làm sao anh biết trường mà em muốn vào học?”

 

Cố Lâm Lịch nói, “Thật à, em muốn vào học trường kia, không trùng hợp vậy chứ. Vì trường đó gần chúng ta, cũng khá tốt, tôi thấy thích hợp với em, liền hỏi thăm giúp em một chút.”

 

“Anh Lâm Lịch, rất biết ơn anh!”

 

“Được rồi, không cần khách sáo với tôi đâu, học hành cho tốt nhé.”

 

Đặt điện thoại xuống, Vu Tịch lẩm bẩm nói: “Sao anh Lâm Lịch lại biết số điện thoại của tôi?”

 

Cố Lâm Hàn đút hai tay vào túi quần, khinh thường nhìn cô ậm ừ, “Chúng tôi muốn biết số điện thoại của cô, còn không dễ sao?”

 

Vu Tịch nghe vậy, nghĩ thấy cũng đúng.

 

Cố Tân Tân đi theo bên cạnh cô, nói: “Wow, cậu vẫn còn đi học sao? Kết hôn trở thành bà Cố cho rồi.”

 

Vu Tịch làm động tác ngậm miệng với cô ấy.

 

Cố Tân Tân đáng thương nói, “Đi đây đi đây, tớ đi đây, không làm phiền thế giới hai người của hai người nữa.”

 

Vu Tịch giơ chân đá cho cô ấy một cái, bảo cô ấy đi nhanh đi.

 

Phía sau, Lôi Đình vội vàng chạy tới, do dự hồi lâu, vò đầu bứt tai đi tới trước mặt Cố Lâm Hàn, “Ừm, anh em, vừa nãy tôi nói đùa thôi, không biết là anh… được rồi tôi đi trước, chúc hai người bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử…”

 

“…”

 

Lôi Đình vừa đi vừa vỗ vai Vu Tịch, “Chăm sóc đứa bé tốt nhé.”

 

Vu Tịch tức giận giơ chân lên, nhìn anh ta một cách kiên quyết.

 

Rốt cuộc cô quen biết đồng đội heo gì đây!

 

Cuối cùng căn phòng cũng yên tĩnh, Vu Tịch ngồi trên ghế sô pha, thoải mái vươn vai.

 

“Wow, lúc này trường học rơi xuống, mình biết mà, ông trời không quên, đã nhẫn tâm chơi đùa mình như vậy, chắc chắn sẽ báo đáp.”

 

Cố Lâm Hàn đứng đó nhìn Vu Tịch đang đắc ý, “Cô đi học có ích lợi gì? Chỉ với cái đầu heo của cô, về sau học được cái gì.”

 

Vu Tịch ngẩng đầu phản bác, “Thầy cô vẫn luôn khen tôi thông minh, chỉ là không học hành nghiêm túc, tôi học cái gì cũng nhanh, chỉ cần tôi nghiêm túc học, tôi sẽ cho anh thấy.”

 

Cố Lâm Hàn cười, “Quên đi, dựa vào cô, cô vẫn nên đi kiếm việc làm để nuôi sống bản thân trước đi.”

 

Vu Tịch nói, “Cũng phải, trước tiên tôi phải tìm cách tự nuôi sống bản thân. Hiện tại, tạm thời tôi chưa muốn khôi phục lại thẻ tín dụng. Tôi nên tìm một công việc xem thử đã…”

 

“Quên đi, đầu heo của cô, sinh lý bình thường có thể coi là sẩy thai, còn đi làm? Thành thật sống ở chỗ này đi.” Anh đứng dậy, liếc về phía cô, “Chăm sóc sức khỏe xong rồi nói sau.”

 

“Ây gu, anh tốt như vậy.” Cô cười ngẩng đầu lên.

 

Cố Lâm Hàn ậm ừ, “Tất cả đều là để tích đức, làm việc thiện.”

 

Vừa nói chuyện, người đã bước lên lầu.

 

Vu Tịch không thèm đoái hoài đến anh, trước tiên cô nghĩ xem mình có thể làm công việc gì để nuôi sống bản thân.

 

Vốn Vu Tịch đã quen độc lập, đã lâu không thử một xu dính túi như vậy, tay thật sự rất ngứa, đáng tiếc bây giờ chỉ có thể thành thật chờ đợi phôi thai trong bụng nảy mầm.

 

Thấy đã nửa đêm, cô trực tiếp ngủ trên sô pha.

 

Nửa đêm Cố Lâm Hàn ra ngoài lấy nước, nhìn thấy có người nằm trên ghế sô pha anh suýt nhảy dựng lên.

 

Chợt nhận ra mình không phải sống một mình mà đang tạm thu nhận người phụ nữ xấu xa này.

 

Lại nhìn người phụ nữ này, nằm hình chữ X, trông thật khó coi.

 

Thật khó để tưởng tượng một người trưởng thành như vậy, bản thân mình còn chưa lo nổi, trẻ con như vậy, lại đang mang thai một đứa trẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện