Chương 53. Bị bao vây một ngày

 

Khưu Y Nhụy liếc qua, hai người nhìn nhau, trong mắt cô ta lộ ra vẻ thù địch, rõ như ban ngày, vừa nhìn cô, vừa khinh thường trừng mắt, sau đó liền cùng cô bạn của mình nói chuyện phiếm.

 

Vu Tịch nói: “Có vẻ như… bây giờ tôi đã khá nổi tiếng ” Trình Lỗi cười đẩy kính: “Cậu không biết, ngày hôm qua cậu mới đến trường, toàn trường đều biết rồi.”

 

“A, thật sao?”

 

“Tất nhiên, cậu không thấy à. Trường chúng ta có một trang web. Cậu lên Tieba xem đi, tất cả bài viết đều nói về cậu.” Vu Tịch vẫn còn hơi kinh ngạc.

 

Nhưng sau khi mở nó ra, cô thấy rất nhiều người nhắc đến học sinh mới chuyển đến hôm qua.

 

Vu Tịch chỉ xem lướt qua, liền thấy giáo viên đã đi vào.

 

Vu Tịch vội vàng đặt điện thoại xuống trước.

 

Tiết đầu tiên là tiết tiếng Anh.

 

Vu Tịch nghe xong thì rất chán, cô không hiểu ngữ pháp hay gì đó, cô bị ném ra nước ngoài hai tháng, cô không học ngữ pháp mà đã học cách giao tiếp chính xác.

 

Tiết đầu tiên Vu Tịch trực tiếp dùng để ngủ bù.

 

Giáo viên vừa đi ngang qua cô, nhìn cô đang ngủ ở đó, lắc đầu.

 

Bỏ đi, nửa đường được sắp vào đây, không chừng trong nhà có bối cảnh gì đó, không thích học cũng đã nằm trong dự đoán.

 

Sau buổi học, như thường lệ, bên ngoài của lớp A, nhưng không biết từ bao giờ, mọi người đã đứng đầy ở cửa. “Này, Vu Tịch của lớp các cậu đâu.”

 

“Là Vu Tịch, Vu Tịch mới chuyển trường tới ấy.”

 

“Vu Tịch ở trong không, bảo cậu ấy ra đây một chút.”

 

“Đây là nước tôi mua cho Vũ Tịch, có thể giúp tôi đưa cho cô ấy không?”

 

Ngoài cửa, các lớp khác, thậm chí là các lớp dưới đều chạy tới xem náo nhiệt. Ban đầu, Khưu Y Nhụy định ra ngoài mua đồ, ngay khi ra khỏi cửa, cô ta đã bị hỏi vài câu về Vu Tịch.

 

Sau khi nhìn đám người đang dúi đầu muốn vào xem Vụ Tịch, đột nhiên Khuu Y Nhụy bịt tai hét lên: “Làm gì vậy? Làm gì vậy? Hừ, chỉ là giày rách, vậy mà có nhiều người chạy tới nhìn.”

 

Người bên cạnh nhìn tình hình, vội vàng nói với cô ta: “Cậu tức giận cái gì? Bọn họ tới nhìn bạn học mới. Có người đăng ảnh đại diện Vu Tịch đến trường, bọn họ còn nói là nữ thần. Mọi người mới tới đây xem náo nhiệt.

 

Khưu Y Nhụy cắn răng: “Thật ghê tởm, nữ thần, chẳng qua chỉ là xe buýt không biết bị bao nhiêu người chơi rồi, hử.”

 

Cô ta đẩy mọi người ra, đi ra ngoài.

 

Vu Tịch vẫn nằm đó ngủ, không biết chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên bị tiếng cãi nhau làm ồn, cô dụi mắt đứng dậy.

 

Khi nhìn thấy mọi người bên ngoài, cô lầm bầm: “Có chuyện gì vậy?”

 

Trình Lỗi ở bên nhìn cô: “Đều là tới gặp cậu.”

 

“…” Vu Tịch không nói nên lời, “Cái quỷ gì.” Cô nhìn kỹ lại, quả nhiên những người bên ngoài đang nhìn vào bên trong.

 

Không chỉ vậy, một số người thật sự muốn đi vào.

 

Cô nào biết những người này lại thích xem nào nhiệt đến vậy.

 

Bây giờ phải làm sao?

 

Hay là trốn đi…

 

Vu Tịch nghĩ, không thể chọc vào, còn không thể trốn? Cô nhìn xung quanh, đi thẳng đến cửa sổ.

 

Đây là tầng hai, cô nhìn xuống.

 

Trình Lỗi ngạc nhiên nói: “Này, Vu Tịch, cậu muốn đi.” Vu Tịch nói: “Khi thầy cô hỏi, cậu hãy nói tôi bị tiêu chảy, tôi sẽ trở lại sau.”

 

Nói xong người đã nhảy trực tiếp từ tầng hai xuống… “A…”

 

Những người bên trong chỉ nhìn thấy Vu Tịch kiêu ngạo nhảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện