Chương 70 Cảm ơn cô đã khen

 

“Ừ, Vu trong Vu, Tịch trong triều tịch.”

 

“Triều tịch: thủy triều “Ừ, tôi nhớ mặt cậu rồi, lần sau nói chuyện tiếp.”

 

Cậu ta vẫy tay với cô, rồi bước vào trong.

 

Cô nhìn theo bóng lưng của anh chàng đẹp trai, cảm thấy sáng sớm hôm nay có một khởi đầu thuận lợi cô vội vàng chạy về lớp.

 

Ngồi vào chỗ của mình, Vu Tịch ngẩng đầu lên, thấy phía trước là Khưu Y Nhụy đang nhìn, quay đầu lại gọi: “Hừ, con nhỏ lưu mạnh tới rồi, không biết trong nhà thế nào mà xếp cô vào lớp chúng tôi, con nhỏ lưu manh.”

 

Vu Tịch rất tự giác chưa bao giờ tiếp xúc với bạn nữ, lúc này lại bị cô ta trực tiếp quay đầu lại mắng, cô chế nhạo cười khẩy: “Sao tôi lại là con nhỏ lưu manh?”

 

Cô ta kiêu ngạo đưa đầu lưỡi về phía bên này: “Chúng tôi đều biết, hôm qua đi được nửa đường thì đánh nhau bị gọi đến văn phòng hiệu trưởng. Phi, cứt chuột, trông xinh xắn thì có tác dụng gì, vấn đề nữ sinh, hừ.”

 

Hóa ra sự việc này lại lan truyền nhanh chóng như vậy.

 

Vu Tịch nhìn cô ta, trông Khưu Y Nhụy rất đắc ý, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cô đã khen.”

 

“Cái gì?” Khưu Y Nhụy cau mày kêu lên: “Ai khen cô ?”

 

“Không phải cô khen tôi đẹp sao?”

 

“Tôi …” Khuu Y Nhụy nhìn thấy giáo viên sắp đi vào, hung dữ nói: “Phẫu thuật thẩm mỹ chứ gì, ai mà chẳng biết, chắc chắn ở nước ngoài đã phẫu thuật thẩm mỹ, hù

 

Nói xong quay đầu lại.

 

Vụ Tịch lười quan tâm đến cô ta, lấy cặp đi học của mình lấy sách ra.

 

Cả buổi sáng cô ở trong trạng thái uể oải,

 

Sắp tan học, bạn cùng bàn Trình Lỗi vội vỗ vai cô: “Đừng ngủ nữa, Vu Tịch, đến giờ ăn cơm rồi.”

 

Vu Tịch dụi mắt: “Ò, được.”

 

Cô lắc lư, Trịnh Lỗi nhanh chóng, nói: “Nhìn cậu xem, đến trường chỉ biết ngủ… à phải rồi, lần sau cậu đừng nhảy từ trên tầng xuống nữa nhá, doạ chết người khác, sao gan cậu lớn thế, nhảy từ một mức độ cao như vậy.”

 

Vu Tịch nhìn ra cửa sổ trên tầng hai, nói: “Như này mà cũng cao? Haiz, yên tâm, chị đây sẽ không ngã chết đâu, chị đã nhảy từ những chỗ cao hơn này nhiều rồi, chị rất giỏi mà.”

 

Cô vỗ vai Trình Lỗi, Trình Lỗi nhìn cô không nói nên lời. “Cậu đầu lớn hơn tôi nhiều đâu, tự mình xưng chị, thật là…”

 

“Tôi 20 tuổi, các cậu bao nhiêu tuổi, các bạn nhỏ?”

 

Trình Lỗi bị nói mặt đỏ lên: “Tôi… chúng tôi cũng 18 tuổi rồi, hơn nữa trông cậu còn trẻ hơn tôi, hừ.”

 

Trình Lỗi thu dọn sách vở, nói với cô: “Để tôi đưa cậu đến nhà ăn. Cậu không biết nhà ăn ở đâu sao mà đi được.”

 

“Được, cảm ơn, bạn cùng bàn cậu tốt lắm, hehe.” Vu Tịch hài lòng cười nói.

 

Mặt Trình Lỗi đột nhiên đỏ bừng.

 

Nụ cười của Vu Tịch thực sự rất chết người.

 

Đây cũng là lần đầu tiên Trình Lỗi gặp một cô gái xinh đẹp như vậy, lại còn ngồi cùng bàn với mình nữa…

 

Trên thực tế, con trai không cảm thấy nhiều về việc con đẹp có phải là vấn đề hay không.

 

Đặc biệt Vu Tịch là một cô gái có đôi mắt như vậy.

 

Có rất nhiều người có cùng ý nghĩ như cậu ta, vì vậy khi Vu Tịch ra ngoài, vẫn như cũ có không ít người nhìn cô.

 

Đi đến nhà ăn, nhà ăn ồn ào, trông vô cùng đông đúc.

 

Không hổ danh là nhà ăn của một trường học tốt, cách trang trí và các món ăn đều rất cao cấp.

 

Ngay khi Vũ Tịch bước vào, cô đã nhìn thấy một chàng trai cao lớn ở bên trong.

 

Giữa tiếng ồn ào, trông cậu ta như ánh trăng sáng, rất bắt måt.

 

Đó không phải là Hứa Thời Dịch sao?

 

Cô vội vàng nói: “Này, tôi nhìn thấy một người quen.”

 

Vừa định đi qua, cô liền cảm thấy con đường trước mặt trực tiếp bị người khác chặn lại, suýt chút nữa bị ép qua “Này, những người này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện