Chương 81 Đây là con đầu của bà ấy
Cổ Tân Tân ở phía sau suýt nữa bật cười thành tiếng.
Khuôn mặt của Hứa Khả đỏ bừng lên.
Những tin tức tiêu cực này Vu Tịch đã trực tiếp nói thắng ra như vậy, khiến cô ta thậm chí không có thời gian để phản ứng lại.
Vu Tịch nhìn chằm chằm cô ta, rồi lập tức khoác tay
Thư Nhã. “Bác gái, vừa rồi Cổ Lâm Hàn mang rất nhiều đồ ăn đến, bác ngồi xuống ăn một chút đi.”
“Vậy hả. Được, được, ngồi xuống cùng nhau từ từ nói chuyện.” Thư Nhã vốn dĩ coi như chưa bao giờ nghe thấy đối với những lời nói của Hứa Khả, tiếp tục kéo Vu Tịch, thân thiết vô cùng.
Thời gian vừa rồi, Thư Nhã chỉ nghĩ ở trong lòng, nếu như có được một người con dâu như vậy thì thật tốt.
Ai mà biết được, lần trước ở bên ngoài cửa nhà Cố Lâm Hàn lại nhìn thấy hai người thân mật như vậy…
Lúc này, Vu Tịch trong mắt của bà ấy đã là một cô con dấu tương lai đúng nghĩa.
Bà ấy nấm lấy tay của Vu Tịch, càng xem xét kỹ lưỡng hơn, so với lần trước thì xem căng tỉ mỉ hơn nhiều.
Vụ Tịch có một đôi lông mày dài rất đẹp, giống như vầng trăng khuyết, đôi mắt hai mí lúc cười híp lên, sống mũi cao, khuôn mặt nhỏ nhìn hơi gầy, nhưng làn da rất đẹp, trắng hồng, trông rất khỏe khoắn, không có cảm giác ốm yếu muốn chết đi sống lại của những cô gái giảm cân.
Bà ấy nhìn xuống bàn tay nhỏ bé của Vu Tịch, cũng rất mềm mại, những ngón tay mảnh mai, xem ra cũng sẽ là một người khéo léo, tinh tế, chỉ là cánh tay nhỏ tay, cũng có chút hơi mảnh mai quá.
Thư Nhã càng nhìn càng thấy vui vẻ, cảm thấy đây chính là con dâu của bọn họ trong tương lại, vậy chính là một nửa con gái, con dâu của bọn họ, thật sự rất xinh đẹp, những đứa trẻ sinh ra trong tương lai không nhất thiết phải xinh đẹp như vậy. “Vu Tịch, cháu gầy như vậy, nên ăn nhiều đồ ăn vào, bảo Lâm Hàn đưa cháu đi ăn cũng được, đừng để gây quá.”
Vũ Tịch quay đầu lại nhìn Cổ Lâm Hàn: “Anh ấy không bắt nạt cháu là tốt rồi, còn mong dẫn cháu đi ăn đồ ăn ngon sao.”
Hừ, người phụ nữa này, còn dám đi tố cáo với mẹ của anh.
Đó là mẹ ruột của anh.
Nhưng mà, sau khi Thư Nhã nghe xong, cau mày trực tiếp nối với Cổ Lâm Hàn: “Lâm Hàn, lần sau còn bắt nạt Vu Tịch, mẹ sẽ không tha thứ cho con, con nhìn xem, Vu Tịch xinh đẹp nhữ thế, gầy như thế, lại ngoan ngoãn như thế, con làm sao có thể nhẫn tâm bắt nạt người ta.”
Làm sao mà Cổ Lâm Hàn lại có cảm giác gia đình này thay đổi rồi. Tại sao mà mẹ ruột của anh, không biết từ bao giờ đã trở thành mẹ của Vu Tịch.
Rốt cuộc các đứa nhóc Vu Tịch này đã làm cái gì?
Vu lịch nghe vậy, thật sự cảm thấy, số mạng của Cố Lâm Hàn rất tốt, mẹ của anh đối xử với bạn bè của anh rất tốt, thật sự là một người tốt.
Vu Tịch lập tức làm ra bộ dáng co ro run sợ, tựa vào bên cạnh người Thư Nhã, làm mặt quỷ đắc ý nhìn Cổ Lâm Hàn.
Cổ Lâm Hàn giận giữ nhìn chằm chằm Vu Tịch, làm ra bộ dạng một lúc nữa sẽ giết chết cô.
Anh nhìn Vu Tịch.
Trước kia còn là một cô bé, bây giờ cũng là gầy béo như vậy…
Nơi nào cần có thịt thì có thịt, còn mang theo một khuôn mặt trong sáng, thanh khiết, cũng đủ đem đi để lừa gạt người khác.
Hơn nữa nếu nói là gầy…
Thì cũng thật sự là có chút gầy.
Cánh tay đó, bình thường cũng là anh cầm, cũng luôn có cảm giác sẽ gẫy khi anh chặm vào. Nếu như lúc cô không khó chịu, xem ra cũng có thể thấy.