Chương 86

 

Nhìn cô như đang chờ được cưng chiều, ngoan ngoãn ngồi ở một bên hớn hở nhìn phía trước, giống như một con pug đang chờ được cưng nựng, Cố Lâm Hàn cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

 

Cho dù trước đây người đi theo anh có khen ngợi bao nhiều, nhưng không có người nào có thể nịnh nọt anh một cách thoải mái như vậy.

 

Ngay cả khi người phụ nữ này cười với anh, mặc dù nụ cười nhếch mép gần giống như đeo mặt nạ, anh vẫn cảm thấy rất vui.

 

Anh thực sự không biết tại sao lại như thế này…

 

Không có nguyên tắc gì cả.

 

Lắc đầu, anh tiếp tục lái xe đi đến khu mua sắm đã định.

 

Vốn dĩ Vụ Tịch đang định đến lớp, nhưng vì đi mua quần áo không đến lớp được nên trực tiếp xin phép giáo viên.Tại Trung tâm mua sắm…

 

Vu Tịch nắm lấy Cổ Lâm Hàn. “Được rồi, em muốn dẫn tôi đi đâu.”

 

“Đi đến cửa hàng đắt tiền.”

 

Đã bắt kim chủ rồi, nhưng phải khai thác được.

 

Cổ Lâm Hàn dở khóc dở cười, “Được rồi, đừng kéo tôi.”

 

Lần này sức lực lớn như vậy, giống như đang chạy trón.

 

Vu Tịch không biết nhiều về thương hiệu này, cô nhìn nó và nghĩ rằng nó chắc chắn là một thương hiệu lớn, vì vậy cô ấy đã bước vào.

 

Cổ Lâm Hàn đứng đó nhìn cô lựa chọn.

 

Nhìn thấy có hai người đi vào, nhân viên bán hàng ởmột bên đang nhìn Vu Tịch mặc đồng phục học sinh, cũng lười đi tới, nhưng vừa nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú đi vào, ánh mắt liền sáng lên.

 

Đây là đại gia nhà giàu đưa bạn gái đi mua quần áo…

 

Nhìn đồng phục học sinh của Vu Tịch…

 

Đúng rồi, bây giờ đại gia toàn thích các cô gái trẻ. “Thưa cô, đây là những kiểu áo mới của chúng tôi, cô có muốn xem qua.

 

Vu Tịch quay đầu lại, cười nhìn Cổ Lâm Hàn, “Tôi muốn hỏi kim chủ của tôi, kim chủ, anh nhìn xem, cái nào hợp với tôi.”

 

Nhân viên bán hàng sửng sốt.

 

Cô gái này quá thẳng thắn, không sợ anh chàng đẹp trai giận.

 

Cổ Lâm Hàn nhìn cô không nói nên lời, “Em thích cái nào thì chọn cái đó.””Thật là … không phải, hiện tại anh sống với tôi, tôi chọn đồ anh thích, dù sao nhất định phải mặc cho anh xem? Nào, anh nói anh thích cái nào, tôi sẽ lấy nó, thể nào?”

 

Vừa nói, cô vừa giả vờ ngại ngùng đập đập vào vai anh.

 

Cổ Lâm Hàn thực sự chết mê chết mệt bởi cô…

 

Tuy nhiên, cô thực sự nói rằng cô sẽ mặc nó anh xem…

 

Cổ Lâm Hàn vẫn cảm thấy rất thoải mái.

 

Không thể giải thích được rằng số tiền bỏ ra là xứng đáng.

 

Dù sao nó cũng dành cho anh. “Em có thể chọn một vài bộ và thử trước.”Vu Tịch nghe vậy liền vui vẻ nhờ nhân viên tư vấn.

 

Nhân viên bán hàng tất nhiên lấy những bộ đắt nhất.

 

Đột nhiên, Vu Tịch lấy một vài thủ trong bộ và kết hợp chúng với nhau.

 

Vốn dĩ những bộ quần áo đó nhìn như vậy, treo ở đó cũng không thấy gì khác biệt, lúc Vu Tịch mặc ra ngoài khiến nhân viên bán hàng kinh ngạc.

 

Đó từng là những bộ quần áo thường không có ai mua. Kiểu của cửa hàng là những bộ đồ kén người mặc, không ai muốn mặc thì Vu Tịch lại mặc. Trông giống như trên áp phích tuyên truyền, thậm chỉ đẹp hơn người mẫu trên áp phích.

 

Cô gái trẻ này có dáng người rất đẹp, không thể nhìn thấy trong bộ đồng phục học sinh vừa rồi.

 

Không có gì ngạc nhiên khi vị đại gia này thích cô.

 

Sau khi Vu Tịch đi ra, cô nhìn thấy Cổ Lâm Hàn đangngồi xem tạp chí có le dành chạy tới nói. “Kim chủ, mau nhìn xem anh thấy bộ đồ này thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện