Chương 88

 

“Thôi nào, Vu gia thuộc dòng dõi thư hương, trong việc nuôi dạy con cháu vô cùng nghiêm khắc. Mấy cậu có để ý thấy Vu Uyển lúc nào cũng vung tiền một cách hào phóng không? Quần áo và giày dép hiện tại của cô ấy không phải do Châu Cảnh Luân mua cho sao.”

 

“Thật là, tớ ghen tị với Vu Uyển quá đi, mà cũng vì cô ấy chính là một người được mọi người nuôi dưỡng thành tiểu thư khuê các như vậy, mới có thể được Châu Cảnh Luân vừa ý chú, tương lai về sau, một người thuộc dòng họ tài giỏi, một người có tiền, đúng là một mối lương duyên đẹp đẽ do ông trời tác hợp cho.”

 

Có mấy người cố ý nhắc tới Châu Cảnh Luân ngay trước mặt Vu Tịch, nhìn thấy sắc mặt ngày càng trầm xuống của Vu Tịch, bọn họ đều vui vẻ vô cùng.

 

Vu Uyển quay đầu lại, vẻ mặt giống như muốn cự tuyệt: “Được rồi, đừng nhắc tới chuyện quá khứ nữa, chị Vu Tịch, sao chị lại ở đây? Chị không đi học hả?”

 

Vu Tịch cười: “Tôi tới đây tất nhiên là đi mua sắm rồi, không lẽ tới ăn cơm?”Vu Uyển bước tới gần, chợt nhớ tới chuyện xảy ra vào ngày hôm trước, cô ta vội vàng nói: “Đúng rồi, hôm bữa mẹ có gọi điện liên tục cho chị nhưng không có ai nghe máy cả.”

 

Chính Vu Tịch là người cố ý không nhận điện thoại, cô rất lười đối phó với bà ta. “Sao thể, có chuyện gấp à?”

 

“Đúng vậy, chị Vu Tịch, chị tranh thủ về nhà giải thích với cha đi, có phải chị ở ngoài quen bạn trai nào không? Người ta tìm tới cửa gọi mẹ là bà xui, khiến cho mẹ tức điên lên.”

 

Vu Tịch sững sờ, cảm thấy kỳ lạ.

 

Chuyện này xảy ra khi nào vậy, sao cô không biết một chút gì thế?

 

Những người ở đằng sau nghe vậy thì nhanh chóng chạy tới: “Ái chà, Vu Tịch này, không ngờ cậu lại cóngười tới nhà nhận làm con dâu. Cậu có bạn trai mà sao lúc nãy không nói sớm, bạn trai của cậu trông như thể nào, anh ấy tên gì, làm công việc gì, nhà ở đâu thé?”

 

“Đúng rồi, cậu dẫn anh ấy tới đây để gặp mặt đi? Chúng ta cũng coi như quen nhau từ nhỏ. Nếu cậu có bạn trai cũng đừng giấu diếm bọn mình.”

 

“Hì, dẫn anh ấy tới để mấy người làm khó sao? Sao thế, mấy người nói vậy không biết xấu hổ à?”

 

Vu Tịch nhìn thoáng qua một vài người, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy nghi ngờ, nhưng cô cũng lười quan tâm bọn họ, vì vậy cô chỉ nói với Vu Uyển: “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra cả.”

 

Bộ dạng của Vu Uyển giống như có lời gì khó nói, cô ta cắn môi lẩm bẩm nói: “Dù sao thì tình hình cũng không tốt cho lắm. Mẹ nói, mẹ sẽ không đồng ý. Em nghĩ là có chút hiểu lầm ở trong chuyện này. Chị ơi, chị có thể coi trọng một người nào đó, cho dù anh ta có hơi nghèo… Nhưng anh ta chắc chắn phải có chỗ gì hơn người khác chủ, đúng không chị? Thật ra, giàunghèo hay không cũng không quan trọng, chỉ cần anh ta đối xử tốt với chị là được, nhưng mẹ không nghĩ như thế. Bà ấy nói rằng loại người như thế đừng trông mong gì Vu gia sẽ nhận, em cũng cho rằng chữ Hiếu là trên hết, tình yêu nếu không có sự chúc phúc của cha mẹ thì sẽ không có kết quả, chị à, chị nên tìm cách thuyết phục mẹ, hoặc là, chị dẫn người đó về nhà ra mắt thử xem. Biết đâu mọi người trong nhà vừa mắt anh ấy, rồi đồng ý thì sao.”

 

Vu Uyển vô cùng tò mò. Đương nhiên, cô ta muốn cô nhanh chóng dẫn người này về nhà, cô ta muốn xem xem người đàn ông đó có bộ dạng trông như thế nào.

 

Mấy người chị em ở đằng sau nghe vậy thì bùng nổ. “Ái chà, không phải chứ, cậu quen một tên đàn ông nghèo sao?”

 

“Thảo nào cậu không muốn giới thiệu anh ấy.”

 

“Ôi, cho dù cậu bị Châu Cảnh Luân bỏ rơi, cậu cũng phải tìm một người khác tốt hơn chứ, thay vì tìm một anh chàng nghèo khổ như vậy, không phải chứ, khônglẽ bởi vì cậu chịu đả kích quá lớn mà cam lòng chịu khổ như thế. “

 

“Đúng vậy đó, Vu Tịch, Vu Uyển quá ngây thơ, đừng nghe lời cô ấy, cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối chính là một thất bại, sớm muộn gì hai người cũng sẽ hối hận.”

 

Vu Tịch nhìn mấy người này, tam quan của bọn họ có vấn đề gì sao?

 

Cô nói: “Tôi không nghĩ hôn nhân có liên quan gì đến tiền bạc. Cô đã nghèo như vậy lại còn sợ nghèo, cho nên cô mới liên tưởng tới đám cưới với tiền bạc như thế này nhỉ.”

 

Mọi người ném cho cô một ánh mắt xem thường, bọn họ chỉ cảm thấy bởi vì người yêu của cô là một thằng nghèo nên mới nói những lời như vậy.

 

Vu Tịch khịt mũi: “Vu Uyển, cô cũng vậy. Mẹ cô rất kỳ vọng vào cô. Thế mà cô lại dành thời gian chơi bời với đám người không đúng đắn này. Tam quan của cô đều bị bọn họ phá hư hết. Nếu tôi thật sự có bạn trai,tôi nhất định sẽ nói cho mọi người biết, cho nên không cần phải đoàn môi.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện