Chương 90

 

“Phì, còn có người chịu mua đồ cho sao.”

 

Một người bạn đứng bên cạnh Vu Uyển kéo tay cô ta và nói: “Cậu khuyên bảo cho cô ta nghe nhiều như vậy thì có ích gì. Đợi cô ta về nhà, nhìn thấy cậu và Châu Cảnh Luân, cô ta chắc chắn sẽ ghen tị tới đỏ mắt. “Đúng vậy, nhất là bây giờ cô ta đang quen với một thằng đàn ông nghèo khổ, không thể biết trước được sau này cô ta sẽ biến thành cái bộ dạng gì đâu. Cậu nên cẩn thận một chút. Loại người nghèo rách này ấy, chuyên ỷ lại vào người khác và không hề khách khí một chút nào. Đám người đó chắc chắn sẽ mở miệng xin tiền của cậu. Cậu lương thiện như vậy, coi chừng sau này phải gồng lưng nuôi cả gia đình bọn họ đấy.”

 

Vu Uyển nhìn theo với vẻ mặt đầy lo lắng.

 

Khi Vu Tịch đi ra, cô nhìn thấy Cố Lâm Hàn đang đứng đợi mình với dáng vẻ mất kiên nhẫn.

 

Cô vội vàng chạy tới.“Chậm chạp quá.” Cố Lâm Hàn nhìn cô.

 

Vu Tịch chui vào trong xe, cô nhìn đống quần áo ở đằng sau,cười một cách vô cùng sảng khoái: “Phụ nữ là một sinh vật cực kỳ phiền phức. Có vẻ như anh chưa từng yêu đương lần nào nên không biết rồi.”

 

“Tôi tin em.”

 

Anh lắc đầu, người phụ nữ này, cho dù cô có nói gà nói vịt gì đi chăng nữa thì dáng vẻ vẫn vô cùng tự tin, anh đã sớm hiểu ra được điều đó.

 

QC

 

Xe nổ máy, lập tức lao qua một vài người phụ nữ ở bên cạnh đang ríu ra ríu rít đi tới.

 

Cổ Lâm Hàn nhìn lướt qua, anh cảm thấy bọn họ quá ồn ào.

 

Nhưng thật kỳ lạ, bình thường Vu Tịch cũng ồn ào, tuy vậy, tiếng ồn ào của co quả thật nghe dễ chịu hơn rấtnhiều.

 

Sau khi lấy lại tinh thần, anh nhanh chóng lái xe rời di.

 

Bên ngoài…

 

Một số người đã nhìn thấy chiếc Porsche cao cấp kia.

 

Nhìn chiếc xe này có vẻ giống như xe thương vụ, thế nhưng nó chắc chắn sẽ không có vẻ nặng nề như thế.

 

Trông cực kỳ đắt tiền. “Chà, chiếc xe đó đẹp quá.”

 

“Đó không phải là mẫu xe Porsche hơn mấy chục triệu sao? Sao có thể không đẹp cơ chứ.”

 

Vu Uyển nghe vậy thì nhìn sang, lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc. “Người ngồi ở phía trước sao nhìn quen thế nhỉ…”Vu Uyển cảm thấy người đó hơi giống Vu Tịch. “A, có phải là người quen của Châu Cảnh Luân không?” Người ở bên cạnh nói.

 

Vu Uyền tỉnh táo lại: “Tớ không biết nữa, cũng không thấy rõ cho lắm. “Vậy chắc là chúng ta không quen biết người này. Châu gia đã ở trên thương trường làm ăn lâu như vậy, chắc cũng có quen biết với người ngồi trong xe nhỉ?”

 

Nhân viên cửa hàng đưa quần áo ở phía sau lúc này mới nói: “Tôi nghe nói người đàn ông ở trong xe đó, vừa mua quần áo hơn trăm vạn, anh ta cũng dẫn theo bạn gái nhỏ của mình tới. Cô gái đó giống như là học sinh được bao nuôi vậy, khiến cho mọi người đều vô cùng ghen tị. “A, được đại gia bao nuôi hào phóng như vậy sao?”

 

Sinh viên được bao nuôi?Vu Uyển lắng nghe, cô ta không khỏi liên tưởng tới Vu Tịch trong bộ đồng phục học sinh lúc này.

 

Tuy vậy, chuyện đó không thể nào xảy ra được, Vu Tịch đã có một người bạn trai vô cùng kém cỏi, làm sao cô có thể được người khác bao nuôi như vậy? “Ái chà, vậy thì sao chủ, chẳng qua cũng chỉ là được bao nuôi, Vu Uyển của chúng ta, là một người bạn gái đứng đắn, cũng có thể mua được những thứ đắt tiền như vậy, đúng không, Châu Cảnh Luân đối xử với cô ấy tốt tới mức, cô ấy nói mình muốn đi học trường quốc tế thì lập tức cho cô ấy đi luôn.”

 

“Đúng thế.

 

Vụ Uyển thu hồi ánh mắt lại, nghe bọn họ nói xong cô ta cảm thấy rất vui vẻ.

 

Vu Tịch mua quần áo xong, được lái xe đi thẳng đến cổng trường.

 

Vu Tịch xuống xe nhanh chóng nói: “Mau đi đi kẻo bịngười ta nhìn thấy là xong đời.”

 

Sắc mặt Cổ Lâm Hàn tối sầm lại, anh sao lại không thể gặp người khác chủ, lại còn bảo nếu bị bắt gặp thì xong đời?

 

Vu Tịch chỉ lo chủ ý nhìn xung quanh, làm gì có thời gian để ý tới biểu cảm của anh.

 

Cổ Lâm Hàn cúi gằm mặt nói: “Sao lúc tôi đi mua quần áo cho em, em lại không sợ bị người ta nhìn thấy?”

 

Vu Tịch dừng lại, quan sát vẻ mặt của anh, sau đó cô kịp phản ứng, vỗ ngục nói: “Tất nhiên là khác rồi. Nơi này có rất nhiều cô gái nhỏ như vậy, lỡ anh nhìn trúng một ai đó rồi về sau đi bao nuôi người ta thì sao? Nếu anh không chịu mua quần áo cho tôi nữa thì biết làm sao bây giờ? Anh đẹp trai như vậy, lại lái chiếc xe sang trọng như thế. Nếu anh cứ đứng mãi ở đây, có thể tí nữa sẽ có nhiều người vây quanh anh. Bây giờ anh là kim chủ của tôi, tôi cũng không muốn bị người khác cướp anh đi được, có đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện