Chương 93. Tôi thật không biết

 

Lúc đầu tưởng rằng cô đang nói đùa.

 

Hứa Thời Dịch cười cười: “Lúc trước cô sống ở nước nào?”

 

“Nước Mỹ. “Cô vừa mới trở về phải không?”

 

“Đúng vậy.”

 

Bạn bè của Hứa Thời Dịch ở đằng sau huýt sáo về phía này.

 

Hứa Thời Dịch quay đầu lại nhìn thoáng qua, không để ý đến họ, cùng Vũ Tịch đi về phía trước. Hứa Thời Dịch nói: “Cô đang xem câu lạc bộ sao? Cô muốn tham gia câu lạc bộ nào?”

 

“Ò, tôi muốn tham gia câu lạc bộ cờ vây.”

 

“Câu lạc bộ cờ vây? Cô có thể chơi cờ vây sao?”

 

“Không phải, chính là bạn của tôi. Ở câu lạc bộ cờ vậy, tôi cũng tham gia câu lạc bộ cờ vây của họ. Cô nói xong, quay đầu lại gọi: “Có phải không Trình Lỗi?”

 

Trình Lỗi sửng sốt, chỉ thấy Hứa Thời Dịch cũng nhìn về phía anh ta.

 

Cùng Hứa Thời Dịch đối mặt hả…

 

Anh ta sững sờ hồi lâu, mới phản ứng lại đây, vội vàng cười, nói: “À, vâng, đúng rồi, cổ ấy vừa nói muốn tham gia câu lạc bộ cờ vây của chúng tôi, tôi tôi là bạn ngồi cùng bàn với cổ ấy, tên tối là Trình Lỗi.”

 

Hứa Thời Dịch nhìn anh ta: “Ò, câu lạc bộ cờ vây cũng rất tốt.”

 

Anh ta nói một cách thản nhiên.

 

Trình Lỗi cảm thấy tim đập tăng tốc.

 

Anh ta không ngờ rằng có một ngày chính bản thận mình, bởi vì cùng một nơi với Vũ Tịch mà được tiếp xúc với Hứa Thời Dịch.

 

Hứa Khả tiếp tục đi về phía trước.

 

Vụ Tịch cùng đi tới cười mỉm nói: “Tôi còn chưa hỏi anh, ngày đó tại sao anh nhảy tường?”

 

Hứa Thời Dịch quay đầu lại nói: “Nhảy tường?”

 

“Đúng vậy, nếu anh không nhảy tường thì làm sao có thể ở đó được.

 

Hứa Thời Dịch nói: “Tôi nhảy tường. . Cô đoán là vị

 

Vụ Tịch suy nghĩ một chút rồi mới hiểu ra: “À, có phải là anh và cô bạn gái nhỏ nào đó ở cùng nhau bị người ta chụp đến, sau đó để bảo vệ bạn gái, anh đánh lạc hướng phóng viên, tiếp theo từ phía sau nhảy tường chạy”

 

Hứa Thời Dịch nhíu mày nhìn cô: “Cô… Có phải trí tưởng tượng quá phong phú không?” Vu Tịch nói: “Cái gì, ngôi sao như các anh, hẳn là cuộc sống đều phấn khích như vậy mới phải.”

 

Hứa Thời Dịch nói: “Không phải rất buồn chán, so với cô còn không bằng, cô không phải vừa tới trường học đánh người đến mức vào viện còn gì.”

 

Vu Tịch giật mình nhìn anh ta: “Làm sao anh biết?”

 

Hứa Thời Dịch cười ra tiếng: “Bát quái trường học cũng rất phong phú. Hơn nữa, chuyện này của cỗ gấy ầm ĩ lớn như vậy, xem ra.”

 

Anh ta liếc nhìn Vu Tịch thật sâu: “Tôi cảm thấy cô rất tốt đùa.”

 

“Hả? Tốt đùa? Đây là khích lệ đúng không?”

 

Hứa Thời Dịch nói: “Nếu không thì sao.”

 

Vu Tịch nói: “Khen ngợi con gái cần phải dùng từ là xinh đẹp, hào phóng, dễ thương, quyến rũ và gĩ gì đó, Anh nói tốt đùa, đó là khích lệ sao?”

 

Hứa Thời Dịch sửng sốt, anh ta đúng là chưa từng khen ngợi ai. “Cô thật là… Thật sự cô muốn tôi khen ngợi cô như vậy?”

 

“Tất nhiên.”

 

Hứa Thời Dịch bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Tuy nhiên, Vu Tịch trông rất đẹp.

 

Mặc dù ở trong giới giải trí anh ta coi như gặp qua rất nhiều người đẹp, những Vu Tịch trong mắt anh ta vẫn được coi là đứng đầu.

 

Hơn nữa, khuôn mặt của cô ấy thon dài, không phải kiểu trông rất ngọt ngào, lại mang theo cảm giác anh khí, nhìn kỹ mang dáng vẻ cao cấp những người mẫu, nhưng mang vẻ đẹp khác biệt, không giống với kiểu trang điểm phổ biến cùng hiện giờ rất nhiều người đang ưa thích.

 

Chỉ có điều, con người của cô ấy, đúng là da mặt dày.

 

Làm sao có người tự khen bản thân mình như vậy.

 

Anh ta lắc đầu không nói nên lời, Vụ Tịch nói: “Nhìn trên đường, cũng không có chỗ ngồi, chúng ta mau tìm chỗ ngồi một lát Trình Lỗi vẫn đang đi theo phía sau, lúc này anh ta nghĩ thầm, còn mỗi người cùng ngồi, giống như cuộc hẹn hò, Hứa Thời Dịch có khả năng đồng ý sao.

 

Nhưng không ngờ, Hứa Thời Dịch nhìn sân bóng rổ phía sau. “Đi bên kia ngồi một lát, trên khán đài còn rất nhiều chỗ”

 

“Được, cứ đến đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện