La Cao Ngọc đã dừng câu chuyện được một lúc, cả gian phòng vẫn bị bao trùm bởi một tầng trầm mặc, bên ngoài còn tiếng mưa lộp bộp rơi, thi thoảng là một cơn gió lạnh rít qua tán cây xào xạc.

La Thư Anh đưa tay sờ lên mặt mình, là nước mắt, từ bao giờ lặng lẽ làm ướt đẫm hàng mi. La Thư Anh à La Thư Anh, cô đến cuối cùng vẫn là cái gì cũng không hề biết.

Từ nhỏ đã được La Cao Dự hết mực yêu chiều, La Thư Nhu và Trình Khánh đều hi sinh tính mạng để bảo vệ cô, còn có Thi Nhĩ, lão Mãn. Và nhất là Trình Vương. Nhiều người như thế, lại chỉ xoay quanh cô, thế mà đến cuối cùng, cô cứ như cái gì cũng không biết.

Tim của cô có thể cứu sống Trình Vương, hóa ra lại chỉ vì lý do này mà dẫn tới nhiều bi kịch như thế. Hóa ra, số mạng của cô được định sẵn là ngắn ngủi. Nếu không phải bọn họ nghịch thiên đảo mệnh, 5 lần 7 lượt cướp cô về từ bánh xe tử thần, thì liệu kết cục của họ sẽ tốt đẹp hơn chứ?

La Thư Anh ôm lấy đầu, một trận đau dữ dội truyền tới thái dương, khiến hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, phế quản có chút tắc nghẽn, toàn thân hơi run, khó nhọc thốt ra mấy chữ.

"Dì Cao Ngọc, cháu...cháu phải làm sao đây..."

Nếu một ai đó phải trả giá cho tất cả chuyện này, người đó chẳng phải chính là cô sao? Toàn thân nóng bức, nhưng suy nghĩ lại như đóng băng trong lòng, chạy dọc một đường buốt lạnh lan qua từng tế bào, cuối cùng tâm trí La Thư Anh rơi vào một khoảng tối tăm.

"Dự, em phải làm sao đây?"

Lúc La Thư Anh tỉnh lại đã là hai ngày sau, trận mưa âm u dứt hẳn, nắng ban mai len lỏi qua rèm lụa màu trắng, từng luồng dịu dàng chiếu tới nửa gương mặt La Thư Anh, cô đưa tay lên che đi ánh nắng, những ngón tay gầy nhỏ trắng bệnh, nhìn rất yếu ớt, ở dưới nắng càng thêm mong manh, tựa như chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy, tay còn lại của cô đã được bác sĩ băng bó cẩn thận, 5 đốt xương đều gãy, truyền tới cảm giác tê nhức khó chịu.

Giống như người vừa tỉnh khỏi một cơn say, cả người thất thần rất lâu cũng không thể lục lọi ra một chút suy nghĩ, tâm trí La Thư Anh trở nên phẳng lặng, tựa như mặt hồ ngày thu, vừa an tĩnh, vừa có chút u buồn.

Cô nghe tiếng gió, tiếng chim chóc bên ngoài, tiếng người nói chuyện từ khuôn viên bệnh viện, hai tiếng gõ cửa vang lên nối tiếp, người bên ngoài đẩy cửa bước vào.

"Cháu tỉnh rồi."

La Cao Ngọc ôm một giỏ hoa anh thảo, tiến lại đặt ở chiếc bàn nhỏ nơi góc phòng, hương thơm nhàn nhạt bay.

"ZED đang sắp xếp lại căn cứ mới, mấy ngày này chú ý dưỡng sức, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng"

Nghe La Cao Ngọc nói đến "Đứa nhỏ trong bụng", La Thư Anh đến một chút bất ngờ cũng không thể hiện, giống như cô sớm đã biết, hoặc sớm đã đoán được ra, chỉ ngắn gọn hỏi.

"Mấy tuần rồi?"

"Một tháng 3 ngày rồi."

Trình Vương mất rồi, nhưng ông trời lại gửi xuống cho cô một sinh mạng kề cạnh, là cố ý đền bù cho cô sao? Thà rằng vận mệnh ngay từ đầu đừng cướp đi Trình Vương....

Nhưng đứa trẻ này là con của cô với Dự, cô có thể không cần nó sao? 1 tháng rồi, cô chưa tới thăm Dự. 4 năm 11 tháng nữa, bảo cô và đứa nhỏ trải qua thế nào đây?

Lúc La Cao Ngọc lại gần ngồi cạnh giường, trên tay cầm theo một chiếc hộp nhỏ.

"Đây là Trình Vương để lại cho cháu. Tiếp theo, cháu định làm gì""

La Thư Anh không cần mở ra cũng biết được bên trong chứa vật gì, cô siết chặt chiếc hộp trong tay, im lặng rất lâu.

***

Căn cứ ZED sau cuộc vây quét của cảnh sát Bắc Kinh tổn hại không ít, nhưng cũng may bọn họ chưa tìm ra được tầng hầm bảo mật, nền tảng cốt lõi của căn cứ, vậy nên Lưu Úy cho người âm thầm di dời những thứ cần thiết, nhanh chóng tới căn cứ mới.

"Lưu Úy"

"Chị dâu, chị xuất viện rồi."

"Chị dâu."

"Chị dâu"

Những người nhìn thấy La Thư Anh ở đây, tâm trạng u ám có phần tốt lên không ít, kính cẩn cúi đầu chào cô. Cô cũng không đáp, chỉ gật đầu nhẹ một cái.

"Lưu Úy, chúng ta nói chuyện một lúc."

La Thư Anh hiện tại dường như càng điềm tĩnh hơn, đôi mắt đen tĩnh lặng, thêm nửa phần lạnh lùng, khiến ánh nhìn sắc bén như dao, khóe môi nhàn nhạt cười, sát khí phảng phất bao trùm lấy dáng đứng kiêu ngạo, phóng khoáng nhưng không tùy tiện, nghiêm khắc mà không xa cách. Lưu Úy có chút giật mình, giống như bắt gặp phong thái của lão đại khi còn sống, nhất thời ngẩn người không động đậy.

"Muốn tôi đá cậu lăn vào?"

La Thư Anh đã bỏ cách một khoảng, giọng nói hơi cao, kéo thần hồn của Lưu Úy quay về, vội vàng hai bước lớn một bước nhỏ chạy theo phía sau La Thư Anh.

Trong phòng, La Thư Anh ngồi, Lưu Úy đứng bên cạnh cô.

"Ngồi xuống đi."

"Vâng."

"Đôi chân này của tôi..."

La Thư Anh nói được nửa câu thì dừng, Lưu Úy hiểu điều cô định nhắc đến, vội vàng tiếp lời.

"Chị dâu yên tâm. Tôi đã an bài xong cả rồi, thứ sáu này có thể tiến hành cuộc phẫu thuật tiếp theo."

La Thư Anh nghe xong hơi lắc đầu cười, đáy mắt có chút giễu cợt. Cứ hai năm rồi lại hai năm phẫu thuật, một đời này của cô phẫu thuật cũng không ít nhỉ.

"Không cần nữa, vẫn là bỏ đi thôi."

"Chị dâu?"

Lưu Úy có chút kinh ngạc, cậu còn nhớ lúc lão đại mới mang chị dâu một thân tàn phế về căn cứ, chị giống như kẻ điên loạn, vô cùng bất chấp, thậm chí có thể đánh đổi bất cứ điều gì để được khôi phục lại những mất mát của bản thân. Thế mà giờ đây chị ở trước cậu, một câu nói nhẹ tênh, bỏ đi thôi, không cần nữa? Không tiếp nhận phẫu thuật bằng công nghệ của ZED, chị dâu chẳng phải chỉ có thể ngồi xe lăn đến hết đời hay sao?

"Chị có chắc không?"

Lưu Úy không dám tin, hỏi lại một lần. La Thư Anh hơi dựa người ra phía sau, nhắm mắt hít một hơi sâu, đáp nhẹ một tiếng dứt khoát.

"Ừ."

"Tại sao vậy?"

La Thư Anh cười mà như không, rõ ràng trong lời nói có nửa phần trêu đùa, nhưng ý tứ nơi ánh mắt lại vô cùng phức tạp, không dễ đoán định cảm xúc.

"Chắc tại lười quá, đến đi cũng không muốn nữa"

Lưu Úy: "..."

Rõ ràng là đang cố tình trêu đùa cậu mà.

"Ngày mai sắp xếp phẫu thuật tháo bỏ thiết bị hỗ trợ trên chân tôi. Còn thứ 6 này sắp xếp một bữa tiệc, gửi thiệp mời đến các chi ở ngoại quốc đi, tôi muốn thông báo về việc tôi sẽ chính thức tiếp quản ZED"

"Chị dâu, với thể trạng hiện tại của chị bây giờ, sợ sẽ ảnh hưởng."

Lưu Úy hiểu vì sao La Thư Anh lại chọn quyết định phẫu thuật xong rồi mới tham gia buổi lễ tiếp quản ZED ngay cả khi thể trạng của cô không được tốt. Cô muốn đường hoàng ở trước thuộc hạ của mình, như là chính cô. Chứ không phải một con người được tạo nên bởi bất cứ dáng vẻ giả dối nào.

"Nhiều lời như thế làm gì, còn sợ tôi yếu ớt tới nỗi đi theo lão đại của cậu sao?"

La Thư Anh cao giọng, nhưng nhắc đến người kia, rõ ràng không che giấu bi thương cô đọng.

"Tôi hiểu rồi."

"Ra ngoài làm nốt mọi việc đi, tôi ở trong này một chút"

"Vâng"

Đợi Lưu Úy ra ngoài, La Thư Anh hoàn toàn buông lỏng bản thân.

Không cần đôi chân nữa thì chỉ có thể lại làm một kẻ tàn phế, ngồi trên xe lăn. La Thư Anh đến giờ cũng không biết đó là quyết định đúng đắn hay sai lầm. Chỉ là cô bỗng dưng thấy có một số thứ bản thân nên biết cách buông bỏ.

Sinh mạng này của cô, đôi mắt này của cô, giọng nói của cô, đôi chân, và nửa đời còn lại bình an vô sự, đều là người khác giành giật cho cô, đều là người khác an bài cho cô. Cô sống như vậy, là đang sống hay sao?

Cuối cùng La Thư Anh cũng hiểu, vạn vật trên đời rốt cuộc đều vận hành theo nguyên lý càng cố gắng cưỡng cầu, càng tự chuốc lại nhiều tổn thương. Của mình, nên trân trọng. Không phải của mình, vậy cứ thuận theo ý trời đi. Như vậy, sẽ không ai vì ai mà trầm luân một kiếp.

Buổi tối thứ 6, ZED mở một buổi tiệc, triệu tập đầy đủ những thành viên thuộc nội bộ chính trong đất nước Trung Quốc, và những người đại diện cho các chi nhỏ ở nước ngoài. Bữa tiệc không tính là quá xa xỉ, nhưng rất có phong thái của hắc đạo, rượu và người đẹp, đồ ngon và trò vui đều thuộc loại thượng đẳng, dễ dàng bắt mắt, vô cùng kích thích. Có điều, bầu không khí không được hoàn toàn tự nhiên, không ít người đều nóng lòng muốn đợi gặp mặt chủ nhân mới sẽ tiếp quản ZED. Ngoại trừ nội bộ ZED ở Bắc Kinh, hầu hết mọi người đều không biết rõ về người phụ nữ phía sau Boss.

Chỉ biết người này được lão đại vô cùng sủng ái, cung phụng tận trời, các chi ngoại quốc còn nghe tin lần trước căn cứ chính ZED ở Bắc Kinh bị vây quét chính là vì người phụ nữ này. Có điều tin tức nửa tin nửa ngờ, vì chưa từng gặp cô nên cũng không ai dám chắc người nào có đủ mị lực thu hút lão đại hắc ám của họ như thế.

Lưu Úy đẩy một chiếc xe lăn tới, trên xe là người phụ nữ mặc váy đỏ nổi bật, giữa một đám người hộ vệ mặc vest đen có phần cứng ngắc thì quả nhiên người phụ nữ càng thêm chói mắt. Tiếng nhạc sôi động của buổi tiệc cũng tắt, mọi người hướng mắt nhìn tới vị trí cao nhất, Lưu Úy đỡ cô từ xe lăn ngồi vào chiếc ghế dài trạm bạc, trải da báo đốm - vị trí tối cao của ZED.

"Người phụ nữ của lão đại, người sẽ tiếp quản ZED, thế nhưng lại là một con đàn bà tàn phế. Có phải mấy người đang nghĩ vậy không?"

La Thư Anh cao giọng lên tiếng, khóe môi mấp máy, cô hơi chống khuỷu tay lên thành ghế, tựa đầu vào tay, cả người nghiêng theo một hướng, dáng vẻ mềm mại mà không dung tục, ánh mắt chớp nhẹ, đuôi mắt cong cong để lộ ý cười lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy mắt chỉ là một vùng trời đen thẫm như đêm, sâu tựa vực tối, cơ hồ muốn nuốt chửng đối phương.

Khí chất thế này, quả thực không đùa được đâu.

Bộ váy đỏ dài tới mắt cá chân, bó sát để lộ một đường cong hoàn mỹ, trước ngực khoét sâu, một vùng da trắng mịn tôn thêm chiếc cổ cao thanh tú, vòng cổ bằng bạc, lồng một chiếc nhẫn, giống như phát sáng lên dưới ánh đèn.

Họ nhận ra chiếc nhẫn cô đang đeo, bởi nó là thứ đại diện cho quyền lực tối thượng của ZED, chỉ có người thừa kế mới được sở hữu.

Nhìn thấy La Thư Anh, đa phần những ý kiến gây khó dễ đã chuẩn bị trước đều tắc nghẹn trong họng.

Mẹ nó, một người phụ nữ tàn phế thì cái gì? Tàn phế mà trông có bộ dạng này, nếu không tàn phế, có phải là muốn điên đảo chúng sinh luôn không. Rốt cuộc họ cũng hiểu, vì sao lão đại lại lựa chọn người phụ nữ này kế thừa ZED, mà không phải trăm ngàn người phụ nữ khác ngoài kia.

Cô ấy giống anh ấy đến không ngờ, nhất là loại sát khí tỏa ra thanh lạnh tựa sương sớm, lại dịu dàng như nắng mai, vô cùng khôn ngoan, vô cùng nguy hiểm, giống như ở một giây trước có thể cho bạn niềm vui hưởng lạc, một giây sau có thể dìm bạn vào vực sâu.

Thế nhưng, vẫn có một kẻ lớn gan to giọng, chỉ thẳng vào La Thư Anh mà nói.

"Phải, một con đàn bà tàn phế thì có gì mà hay? Lại nói ZED từ trước đến giờ chưa bao giờ đến tay phụ nữ quản. Ông đây mới không phục"

La Thư Anh không vội lên tiếng, chỉ cong khóe môi, liếc mắt sang Lưu Úy bên cạnh, cậu nói nhỏ với cô.

"Qu. Serh, một người đại diện cho chi nhánh ở California. Từ lâu vẫn nhăm nhe muốn được đề cử vào nội bộ ZED, nhưng tính tình người này ngông cuồng, nóng nảy, nên lão đại không để mắt tới hắn"

Lúc này, La Thư Anh đã chuyển tư thế ngồi thẳng người, thanh điệu đều đặn, nhưng từng câu chữ vô cùng bén nhỏ, như muốn xuyên thẳng vào lòng đối phương.

"Ồ, không để tôi quản, vậy cho cậu quản."

Đối phương khinh miệt nhìn cô, bộ dáng càng ngông cuồng hơn.

"Cũng không phải là không thể?"

La Thư Anh bật cười thành tiếng, chỉ là nghe tiếng cười có chút rét lạnh, vài người bên dưới không biết vì lý do gì mà lùi lại vài bước, giống như phòng bị người phụ nữ cách họ cả một khoảng dài ở phía trước.

"Được, cho cậu quản"

La Thư Anh tháo chiếc vòng cổ trên người, cuộn thành một cuộn nhỏ để nén sức nặng, sau đó tung về phía Qu. Serh, dưới ánh đèn, luồng sáng chiếu tới làm hắn hơi nheo mắt, nhưng vội vàng tiến mấy bước dài để bắt lấy chiếc nhẫn, như hổ vồ mồi, ánh mắt đầy tham vọng.

La Thư Anh vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh lùng.

"Qu. Serh, mẹ không dạy cậu bánh của người khác không dễ ăn sao?"

Đoàng!

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lên, máu chảy xuống nền, bàn tay của đối phương đã bị cho nổ nát bấy, không nhìn ra hình dạng, chỉ còn màu đỏ của máu. Lưu Úy liếc nhìn sang La Thư Anh, bắt gặp một hình ảnh nửa xa lạ lại nửa quen thuộc trong tâm trí cậu. Xa lạ, vì cậu chưa từng thấy La Thư Anh như hiện tại, quen thuộc, vì cậu lại như nhìn thấy Trình Vương.

La Thư Anh trong mắt đầy tàn ác, nhưng thần sắc gương mặt không có chút thay đổi, nhìn người đã quỳ rạp dưới nền, ôm vết thương kêu rên đau đớn. Lúc này, cô lấy từ trong khe sâu giữa ngực ra một chiếc vòng bạc, rõ ràng đó vẫn là chiếc vòng cô tháo ra, nhưng không biết bằng cách nào mà đánh tráo thành một loại bom nhỏ có hình dạng dưới một chiếc nhẫn mà ZED vừa mới sáng chế.

Không biết ánh đèn chói mắt hay bị tham vọng làm cho mù lòa, Qu. Serh lại có thể rơi vào một cái bẫy đơn giản như thế, đúng là tự chuốc họa vào thân.

"Thế nào, có muốn thay tôi tiếp quản ZED nữa không?"

"Chị dâu, tôi sai rồi. Tôi sai rồi."

Người phụ nữ này, hắn đối địch không nổi. Lưu Úy phất tay để hai tên vệ sĩ dìu Qu. Serh ra ngoài chữa trị, cũng cho người lập tức lau dọn vết máu trên sàn nhà.

La Thư Anh cầm sợi dây chuyền bạc hướng ra phía trước, hơi động tay, chiếc nhẫn bên dưới đung đưa qua lại giống như thôi miên ánh nhìn, đôi mắt cô kiên định.

"Làm thuộc hạ của tôi, phải biết được vị trí của mình. Từ hôm nay, tôi sẽ tiếp quản ZED"

Tất cả đồng loạt cúi đầu, hô vang một tiếng "Chị dâu" với cô.

Lưu Úy thấy mắt mình cay nồng, giống như một đêm kia, cậu và mọi người cũng ở bên cạnh Trình Vương, cúi đầu với hắn.

Lão đại, anh có đang sống ở một cuộc đời khác...?

Hoặc có phải chăng, là đang sống trong tim của chị dâu?

***

(giải đáp thắc mắc cho các bạn hay quên, mắt La Thư Anh hiện có màu đen thay vì màu xanh lục là do cuộc phẫu thuật hiến mắt của Tần Ngạo nha)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện