"La tiểu thư, cô ở nhà hình như không ăn uống đầy đủ, lại làm việc quá sức đúng không?"

Vị bác sĩ trung niên ngồi ở phía đối diện cô gái được gọi là La tiểu thư kia trầm trầm mở lời, trên tay ông còn cầm một tập giấy có lẽ là kết quả chuẩn đoán. La Thư Anh nhất thời không biết đáp lại ra sao, mi mắt cụp xuống, một tầng chua xót dâng lên mơ hồ.

"La tiểu thư, đứa bé được 4 tháng sao có thể nhỏ như vậy chứ? Cộng thêm thân thế cô vốn dĩ đã rất suy nhược, nếu tình trạng này không được cải thiện, e là..."

"Bác sĩ, e là...?"

"Đứa bé sinh ra chắc chắn sức đề kháng rất kém, còn nếu đứa bé không thể sinh ra an toàn..."

"Bác sĩ."

La Thư Anh che miệng giấu đi kinh hãi, bàn tay còn lại vô thức sờ lên cái bụng mới chỉ lấp ló của mình, tâm can quặn lại. Không phải cô cố tình không ăn uống đầy đủ, cũng không phải cô không muốn nghỉ ngơi, mà là tình cảnh đúng thật không có cách nào khác được.

"Bác sĩ, cảm ơn ông."

Cô rời khỏi bệnh viện, chiếc điện thoại trong túi vừa lúc đổ chuông, giọng nữ ở đầu dây vô cùng hoảng hốt.

"Tiểu Anh, cô làm ơn mau trở về, nếu không Tần thiếu gia sẽ không tha cho cô mất."

Lời nói vừa dứt, người ở phía bên kia chỉ còn nghe được những tiếng tút tút ngân dài vô vọng, La Thư Anh theo thói quen siết chặt gấu áo, vội vàng rảo bước trở về biệt thự Tần gia.

"Tiểu Anh, thiếu gia lại...năm nào cũng vậy...."

Thư phòng của Tần ngạo phút chốc trở thành một mảng hỗn độn, đồ đạc đều bị đập vỡ, quần áo trên người y có chút lộn xộn, cánh tay trái bị mảnh thủy tinh găm trúng rách một đường dài, dòng máu đỏ uốn lượn theo bắp tay rắn chắc chảy xuống, cực kì nhức mắt.

"Tần thiếu gia."

Ánh mắt sắc lạnh của Tần Ngạo phóng về phía La Thư Anh, cô khép mình đứng ở lối ra vào. Tần Ngạo không lên tiếng, nhưng cái nhìn bén nhọn của y khiến cô không có cách nào kháng cự, từng bước run rẩy tiến lại gần.

"Tiểu Bảo Bối, con nhất định phải kiên cường, được không? Hai mẹ con ta sẽ không sao đâu, tất cả sẽ nhanh qua thôi."

La Thư Anh thầm cầu nguyện trong lòng, cô hít một hơi sâu, Tần Ngạo đưa tay nắm lấy tóc cô đẩy một lực, thân thể nhỏ bé mất đà đập vào bờ tường thô cứng, trên đầu truyền xuống một trận choáng váng. La Thư Anh thế nhưng không phản ứng lại, như chỉ chờ cho những hành động cuồng nộ đến rồi qua mau.

"Đồ đê tiện. Khốn kiếp."

Tần Ngạo chửi thề một câu, bàn tay to của y siết lấy cằm La Thư Anh, đôi mắt y như hằn lên từng đường máu đỏ rực. Hai tay cô theo lý nên giữ lấy tay hắn, nhưng lúc này đang chăm chăm ôm lấy bụng mình.

"Tiểu bảo bối, con đừng sợ."

"La Thư Anh, cô nói đi, tại sao cô đối xử với tôi như vậy? Tại sao hả?"

Tần Ngạo vung mạnh cánh tay làm cô ngã về phía chân giường, mảnh vỡ dưới nền cứ vậy đâm vào lòng bàn tay đau nhói.

"Tần thiếu gia, tha cho em."

Cô càng cầu xin, hắn sẽ càng trở nên giận dữ, ngọn lửa kia như cơn lốc thô bạo muốn cuốn đi hết thảy, tàn phá tất cả.

"Tha cho cô? Đừng hòng."

Giọng điệu Tần Ngạo vô cùng châm biếm, tiếng vải bị xé rách, không có những cái hôn vụn vặn, không có dạo đầu, Tần Ngạo trực tiếp đem cự vật to lớn đâm mạnh vào nơi sâu thẳm nhất của La Thư Anh. Lần này cô vùng vẫy muốn thoát ra, con cô...

"Buông...."

Hơi thở La Thư Anh trở nên đứt quãng, người đàn ông ở trên thân một mực luân động điên cuồng, mỗi lần đều như muốn chạm vào tận cốt tủy. Thân dưới đau đớn cùng cực, cả cơ thể La Thư Anh từ nóng bừng rồi lại trở nên lạnh toát.

"Tần thiếu gia..."

Hai tay cô chống ở trước ngực y đẩy ra, nhưng sức một cô gái chưa đến 42kg như cô về cơ bản là không thể xoay chuyển cục diện. Điều cô sợ nhất cuối cùng cũng đang đến, từ đau đớn xuất hiện thành khoái cảm, La Thư Anh cắn môi đến bật máu, dư vị tanh nồng thấm lên vị giác nhắc cô kìm lại âm thanh rên rỉ nơi cổ họng. Cô vừa đau đớn, vừa nhục nhã, cảm thấy khinh bỉ chính bản thân mình.

"La Thư Anh, rên đi. Cô nên biết bản thân là loại đàn bà dâm đãng rẻ tiền đến mức nào."

Tần Ngạo kéo cô đến trước gương lớn, tấm gương phản chiếu hình ảnh thác loạn như mũi dao găm thẳng vào tim cô, không để cô giữ lấy chút tự tôn cuối cùng cho riêng mình. Tần Ngạo ở phía sau tiến vào, âm thanh dục vọng nhớp nháp vang lên khắp căn phòng hỗn độn. Nhưng đến khi gần chạm đỉnh điểm, y lập tức rút lui ra ngoài, đem La Thư Anh ném lên giường.

"Cô muốn cùng tôi đạt khoái cảm? Nghĩ cũng đừng nên nghĩ"

Nụ cười y quỷ dị vô cùng, lấy trong ngăn kéo ra một ống tiêm nhỏ, bên trong chứa sẵn dung dịch, chỉ cần mở đầu rồi tìm đến mạch ở cánh tay La Thư Anh tiêm vào. Dung dịch theo máu chảy vào người cô, tan loãng nhanh chóng.

"Tôi thật muốn xem thử, bộ dạng không được thỏa mãn của cô sẽ như thế nào?"

Tần Ngạo tháo cà vạt trói hai tay cô lên đỉnh đầu, cố định với đầu giường, sau đó hắn đứng lên, đi tới chỗ bàn làm việc, cầm đến một chiếc máy ảnh bấm liên tục. Dung dịch kia nhanh chóng phát huy tác dụng, cả người cô nóng bừng lên, bứt dứt như có hàng trăm con kiến nhỏ đang chạy loạn. Gò má ửng hồng dụ hoặc, hai mắt mông lung như bị phủ sương mù.

La Thư Anh chỉ biết nghiến răng, răng cô hình như đã cắn sắp nát môi cô rồi, vị máu trong miệng ngày càng nồng đậm, bởi đó là cách duy nhất cô có thể vớt lại chút lí trí cuối cùng.

"Thật dâm đãng."

Tất cả những điều ấy hình như không thể thỏa mãn y, Tần Ngạo nhặt lên chiếc điện thoại không biết bị y ném vào xó lúc nào, bấm một hàng số. Cuộc nói chuyện vô cùng ngắn gọn, xong xuôi y tiến lại vỗ lên mặt La Thư Anh.

"Tôi gọi vài người đến cùng cô chơi đùa, có thích không?"

La Thư Anh mở lớn đôi mắt, lòng cô như bị xé toác làm hai mảnh. Cô đã từng nghĩ ra hàng trăm cách Tần Ngạo dùng để hành hạ mình, thế nhưng chưa bao giờ có thể nghĩ, y cư nhiên muốn cho người cưỡng hiếp cô.

"Tần thiếu gia, em là con dâu được cưới hỏi đàng hoàng vào Tần gia, ngài không thể."

Tần Ngạo nhếch môi cười lạnh, không quan tâm lời cô nói, hắn thong thả bước vào nhà tắm, tiếng nước chảy vọng ra một lúc rồi dừng lại. Y thay bộ đồ mới, đứng trước gương thắt lên một chiếc cà vạt xám nhạt, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, một cái liếc mắt cũng không lưu lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện