Thi chuyển cấp lên lớp 10 năm ấy, La Thư Anh từ một cô học trò không có nổi bật về thành tích học tập lại có thể đỗ vào trường điểm cùng La Thư Nhu.
Ngày nhận giấy báo, cô vui mừng chạy về nhà. La Cao Bá và vợ có vẻ vô cùng bất ngờ.
"Không ngờ con bé Tiểu Anh có thể thi đỗ."
La phu nhân nhìn kết quả trên tay.
"Vừa đủ điểm, thật may mắn cho con, Tiểu Anh."
La Cao Dự khoanh tay đứng ở một góc, anh đã sớm liệu ra được kết quả này. Đây vốn dĩ là sự đền đáp xứng đáng cho mấy tháng cuối cùng ôn thi rất cực nhọc của La Thư Anh.
Chỉ vì muốn vào trường mà Tần Ngạo từng học, La Thư Anh học tập ngày đêm, có những đêm ngủ gục trên bàn học. Cả những ngày sốt dài vì kiệt sức, bị sút cân nhanh chóng vì ăn uống không điều độ.
"Tiểu Anh, chúng ta lại học cùng nhau."
"Vâng."
Trong một thoáng, La Thư Anh sợ hãi khi nghĩ đến bản thân lại tiếp tục trải qua những ngày tháng bị so sánh với La Thư Nhu. Nhưng hơn tất cả, cô vui mừng vì mình đã đạt được ý nguyện. Tần Ngạo là cựu học sinh xuất sắc của trường, mỗi sự kiện đặc biệt sẽ đều có y đại diện khóa cựu học sinh về tham dự. Thế là cô lại được gặp y.
"Dự, thưởng cho em đi."
"Đi ăn Mc Donald nhé?"
"Xì, em lớn rồi. Em muốn một cây đàn guitar mới."
"Được, ra ngoài đợi anh trước đi."
La Thư Anh 16 tuổi. La Cao Dự đã 24, thời gian ngày càng ưu ái cho anh một dáng người cao lớn, gương mặt điềm tĩnh hơn, đôi mắt sâu thăm thẳm, chỉ khi ở cùng La Thư Anh mới nhẹ nhàng mỉm cười.
"Dự, em cũng đỗ."
Thấy La Thư Anh vui vẻ chạy ra ngoài trước, La Thư Nhu đứng cạnh ấp úng ghen tị.
"Em muốn gì?"
"Em muốn..."
Nhất thời không nghĩ ra muốn gì, La Thư Nhu cũng không thể đề nghị cùng La Cao Dự đi chơi riêng, vì từ bé đến lớn khoảng cách giữa hai người đã khác hẳn khi anh ở với em gái cô La Thư Anh. Điều này khiến cô vô cùng khó chịu.
"Cho em đi cùng hai người được không."
"Ừ."
La Cao Dự gật đầu xong toan bước đi, nhưng anh đột ngột quay lại.
"Lần sau nhớ gọi anh là Cao Dự."
La Thư Nhu mím môi, một câu của La Cao Dự ý tứ rất rõ ràng, chữ "Dự" kia không phải để cho ai muốn gọi là gọi.
***
"Ai trong lúc tuyệt vọng cũng đều muốn chết. Nhưng cảm giác cận kề cái chết là một loại cảm giác không phải ai cũng chịu đựng được. 16 tuổi, em tưởng rằng cảm giác cận kề cái chết là cảm giác tồi tệ nhất trên đời này. Hiện tại, em hiểu được hóa ra yêu anh và bên anh mới chính là điều tồi tệ nhất."
Cuốn sổ đầu tiên của La Thư Anh kết thúc bằng một câu vô cùng bi thương. Tần Ngạo trầm mặc hồi lâu, y nhớ ra rồi. Năm ấy, y cứu cô từ hồ nước của trường cấp 3.
Y nhớ ra rồi, thời khắc bản thân hốt hoảng ra sao khi thấy La Thư Anh vùng vẫy trong nước, khi thấy cô đang chìm dần.
Y nhớ ra, thời khắc ôm cô cả người ướt sũng lạnh lẽo, hai tay mảnh khảnh của La Thư Anh vòng qua níu lấy cổ y, khiến y đột nhiên tự mãn.
Cuốn sổ của La Thư Anh rất dài, cô như đang kể lại quá khứ của mình, còn y đọc lại quá khứ của cô. Bọn họ ràng buộc lấy nhau, từ quá khứ đến hiện tại, chằng chéo trong một sợi dây cảm xúc không rõ ràng.
Trong quá khứ của cô, hết thảy đều là y.
Cô bé năm ấy, là La Thư Anh.
Sợi dây chuyền cúc họa mi vốn là của cô, không phải cô đi nhặt, cũng không phải đi cướp, là y tự mình tặng cho cô.
Nắng từ trên đỉnh đầu xuyên qua tán lá, chiếu sáng lấp lánh xuống bia mộ của La Thư Nhu, vài giọt hắt lên nụ cười trong sạch của cô.
Đầu Tần Ngạo truyền đến một trận đau nhức, hình như y có thể đoán được cuốn số tiếp theo La Thư Anh sẽ viết những gì.
Cô viết về năm 17 tuổi, La Thư Nhu đổ bệnh, một mình La Thư Anh đến trường đại học của Tần Ngạo cổ vũ cho y trong cuộc thi bóng rổ. Sau đó, khi Tần Ngạo liên tục ghi bàn, La Thư Anh nhảy lên hò reo không dứt, mới bất cẩn trẹo chân.
Tần Ngạo cõng cô về nhà. Thật ra, bọn họ đều biết có thể lựa chọn gọi taxi hoặc ngồi xe buýt. Nhưng La Thư Anh say mê cái cảm giác được gục trên tấm lưng ấm áp vững chắc của Tần Ngạo đến nỗi dù đau lòng khi thấy y mệt nhưng cũng ích kỷ không muốn đề xuất ý kiến ngồi xe.
Còn Tần Ngạo, vì một lý do nào đó, yên lặng dung túng cho sự ích kỷ của cô, cam tâm tình nguyện cõng cô về tận nhà.
Thật ra, hình như bọn họ đều từng ở một khắc nào đó, thực sự gần nhau như thế.
Vươn tay lấy cuốn sổ thứ hai, bìa sổ màu nâu cũ kĩ như hoài niệm, ở trang đầu tiên câu chữ hơi nguệch ngoạc, hình như khi viết đến đây La Thư Anh bị mất bình tĩnh.
"Nếu gặp nhau ba lần, chứng tỏ chúng ta có duyên. Tiếc quá đúng không, em mới chỉ gặp được anh hai lần. Tiếc thật đấy, đúng không..."
Rất nhiều năm sau, La Thư Anh mới biết được Tần Ngạo nhận nhầm cô và La Thư Nhu.
Phải, rất nhiều năm sau đó vào chính ngày xe ô tô bị tai nạn, cô mới biết về sự nghiệt ngã của số phận.
La Thư Anh nhìn chăm chú chị gái xinh đẹp đang chuyên tâm lái xe.
"Thư Nhu, chị xinh đẹp thật đấy. Ngày mai làm cô dâu rồi."
Cô càng nhìn càng thấy ngưỡng mộ, tuy trong lòng cũng có sự buồn bã không thể thành lời. Ngày mai, La Thư Nhu bước lên xe hoa, về là vợ Tần Ngạo. Đồng nghĩa với cảm xúc đơn phương của cô với y suốt bao năm tháng qua đến giờ buộc phải chấm dứt.
"Ghen tị gì chứ, rồi một ngày nào đấy em cũng sẽ làm cô dâu. Cũng sẽ rất xinh đẹp."
"Không vội, không vội. 28 tuổi em mới lấy chồng."
La Thư Anh lè lưỡi tinh nghịch, dù Tần gia và La gia đã sớm có hôn ước cho Tần Ngạo và La Thư Nhu từ trước, nhưng La Thư Anh luôn cảm thấy kết hôn năm 18 tuổi như chị gái là quá vội vã, không ngầu chút nào.
Được một lúc, La Thư Anh vì cả ngày đi sắm đồ và tham gia tiệc chia tay độc thân cùng La Thư Nhu nên thấy hơi mệt mỏi.
"Chị, em ngủ một chút nhé, khi nào đến nhà đánh thức em nhé."
"Được rồi, em ngủ đi."
La Thư Anh ngủ rất say, đến khi cô tỉnh dậy thì thấy xung quanh chỉ là một mảng tối, tuy vẫn ngồi trong ô tô nhưng hình như ô tô đã ra khỏi thành phố. La Thư Nhu vẫn ngồi ở ghế lái bên cạnh, đầu thuốc từ tay cô sáng lên một đốm nhỏ đỏ rực.
"Chị Thư Nhu, đây là đâu vậy?"
Chưa bao giờ La Thư Anh thấy La Thư Nhu xa lạ như vậy, mái tóc ban nãy còn vấn lên gọn gàng giờ xõa tung, che mất nửa khuôn mặt. La Thư Nhu hút một hơi thuốc dài, khói trắng phả ra từ miệng cô mờ ảo lượn lờ trước mặt, cô vươn tay muốn nắm lấy.
"Thư Nhu, sao chị hút thuốc."
La Thư Anh vô cùng bất ngờ, La Thư Nhu hiện tại ở trước mắt cô có dáng vẻ lạnh lẽo dọa người. Không phải một chị gái ấm áp vẫn luôn quan tâm đến cô.
"Tỉnh rồi à?"
Giọng nói của La Thư Nhu trầm hẳn xuống, nghe có vẻ hờ hững, nụ cười nhàn nhạt ở khóe môi.
"Em gái, em lúc nào cũng ngây thơ thế này nhỉ"
Ngày nhận giấy báo, cô vui mừng chạy về nhà. La Cao Bá và vợ có vẻ vô cùng bất ngờ.
"Không ngờ con bé Tiểu Anh có thể thi đỗ."
La phu nhân nhìn kết quả trên tay.
"Vừa đủ điểm, thật may mắn cho con, Tiểu Anh."
La Cao Dự khoanh tay đứng ở một góc, anh đã sớm liệu ra được kết quả này. Đây vốn dĩ là sự đền đáp xứng đáng cho mấy tháng cuối cùng ôn thi rất cực nhọc của La Thư Anh.
Chỉ vì muốn vào trường mà Tần Ngạo từng học, La Thư Anh học tập ngày đêm, có những đêm ngủ gục trên bàn học. Cả những ngày sốt dài vì kiệt sức, bị sút cân nhanh chóng vì ăn uống không điều độ.
"Tiểu Anh, chúng ta lại học cùng nhau."
"Vâng."
Trong một thoáng, La Thư Anh sợ hãi khi nghĩ đến bản thân lại tiếp tục trải qua những ngày tháng bị so sánh với La Thư Nhu. Nhưng hơn tất cả, cô vui mừng vì mình đã đạt được ý nguyện. Tần Ngạo là cựu học sinh xuất sắc của trường, mỗi sự kiện đặc biệt sẽ đều có y đại diện khóa cựu học sinh về tham dự. Thế là cô lại được gặp y.
"Dự, thưởng cho em đi."
"Đi ăn Mc Donald nhé?"
"Xì, em lớn rồi. Em muốn một cây đàn guitar mới."
"Được, ra ngoài đợi anh trước đi."
La Thư Anh 16 tuổi. La Cao Dự đã 24, thời gian ngày càng ưu ái cho anh một dáng người cao lớn, gương mặt điềm tĩnh hơn, đôi mắt sâu thăm thẳm, chỉ khi ở cùng La Thư Anh mới nhẹ nhàng mỉm cười.
"Dự, em cũng đỗ."
Thấy La Thư Anh vui vẻ chạy ra ngoài trước, La Thư Nhu đứng cạnh ấp úng ghen tị.
"Em muốn gì?"
"Em muốn..."
Nhất thời không nghĩ ra muốn gì, La Thư Nhu cũng không thể đề nghị cùng La Cao Dự đi chơi riêng, vì từ bé đến lớn khoảng cách giữa hai người đã khác hẳn khi anh ở với em gái cô La Thư Anh. Điều này khiến cô vô cùng khó chịu.
"Cho em đi cùng hai người được không."
"Ừ."
La Cao Dự gật đầu xong toan bước đi, nhưng anh đột ngột quay lại.
"Lần sau nhớ gọi anh là Cao Dự."
La Thư Nhu mím môi, một câu của La Cao Dự ý tứ rất rõ ràng, chữ "Dự" kia không phải để cho ai muốn gọi là gọi.
***
"Ai trong lúc tuyệt vọng cũng đều muốn chết. Nhưng cảm giác cận kề cái chết là một loại cảm giác không phải ai cũng chịu đựng được. 16 tuổi, em tưởng rằng cảm giác cận kề cái chết là cảm giác tồi tệ nhất trên đời này. Hiện tại, em hiểu được hóa ra yêu anh và bên anh mới chính là điều tồi tệ nhất."
Cuốn sổ đầu tiên của La Thư Anh kết thúc bằng một câu vô cùng bi thương. Tần Ngạo trầm mặc hồi lâu, y nhớ ra rồi. Năm ấy, y cứu cô từ hồ nước của trường cấp 3.
Y nhớ ra rồi, thời khắc bản thân hốt hoảng ra sao khi thấy La Thư Anh vùng vẫy trong nước, khi thấy cô đang chìm dần.
Y nhớ ra, thời khắc ôm cô cả người ướt sũng lạnh lẽo, hai tay mảnh khảnh của La Thư Anh vòng qua níu lấy cổ y, khiến y đột nhiên tự mãn.
Cuốn sổ của La Thư Anh rất dài, cô như đang kể lại quá khứ của mình, còn y đọc lại quá khứ của cô. Bọn họ ràng buộc lấy nhau, từ quá khứ đến hiện tại, chằng chéo trong một sợi dây cảm xúc không rõ ràng.
Trong quá khứ của cô, hết thảy đều là y.
Cô bé năm ấy, là La Thư Anh.
Sợi dây chuyền cúc họa mi vốn là của cô, không phải cô đi nhặt, cũng không phải đi cướp, là y tự mình tặng cho cô.
Nắng từ trên đỉnh đầu xuyên qua tán lá, chiếu sáng lấp lánh xuống bia mộ của La Thư Nhu, vài giọt hắt lên nụ cười trong sạch của cô.
Đầu Tần Ngạo truyền đến một trận đau nhức, hình như y có thể đoán được cuốn số tiếp theo La Thư Anh sẽ viết những gì.
Cô viết về năm 17 tuổi, La Thư Nhu đổ bệnh, một mình La Thư Anh đến trường đại học của Tần Ngạo cổ vũ cho y trong cuộc thi bóng rổ. Sau đó, khi Tần Ngạo liên tục ghi bàn, La Thư Anh nhảy lên hò reo không dứt, mới bất cẩn trẹo chân.
Tần Ngạo cõng cô về nhà. Thật ra, bọn họ đều biết có thể lựa chọn gọi taxi hoặc ngồi xe buýt. Nhưng La Thư Anh say mê cái cảm giác được gục trên tấm lưng ấm áp vững chắc của Tần Ngạo đến nỗi dù đau lòng khi thấy y mệt nhưng cũng ích kỷ không muốn đề xuất ý kiến ngồi xe.
Còn Tần Ngạo, vì một lý do nào đó, yên lặng dung túng cho sự ích kỷ của cô, cam tâm tình nguyện cõng cô về tận nhà.
Thật ra, hình như bọn họ đều từng ở một khắc nào đó, thực sự gần nhau như thế.
Vươn tay lấy cuốn sổ thứ hai, bìa sổ màu nâu cũ kĩ như hoài niệm, ở trang đầu tiên câu chữ hơi nguệch ngoạc, hình như khi viết đến đây La Thư Anh bị mất bình tĩnh.
"Nếu gặp nhau ba lần, chứng tỏ chúng ta có duyên. Tiếc quá đúng không, em mới chỉ gặp được anh hai lần. Tiếc thật đấy, đúng không..."
Rất nhiều năm sau, La Thư Anh mới biết được Tần Ngạo nhận nhầm cô và La Thư Nhu.
Phải, rất nhiều năm sau đó vào chính ngày xe ô tô bị tai nạn, cô mới biết về sự nghiệt ngã của số phận.
La Thư Anh nhìn chăm chú chị gái xinh đẹp đang chuyên tâm lái xe.
"Thư Nhu, chị xinh đẹp thật đấy. Ngày mai làm cô dâu rồi."
Cô càng nhìn càng thấy ngưỡng mộ, tuy trong lòng cũng có sự buồn bã không thể thành lời. Ngày mai, La Thư Nhu bước lên xe hoa, về là vợ Tần Ngạo. Đồng nghĩa với cảm xúc đơn phương của cô với y suốt bao năm tháng qua đến giờ buộc phải chấm dứt.
"Ghen tị gì chứ, rồi một ngày nào đấy em cũng sẽ làm cô dâu. Cũng sẽ rất xinh đẹp."
"Không vội, không vội. 28 tuổi em mới lấy chồng."
La Thư Anh lè lưỡi tinh nghịch, dù Tần gia và La gia đã sớm có hôn ước cho Tần Ngạo và La Thư Nhu từ trước, nhưng La Thư Anh luôn cảm thấy kết hôn năm 18 tuổi như chị gái là quá vội vã, không ngầu chút nào.
Được một lúc, La Thư Anh vì cả ngày đi sắm đồ và tham gia tiệc chia tay độc thân cùng La Thư Nhu nên thấy hơi mệt mỏi.
"Chị, em ngủ một chút nhé, khi nào đến nhà đánh thức em nhé."
"Được rồi, em ngủ đi."
La Thư Anh ngủ rất say, đến khi cô tỉnh dậy thì thấy xung quanh chỉ là một mảng tối, tuy vẫn ngồi trong ô tô nhưng hình như ô tô đã ra khỏi thành phố. La Thư Nhu vẫn ngồi ở ghế lái bên cạnh, đầu thuốc từ tay cô sáng lên một đốm nhỏ đỏ rực.
"Chị Thư Nhu, đây là đâu vậy?"
Chưa bao giờ La Thư Anh thấy La Thư Nhu xa lạ như vậy, mái tóc ban nãy còn vấn lên gọn gàng giờ xõa tung, che mất nửa khuôn mặt. La Thư Nhu hút một hơi thuốc dài, khói trắng phả ra từ miệng cô mờ ảo lượn lờ trước mặt, cô vươn tay muốn nắm lấy.
"Thư Nhu, sao chị hút thuốc."
La Thư Anh vô cùng bất ngờ, La Thư Nhu hiện tại ở trước mắt cô có dáng vẻ lạnh lẽo dọa người. Không phải một chị gái ấm áp vẫn luôn quan tâm đến cô.
"Tỉnh rồi à?"
Giọng nói của La Thư Nhu trầm hẳn xuống, nghe có vẻ hờ hững, nụ cười nhàn nhạt ở khóe môi.
"Em gái, em lúc nào cũng ngây thơ thế này nhỉ"
Danh sách chương