Tần Ngạo ngồi dựa lưng vào thành ghế phía sau, một tay nới lỏng cà vạt, tay còn lại đặt trên mặt bàn, những ngón tay gõ nhẹ tạo nên âm thanh lộc cộc. Cửa phòng bị Thiên Trường Khanh mở bật bằng một lực lớn vô cùng gấp gáp.

"Tần Ngạo, hắn đến rồi."

"Hắn?"

"Người đàn ông ở phía sau La Thư Anh."

Khác với dự đoán của Thiên Trường Khanh, Tần Ngạo nghe xong vẫn mang một bộ dạng vô cùng an nhàn, y rời khỏi ghế, bước vài bước đến cửa sổ sát đất. Từ đây nhìn xuống, tầm nhìn rất rộng, bao quát cả thành phố phồn hoa bên dưới, đường chân trời vàng rực, ánh nắng sáng bừng trên từng dải mây xanh ngắt.

Tần Ngạo thắt lại cà vạt, hai tay xỏ vào túi quần, Thiên Trường Khanh nhíu đôi lông mày, bóng lưng của người trước mặt vẫn thẳng tắp kiêu ngạo, giống như một pho tượng vững chắc uy nghiêm, chưa từng run sợ, chỉ có đáng sợ.

"Đến rồi. Còn không mời khách vào."

Sau câu nói, một cơn gió nhẹ từ đâu bất ngờ thổi qua, đủ làm những chiếc chuông nhỏ trên cổ tay Tần Ngạo khẽ rung lên.

Tần Ngạo không phải chưa từng suy nghĩ về người đàn ông ở phía sau La Thư Anh. Có thể đó là một vị lão gia nào đó đã ngoài 60 trên thương trường tình cờ mê mẩn cô. Cũng có thể là một doanh nhân giàu có ngoại quốc với mái tóc vàng và đôi mắt xanh dị hợm. Hoặc là một trong số những chàng trai thời niên thiếu từng điên cuồng theo đuổi La Thư Anh.

Nhưng Tần Ngạo vạn lần không thể ngờ đến việc người này lại chính là anh rể của y, La Cao Dự.

À không, có lẽ bây giờ nên gọi là Triệu Minh - Triệu tiên sinh. Mấy ngày trước Đại An của Triệu gia âm thầm chèn ép Hoàng Thế trên thị trường, lặng lẽ giành được từ Hoàng Thế một hợp đồng trăm tỉ, khiến y phải ngả một ván lớn, mới không để vuột mất hợp đồng thứ hai.

Tốc độ nhanh nhẹn lại chắc chắn, hoàn toàn không muốn cho đối phương có một chút cơ hội chuyển mình đối phó, đáng lẽ Tần Ngạo nên sớm tính toán ra chỉ có thể là Triệu Minh, người đàn ông mà ngay từ lần đầu gặp mặt đã khiến y có cảm giác không hề đơn giản.

Tần Ngạo trong lòng muốn cười một trận, vì sao y chưa từng nhận ra La Thư Anh- phế vật của La gia vẫn luôn có một hậu thuẫn to lớn ở phía sau như vậy.

Khi y còn đang thắc mắc Hoàng Thế và Đại An trước đây một giỏi trong nước, một mạnh ngoài nước, vốn dĩ chưa từng gây ra mâu thuẫn, vì sao Đại An đột nhiên liều mạng muốn hạ bệ Hoàng Thế.

Nguyên do rốt cuộc chỉ có ba chữ: "La Thư Anh"

Vậy Tần Ngạo nên khâm phục Triệu Minh này nhất kiến chung tình, hay cười nhạo hắn ngu xuẩn không còn thuốc chữa. Lại có thể vì một người phụ nữ như La Thư Anh mà đánh cược lớn như vậy, không sợ thân bại danh liệt, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục?

Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau trong phòng, không gian trong phòng trở nên lạnh lẽo. Nếu như Tần Ngạo hiện tại có sắc mặt lạnh lùng bức người, thì Triệu Minh lại vô cùng nhàn hạ, anh lười nhác dựa người vào thành ghế, từ lúc vào phòng nụ cười cũng chưa từng tắt trên môi.

"Không biết hôm nay anh rể đến Hoàng Thế là có nguyên cớ gì? Muốn cùng chúng tôi bàn chuyện làm ăn sao?"

Một câu vô thưởng vô phạt, Tần Ngạo vắt chéo hai chân, tay đặt trên đùi, ánh mắt trở nên sắc bén trong phút chốc, hai chữ "anh rể" quả là đủ châm biếm.

"Tần chủ tịch, nếu đã là nói chuyện làm ăn thì có phải cậu nên gọi tôi một tiếng Triệu tiên sinh không?"

Triệu Minh cũng không hề kém cạnh, giọng nói trầm ổn từ tính của anh hoàn toàn không thích hợp với câu chữ đầy giễu cợt, sự đối lập giống như sát muối vào lòng người, vô cùng khó chịu.

Liếc mắt xuống mặt bàn trống không, Triệu Minh không quên bổ sung một câu:

"Hoàng Thế uy vũ như thế, một ly cafe cũng không có để mời khách sao?"

Tần Ngạo không vì mấy câu này của Triệu Minh mà thay đổi sắc mặt, y bình thản gọi thư ký mang vào hai ly cafe.

"Chắc cậu sẽ không vì bất mãn mà hạ độc vào ly cafe của tôi đâu nhỉ, thế này thì lại giống phim kiếm hiệp quá."

"Haha. Triệu tiên sinh nói đùa vui thật. Nhưng biết đâu được, vì từ bé tôi vẫn luôn thích xem phim kiếm hiệp rồi. Nếu nói đến hạ độc, chắc tôi nắm đủ mọi phương thức."

Thiên Trường Khanh dán người vào cửa bên ngoài như thạch sùng, cố gắng nghe ngóng tình hình bên trong. Chưa nói đến việc hắn nghe chữ được chữ không, cho dù có nghe được hết hắn cũng không thể hiểu được cuộc nói chuyện điên rồ của hai người đàn ông này.

Mỗi một câu đều như nói thật lại cũng như nói đùa, Thiên Trường Khanh rốt cuộc từ bỏ.

"Hai thằng điên này, có gì nói toạc ra có phải nhanh không."

Hắn vừa quay trở về phòng làm việc vừa lẩm bẩm bất mãn, đúng là người ở vị trí tổng giám đốc như hắn thì không đủ khả năng hiểu được cách vận hành não bộ của mấy vị chủ tịch.

Điều này cũng đúng thôi, chủ tịch là người đứng đầu một tập đoàn, dù nói chuyện riêng tư hay nói chuyện công việc, sai lệch một chữ có thể dẫn đến rất nhiều hậu quả phía sau.

Tần Ngạo là người đàn ông nguy hiểm, nhưng Triệu Minh cũng rất thông minh. Hai người vừa thông minh vừa nguy hiểm ngồi nói chuyện với nhau, người ngoài căn bản không có cửa hiểu.

Nhưng Thiên Trường Khanh thật sự rất bất ngờ khi biết "Người đàn ông của Tiểu Anh" chính là chủ tịch Triệu Minh của Đại An. Hay còn có thân phận vô cùng quen thuộc khác là con trai nuôi của La gia: La Cao Dự.

Ly cafe của Triệu Minh đã vơi một nửa, ở giữa mặt bàn lộn xộn vài tờ giấy chứng thực.

"Tần chủ tịch, cậu quyết định xong chưa? Nếu chỉ vì một chiếc vòng nhỏ bé mà chúng ta phải ra tòa phân giải thì có phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ không?"

Triệu Minh nhếch khóe môi, đuôi mắt cong cong, cái nhìn hơi lạnh lẽo lại hơi đắc ý. Ngay lúc anh cất lời khen sợi dây lắc trên tay Tần Ngạo đẹp, sắc mặt y đã biến chuyển.

Đến giờ đôi mắt Tần Ngạo còn u tối hơi đêm đông, hắn nhìn vào số giấy tờ chứng nhận quyền sở hữu trên mặt bàn.

Triệu Minh quả là Triệu Minh, bất cứ việc gì cũng tính trước tính sau. Chiếc lắc chân Triệu Minh tặng sinh nhật cho La Thư Anh năm ấy nhìn thì có vẻ bình thường, giống như có thể tùy tiện mua được ở bất cứ cửa hàng trang sức nào.

Nếu không có giấy xác thực bày ra trước mắt, chính Tần Ngạo cũng không phát hiện nó là thiết kế của Harry Winston có tên "Như Ý Cát Tường". Trong mỗi chiếc chuông đều có đá lục bảo Beryl, một loại đá có thể đổi màu dưới ánh mặt trời và được cho là mang lại bình an, may mắn cho người sở hữu.

Bông hoa anh thảo ở điểm chốt khóa của sợi dây lắc cũng được làm từ Musgravite, một trong mười loại đá quý trên thế giới.

"Như Ý Cát Tường" là thứ độc nhất vô nhị trên đời.

La Thư Anh sinh nhật 9 tuổi, Triệu Minh mới có 17 tuổi, lấy đâu được thứ này để tặng cho cô? Có điều gì đó mà y còn chưa biết về người đàn ông này? À không, có lẽ là có rất nhiều thứ mà người ta còn chưa biết về Triệu Minh.

Người này rốt cuộc là ai, có bao nhiêu quyền lực cùng bao nhiêu khả năng, Tần Ngạo thật sự muốn biết.

Cuối cùng cũng có một đối thủ cho y đặc biệt hứng thú, đánh bại Triệu Minh, triệt hạ Đại An, cướp đoạt La Thư Anh. Chỉ mới nghĩ đến, đã khiến cho y vô cùng vui vẻ.

Tần Ngạo tháo sợi dây lắc trên tay đưa về phía Triệu Minh, y nở nụ cười.

"Vật phải về với chủ cũ chứ."

Triệu Minh rút khăn tay từ trong túi áo vest, đặt sợi dây lắc vào bên trong, gói lại cẩn thận.

"Tần chủ tịch suy nghĩ thật sáng suốt."

Tần Ngạo vẫn còn đang cười, y đứng dậy đi đến bàn làm việc, lấy ra một vật gì đó từ ngăn bàn, mang lại đặt xuống trước mặt Triệu Minh.

"Vậy bây giờ tôi muốn hỏi Triệu Tiên Sinh, anh trả Tần thiếu phu nhân cho Tần gia được chưa?"

Thứ Tần Ngạo đưa ra chính là giấy đăng ký kết hôn, hai cái tên "La Thư Anh" và "Tần Ngạo" hiện lên vô cùng nhức mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện