La Thư Anh ngồi nói chuyện cùng Thi Nhĩ đến giữa trưa thì điện thoại đổ chuông, là Tần Ngạo gọi. Cô nói ngắn gọn mấy câu rồi tắt máy.
"Thi Nhĩ, hiện tại tôi phải về rồi."
"Không thể ở lâu hơn sao? Chúng ta còn chưa cùng ăn cơm."
Vẻ mặt Thi Nhĩ tràn đầy tiếc nuối, nắm tay La Thư Anh có vẻ không nỡ để cô đi. Hôm nay với họ thật sự là cuộc hội ngộ đáng cảm động. La Thư Anh đặt tay lên vai Thi Nhĩ, cười vui vẻ.
"Yên tâm, thời gian còn dài. Tôi có chạy mất đâu mà lo."
Tiễn La Thư Anh ra cổng, trước khi La Thư Anh khởi động xe, qua cửa kính ô tô đã được hạ xuống, Thi Nhĩ nói với cô.
"Tiểu Anh, tôi thật sợ đây chỉ là giấc mộng."
La Thư Anh đặt tay trên vô lăng, không nhìn Thi Nhĩ mà nhìn thẳng về con đường vắng người phía trước.
Sợ. Cô cũng sợ.
La Thư Anh từng nghĩ nếu như tất cả chỉ là giấc mộng thì sao? Nếu như đây chỉ là ảo tưởng của riêng cô thì sao? Nếu như sự thật cô vẫn chỉ là kẻ tàn phế, đang chìm đắm trong giấc mơ dài thì sao? Quay sang bên phải, những lọn tóc đen của Thi Nhĩ hơi bay, trượt nhẹ qua từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô. La Thư Anh nói với Thi Nhĩ một câu.
"Nếu như đây là giấc mơ, vậy chúng ta cũng sẽ phải mơ đến cùng. Để khi tỉnh lại, không oán không hối."
Một giấc mơ, đôi khi chính là thứ người ta cần. Vặn chìa khóa, nhấn chân ga, xe của La Thư Anh tăng tốc trên đường, càng ngày càng khuất xa.
Lần này La Thư Anh trở về, Tần Trung đặc biệt cho người chuẩn bị cơm trưa vô cùng thịnh soạn. Bàn tròn lớn đặt giữa phòng ăn, mặt bàn bày biện đủ món được trang trí bắt mắt.
La Thư Anh tùy tiện liếc mắt, giống như hết thảy mỹ vị trên đời đều đã được mang ra, nhưng lại không hề khơi gợi chút hứng thú nào trong cô.
Tất cả chỗ này còn không xứng đáng để đem ra so sánh một tô cháo vừa mặn vừa khê mà Trình Vương từng nấu cho cô.
Nếu La Thư Anh nhớ không nhầm, đây là lần thứ hai cô ngồi ăn chung với đầy đủ người nhà Tần gia. Lần đầu tiên là vào hôn lễ của cô và Tần Ngạo 5 năm trước.
5 năm, ngày ấy cúi đầu thấp bao nhiêu, bây giờ ngẩng đầu cao bấy nhiêu.
Cô ngồi ở đây, thẳng người, hất tóc, giả vờ lễ phép hay lành lạnh mỉm cười. Cô là muốn xem người nhà Tần gia sẽ đối với La Thư Anh hiện tại có biểu hiện thế nào.
"Tiểu Anh, một năm qua xem ra con vất vả nhiều rồi."
Tần Trung hạ giọng từ tốn, Nhan Ly phu nhân gắp thức ăn để vào bát La Thư Anh, gật đầu đồng tình.
"Ba con nói phải. Con đã vất vả rồi. Ăn nhiều một chút."
La Thư Anh thật muốn ở trong bữa cơm này mà cười haha vài tiếng. Thái độ này của người nhà Tần gia đối với người con dâu tàn phế, thảm hại, mang tội danh giết chị để cướp hôn phu xem ra cũng quá nực cười rồi.
Tần Ngạo ngồi bên cạnh cô không hề có phản ứng. Nhưng y nhận ra, trong lời nói của Tần Trung xuất hiện vài tia cảm xúc rất thành thật, cũng rất khác lạ.
Có thể chính bởi La Thư Anh bây giờ nhìn rất giống La Cao Ngọc hồi trẻ, nên mới khiến Tần Trung có chút không làm chủ được cảm xúc của bản thân. Vì Tần Ngạo biết, dù là mẹ y Thương Tố Tố, hay mẹ hai Nhan Ly đang ngồi đây, cũng đều không phải là người phụ nữ mà Tần Trung thật sự yêu thương.
Vị trí trước mặt La Thư Anh, Vũ Lam Ân ngây ngốc đến giờ vẫn chưa rời mắt. Hai tay đặt dưới mặt bàn đã siết vạt váy thành hơi nhàu, biểu cảm gương mặt cũng có chút tê cứng.
Tần Trung gọi cô về đây dùng một bữa cơm gia đình, cũng không có nói cô sẽ gặp lại được La Thư Anh. Còn là gặp một La Thư Anh như thế này.
Nếu không phải chuyên tâm nhìn vào đôi mắt kia, có đánh chết Vũ Lam Ân cũng không tin đây chính là La Thư Anh.
"Ba, mẹ..."
La Thư Anh gọi xong hai chữ thì dừng một chút, trong lòng không ngừng dấy lên chán ghét. Nhưng lời nói tiếp theo phát ra lại vô cùng có âm tiết, vừa vặn rất chân thành.
"Để xứng đáng làm con dâu của Tần gia, con vất vả một chút cũng không sao."
Vũ Lâm Ân trăm nghĩ vạn nghĩ, vẫn là khó mà hình dung ra tình huống hiện tại. Ở La Thư Anh, Vũ Lam Ân nhận thấy phảng phất một loại khí chất, tựa hồ giống với thứ mà cô từng cảm nhận được từ La Thư Nhu ngày xưa.
"Được. Được."
Tần Trung gật đầu hài lòng, Tần Ngạo lại như đang nhàn hạ xem một màn kịch, không có ý định lên tiếng.
La Thư Anh không để Tần Ngạo yên vị làm ngư ông đắc lợi, lập tức quay sang nhìn y nở một nụ cười.
"Ông xã, trên phim thấy người ta được chồng bóc tôm cho vẫn luôn cảm thấy vô cùng ghen tỵ. Không biết em có được một lần ông xã bóc tôm cho ăn không?"
"Em muốn ăn?"
"Muốn."
Tần Ngạo không nói gì nữa, nhưng sau đó y cầm đũa gắp liền một lúc mấy con tôm trên đĩa vào bát, chuyên tâm bóc vỏ giúp La Thư Anh.
La Thư Anh nhìn dáng vẻ của y, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Ai thèm ăn những thứ mà Tần Ngạo động tới? Chẳng qua cô là đang muốn ở trước mấy người vẫn khinh nhược cô, diễn một màn vợ chồng ân ái với y.
Mấy vị trưởng bối của Tần gia ngồi xung quanh lặng lẽ dùng bữa, thi thoảng thêm vài ba câu chứ không dám đả động gì thêm.
"Anh hai, sau này em cũng muốn lấy vợ xinh đẹp như chị dâu."
Tần Minh- con trai thứ 3 của Tần Trung, năm nay mới 11 tuổi quay sang nói vào tai Tần Phúc - con trai thứ 2 của Tần Trung, cũng 11 tuổi.
Chỉ là thanh điệu hơi to, khiến mọi người đều có thể nghe thấy được.
"Người xinh đẹp như chị dâu mới không thèm lấy cậu. Nếu lấy được, thì cũng là anh lấy."
"Em đẹp trai hơn anh chứ."
"Nhìn mặt cậu xem có chỗ nào đẹp trai hơn anh không?"
Thật ra Tần Phúc và Tần Minh là anh em sinh đôi, về ngoại hình là căn bản giống nhau như đúc. Em út Tần Nhiên Nhã vừa cắn một miếng đùi gà to, vừa bĩu môi nhìn hai anh trai của cô ồn ào.
"Hứ, người xinh đẹp như chị dâu không thèm lấy cả hai anh."
Sau đó cô bé có vẻ vô cùng thích thú, ánh mắt không rời khỏi La Thư Anh, cười rất rạng ngời.
"Sau này em lớn sẽ xinh đẹp như chị dâu vậy."
La Thư Anh nhìn hình ảnh cô bé cầm đùi gà, yêu thích đến nỗi khi cười hai mắt đều híp lại, quay sang nhìn Tần Ngạo đang thả con tôm thứ tư vào bát mình.
"Sau này em lớn, sẽ xinh đẹp như chị kia kìa"
La Thư Anh vừa gặm đùi gà vừa chỉ vào tấm poster quảng cáo trong MC Donald. Tần Ngạo rút một tờ giấy lau miệng lấm lem nước sốt giùm cô. Giọng nói y ôn nhu.
"Không thể."
"Tại sao không thể?"
"Nhất định không thể."
La Thư Anh bị vẻ mặt kiên quyết này của y dọa cho buồn tủi, muốn mở miệng òa khóc một trận. Cô muốn xinh đẹp để làm vợ y thôi mà, sao có thể không được chứ. Không lẽ cô thật sự xấu như vậy sao.
"Không thể, bởi vì em như vậy đã là cô nhóc đẹp nhất rồi."
Sau đó y lấy ra một sợi dây chuyền, mặt dây là bông hoa cúc họa mi, tặng cho cô.
Nhiều chuyện đi qua như thế, con người ta vẫn là lúc nhớ lúc quên như vậy. Hóa ra cô từng thật sự vô tư mà thích y, chân thành mà yêu y.
Sợi dây chuyền gắn kết định mệnh của hai người, bất kể lương duyên, bất kể nghiệt duyên, bất kể vui vẻ, bất kể khổ đau.
Chính cô đã từng quên hết.
La Thư Anh một phút bàng hoàng, cô quên ư? Cô thế nhưng lại quên.
Có thể quên, tức là có thể buông.
Cô hình như đang dần quên tất cả về y, cũng là quên tất cả về chính cô.
Đúng không?
...
"Em không định ăn sao?"
Giọng Tần Ngạo kéo cô khỏi dòng suy nghĩ, sắc mặt lập tức khôi phục lại như bình thường. Vũ Lam Ân dùng bữa chẳng khác nào sâu xanh ăn lá. Hoàn toàn không động đến thịt, cứng nhắc uống một bát canh chua sau đó hạ đũa.
"Con ăn xong rồi. Mọi người tiếp tục dùng bữa, con muốn ra ban công hít thở một chút."
Không gian ngột ngạt hay tâm tình của Vũ Lam Ân đang ngột ngạt, cô cũng không biết. Chỉ là nếu đối diện thêm với La Thư Anh vào lúc này, Vũ Lam Ân sợ không kìm chế được bản thân.
Cô không có được sự thâm sâu giỏi diễn kịch như mấy người Tần gia, cô họ Vũ, là con của Vũ Kiến Bắc vô tư vô lo.
Thích thì nói thích, ghét thì nói ghét, kích động sẽ cần tìm người trút giận, khó mà giữ ở trong lòng.
Vũ Lam Ân lấy điện thoại gọi cho Triệu Minh, đầu dây bên kia sau ba hồi chuông thì được nối máy.
"Tên khốn này, cậu biết rồi đúng không?"
Vũ Lam Ân nổi nóng quát lên, quen nhau lâu như thế, nhưng Triệu Minh lúc nào cũng là lý do khiến cô muốn bốc hỏa. Chuyện gì cũng nắm bắt được, nhưng lại không bao giờ chịu nói với cô một tiếng.
Đầu dây bên kia im lặng không đáp, Vũ Lam Ân hơi nghi ngờ. Đúng là cô hay tùy tiện quát nạt Triệu Minh, nhưng anh cũng sẽ không bao giờ để bụng mà trả lời. Còn im lặng thế này thì có vẻ như người bắt máy không phải là anh.
"Người nghe điện thoại là ai?"
Vũ Lam Ân lạnh lùng hỏi, có thể cầm vào điện thoại của Triệu Minh, đến Tư Á hay Diễn Quân còn chưa cầm nổi, trừ khi Triệu Minh xảy ra chuyện.
"Vũ tiểu thư...tôi là...là Xảo Vấn."
Người bên kia xem ra bị Vũ Lam Ân dọa sợ, còn Vũ Lam Ân bên này lại sửng sốt không ít.
"À, cô nữ phụ đáng thương đây hả?"
Triệu Minh sắp xếp cô bảo vệ La Thư Anh, lại không biết thân phận đem lòng yêu Tần Ngạo, gây ra vô số rắc rối cho La Thư Anh, Vũ Lam Ân còn chưa tính sổ xong. Bây giờ lại dám lấy điện thoại của Triệu Minh, còn tùy ý nhận điện thoại thay anh, đây là kiểu cốt truyện gì?
"Triệu Minh đâu? Mày đang giở trò gì?"
"Triệu tiên sinh anh ấy..."
Nói Triệu Minh lần nữa thu nhận Xảo Vấn, sắp xếp cô bên cạnh mình, Vũ Lam Ân còn lâu mới tin. Trong lòng đột nhiên có cảm giác hơi bất an, giọng Vũ Lam Ân vô cùng gay gắt.
"Nói nhanh lên. Triệu Minh đang ở đâu?"
"Vũ tiểu thư....Triệu tiên sinh đang ở trong phòng cấp cứu. Tôi xin lỗi....xin lỗi..."
Xảo Vấn bật khóc ở đầu dây bên kia, vọng đến tai Vũ Lam Ân khiến hai bên thái dương giật lên nhức nhối. Bàn tay cầm điện thoại của cô run lên, thần sắc trên mặt hơi tái lại.
"Cái gì phòng cấp cứu...Chuyện gì..."
"Thi Nhĩ, hiện tại tôi phải về rồi."
"Không thể ở lâu hơn sao? Chúng ta còn chưa cùng ăn cơm."
Vẻ mặt Thi Nhĩ tràn đầy tiếc nuối, nắm tay La Thư Anh có vẻ không nỡ để cô đi. Hôm nay với họ thật sự là cuộc hội ngộ đáng cảm động. La Thư Anh đặt tay lên vai Thi Nhĩ, cười vui vẻ.
"Yên tâm, thời gian còn dài. Tôi có chạy mất đâu mà lo."
Tiễn La Thư Anh ra cổng, trước khi La Thư Anh khởi động xe, qua cửa kính ô tô đã được hạ xuống, Thi Nhĩ nói với cô.
"Tiểu Anh, tôi thật sợ đây chỉ là giấc mộng."
La Thư Anh đặt tay trên vô lăng, không nhìn Thi Nhĩ mà nhìn thẳng về con đường vắng người phía trước.
Sợ. Cô cũng sợ.
La Thư Anh từng nghĩ nếu như tất cả chỉ là giấc mộng thì sao? Nếu như đây chỉ là ảo tưởng của riêng cô thì sao? Nếu như sự thật cô vẫn chỉ là kẻ tàn phế, đang chìm đắm trong giấc mơ dài thì sao? Quay sang bên phải, những lọn tóc đen của Thi Nhĩ hơi bay, trượt nhẹ qua từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô. La Thư Anh nói với Thi Nhĩ một câu.
"Nếu như đây là giấc mơ, vậy chúng ta cũng sẽ phải mơ đến cùng. Để khi tỉnh lại, không oán không hối."
Một giấc mơ, đôi khi chính là thứ người ta cần. Vặn chìa khóa, nhấn chân ga, xe của La Thư Anh tăng tốc trên đường, càng ngày càng khuất xa.
Lần này La Thư Anh trở về, Tần Trung đặc biệt cho người chuẩn bị cơm trưa vô cùng thịnh soạn. Bàn tròn lớn đặt giữa phòng ăn, mặt bàn bày biện đủ món được trang trí bắt mắt.
La Thư Anh tùy tiện liếc mắt, giống như hết thảy mỹ vị trên đời đều đã được mang ra, nhưng lại không hề khơi gợi chút hứng thú nào trong cô.
Tất cả chỗ này còn không xứng đáng để đem ra so sánh một tô cháo vừa mặn vừa khê mà Trình Vương từng nấu cho cô.
Nếu La Thư Anh nhớ không nhầm, đây là lần thứ hai cô ngồi ăn chung với đầy đủ người nhà Tần gia. Lần đầu tiên là vào hôn lễ của cô và Tần Ngạo 5 năm trước.
5 năm, ngày ấy cúi đầu thấp bao nhiêu, bây giờ ngẩng đầu cao bấy nhiêu.
Cô ngồi ở đây, thẳng người, hất tóc, giả vờ lễ phép hay lành lạnh mỉm cười. Cô là muốn xem người nhà Tần gia sẽ đối với La Thư Anh hiện tại có biểu hiện thế nào.
"Tiểu Anh, một năm qua xem ra con vất vả nhiều rồi."
Tần Trung hạ giọng từ tốn, Nhan Ly phu nhân gắp thức ăn để vào bát La Thư Anh, gật đầu đồng tình.
"Ba con nói phải. Con đã vất vả rồi. Ăn nhiều một chút."
La Thư Anh thật muốn ở trong bữa cơm này mà cười haha vài tiếng. Thái độ này của người nhà Tần gia đối với người con dâu tàn phế, thảm hại, mang tội danh giết chị để cướp hôn phu xem ra cũng quá nực cười rồi.
Tần Ngạo ngồi bên cạnh cô không hề có phản ứng. Nhưng y nhận ra, trong lời nói của Tần Trung xuất hiện vài tia cảm xúc rất thành thật, cũng rất khác lạ.
Có thể chính bởi La Thư Anh bây giờ nhìn rất giống La Cao Ngọc hồi trẻ, nên mới khiến Tần Trung có chút không làm chủ được cảm xúc của bản thân. Vì Tần Ngạo biết, dù là mẹ y Thương Tố Tố, hay mẹ hai Nhan Ly đang ngồi đây, cũng đều không phải là người phụ nữ mà Tần Trung thật sự yêu thương.
Vị trí trước mặt La Thư Anh, Vũ Lam Ân ngây ngốc đến giờ vẫn chưa rời mắt. Hai tay đặt dưới mặt bàn đã siết vạt váy thành hơi nhàu, biểu cảm gương mặt cũng có chút tê cứng.
Tần Trung gọi cô về đây dùng một bữa cơm gia đình, cũng không có nói cô sẽ gặp lại được La Thư Anh. Còn là gặp một La Thư Anh như thế này.
Nếu không phải chuyên tâm nhìn vào đôi mắt kia, có đánh chết Vũ Lam Ân cũng không tin đây chính là La Thư Anh.
"Ba, mẹ..."
La Thư Anh gọi xong hai chữ thì dừng một chút, trong lòng không ngừng dấy lên chán ghét. Nhưng lời nói tiếp theo phát ra lại vô cùng có âm tiết, vừa vặn rất chân thành.
"Để xứng đáng làm con dâu của Tần gia, con vất vả một chút cũng không sao."
Vũ Lâm Ân trăm nghĩ vạn nghĩ, vẫn là khó mà hình dung ra tình huống hiện tại. Ở La Thư Anh, Vũ Lam Ân nhận thấy phảng phất một loại khí chất, tựa hồ giống với thứ mà cô từng cảm nhận được từ La Thư Nhu ngày xưa.
"Được. Được."
Tần Trung gật đầu hài lòng, Tần Ngạo lại như đang nhàn hạ xem một màn kịch, không có ý định lên tiếng.
La Thư Anh không để Tần Ngạo yên vị làm ngư ông đắc lợi, lập tức quay sang nhìn y nở một nụ cười.
"Ông xã, trên phim thấy người ta được chồng bóc tôm cho vẫn luôn cảm thấy vô cùng ghen tỵ. Không biết em có được một lần ông xã bóc tôm cho ăn không?"
"Em muốn ăn?"
"Muốn."
Tần Ngạo không nói gì nữa, nhưng sau đó y cầm đũa gắp liền một lúc mấy con tôm trên đĩa vào bát, chuyên tâm bóc vỏ giúp La Thư Anh.
La Thư Anh nhìn dáng vẻ của y, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Ai thèm ăn những thứ mà Tần Ngạo động tới? Chẳng qua cô là đang muốn ở trước mấy người vẫn khinh nhược cô, diễn một màn vợ chồng ân ái với y.
Mấy vị trưởng bối của Tần gia ngồi xung quanh lặng lẽ dùng bữa, thi thoảng thêm vài ba câu chứ không dám đả động gì thêm.
"Anh hai, sau này em cũng muốn lấy vợ xinh đẹp như chị dâu."
Tần Minh- con trai thứ 3 của Tần Trung, năm nay mới 11 tuổi quay sang nói vào tai Tần Phúc - con trai thứ 2 của Tần Trung, cũng 11 tuổi.
Chỉ là thanh điệu hơi to, khiến mọi người đều có thể nghe thấy được.
"Người xinh đẹp như chị dâu mới không thèm lấy cậu. Nếu lấy được, thì cũng là anh lấy."
"Em đẹp trai hơn anh chứ."
"Nhìn mặt cậu xem có chỗ nào đẹp trai hơn anh không?"
Thật ra Tần Phúc và Tần Minh là anh em sinh đôi, về ngoại hình là căn bản giống nhau như đúc. Em út Tần Nhiên Nhã vừa cắn một miếng đùi gà to, vừa bĩu môi nhìn hai anh trai của cô ồn ào.
"Hứ, người xinh đẹp như chị dâu không thèm lấy cả hai anh."
Sau đó cô bé có vẻ vô cùng thích thú, ánh mắt không rời khỏi La Thư Anh, cười rất rạng ngời.
"Sau này em lớn sẽ xinh đẹp như chị dâu vậy."
La Thư Anh nhìn hình ảnh cô bé cầm đùi gà, yêu thích đến nỗi khi cười hai mắt đều híp lại, quay sang nhìn Tần Ngạo đang thả con tôm thứ tư vào bát mình.
"Sau này em lớn, sẽ xinh đẹp như chị kia kìa"
La Thư Anh vừa gặm đùi gà vừa chỉ vào tấm poster quảng cáo trong MC Donald. Tần Ngạo rút một tờ giấy lau miệng lấm lem nước sốt giùm cô. Giọng nói y ôn nhu.
"Không thể."
"Tại sao không thể?"
"Nhất định không thể."
La Thư Anh bị vẻ mặt kiên quyết này của y dọa cho buồn tủi, muốn mở miệng òa khóc một trận. Cô muốn xinh đẹp để làm vợ y thôi mà, sao có thể không được chứ. Không lẽ cô thật sự xấu như vậy sao.
"Không thể, bởi vì em như vậy đã là cô nhóc đẹp nhất rồi."
Sau đó y lấy ra một sợi dây chuyền, mặt dây là bông hoa cúc họa mi, tặng cho cô.
Nhiều chuyện đi qua như thế, con người ta vẫn là lúc nhớ lúc quên như vậy. Hóa ra cô từng thật sự vô tư mà thích y, chân thành mà yêu y.
Sợi dây chuyền gắn kết định mệnh của hai người, bất kể lương duyên, bất kể nghiệt duyên, bất kể vui vẻ, bất kể khổ đau.
Chính cô đã từng quên hết.
La Thư Anh một phút bàng hoàng, cô quên ư? Cô thế nhưng lại quên.
Có thể quên, tức là có thể buông.
Cô hình như đang dần quên tất cả về y, cũng là quên tất cả về chính cô.
Đúng không?
...
"Em không định ăn sao?"
Giọng Tần Ngạo kéo cô khỏi dòng suy nghĩ, sắc mặt lập tức khôi phục lại như bình thường. Vũ Lam Ân dùng bữa chẳng khác nào sâu xanh ăn lá. Hoàn toàn không động đến thịt, cứng nhắc uống một bát canh chua sau đó hạ đũa.
"Con ăn xong rồi. Mọi người tiếp tục dùng bữa, con muốn ra ban công hít thở một chút."
Không gian ngột ngạt hay tâm tình của Vũ Lam Ân đang ngột ngạt, cô cũng không biết. Chỉ là nếu đối diện thêm với La Thư Anh vào lúc này, Vũ Lam Ân sợ không kìm chế được bản thân.
Cô không có được sự thâm sâu giỏi diễn kịch như mấy người Tần gia, cô họ Vũ, là con của Vũ Kiến Bắc vô tư vô lo.
Thích thì nói thích, ghét thì nói ghét, kích động sẽ cần tìm người trút giận, khó mà giữ ở trong lòng.
Vũ Lam Ân lấy điện thoại gọi cho Triệu Minh, đầu dây bên kia sau ba hồi chuông thì được nối máy.
"Tên khốn này, cậu biết rồi đúng không?"
Vũ Lam Ân nổi nóng quát lên, quen nhau lâu như thế, nhưng Triệu Minh lúc nào cũng là lý do khiến cô muốn bốc hỏa. Chuyện gì cũng nắm bắt được, nhưng lại không bao giờ chịu nói với cô một tiếng.
Đầu dây bên kia im lặng không đáp, Vũ Lam Ân hơi nghi ngờ. Đúng là cô hay tùy tiện quát nạt Triệu Minh, nhưng anh cũng sẽ không bao giờ để bụng mà trả lời. Còn im lặng thế này thì có vẻ như người bắt máy không phải là anh.
"Người nghe điện thoại là ai?"
Vũ Lam Ân lạnh lùng hỏi, có thể cầm vào điện thoại của Triệu Minh, đến Tư Á hay Diễn Quân còn chưa cầm nổi, trừ khi Triệu Minh xảy ra chuyện.
"Vũ tiểu thư...tôi là...là Xảo Vấn."
Người bên kia xem ra bị Vũ Lam Ân dọa sợ, còn Vũ Lam Ân bên này lại sửng sốt không ít.
"À, cô nữ phụ đáng thương đây hả?"
Triệu Minh sắp xếp cô bảo vệ La Thư Anh, lại không biết thân phận đem lòng yêu Tần Ngạo, gây ra vô số rắc rối cho La Thư Anh, Vũ Lam Ân còn chưa tính sổ xong. Bây giờ lại dám lấy điện thoại của Triệu Minh, còn tùy ý nhận điện thoại thay anh, đây là kiểu cốt truyện gì?
"Triệu Minh đâu? Mày đang giở trò gì?"
"Triệu tiên sinh anh ấy..."
Nói Triệu Minh lần nữa thu nhận Xảo Vấn, sắp xếp cô bên cạnh mình, Vũ Lam Ân còn lâu mới tin. Trong lòng đột nhiên có cảm giác hơi bất an, giọng Vũ Lam Ân vô cùng gay gắt.
"Nói nhanh lên. Triệu Minh đang ở đâu?"
"Vũ tiểu thư....Triệu tiên sinh đang ở trong phòng cấp cứu. Tôi xin lỗi....xin lỗi..."
Xảo Vấn bật khóc ở đầu dây bên kia, vọng đến tai Vũ Lam Ân khiến hai bên thái dương giật lên nhức nhối. Bàn tay cầm điện thoại của cô run lên, thần sắc trên mặt hơi tái lại.
"Cái gì phòng cấp cứu...Chuyện gì..."
Danh sách chương