La Thư Anh mặc một bộ váy đỏ bó sát, tôn lên đường cong cơ thể hoàn hảo tuyệt mỹ. Mái tóc vàng óng hôm nay không được búi lên như thường lệ, mà tùy ý xõa ra, suôn dài đến ngang lưng. Cô ngồi trên ghế, bên cạnh là một chiếc điện thoại, trước mặt là tấm kính mỏng, lặng lẽ chờ đợi.
Cậu cảnh sát trẻ ở phía trong dẫn ra một người đàn ông trung niên, thân hình ông gầy rạc, hai mắt trũng sâu thâm quầng, biểu cảm gương mặt già nua khắc khổ, hoàn toàn không có được phong thái của một lão gia cao cao tại thượng năm nào.
La Thư Anh tháo xuống mắt kính màu trà, dùng đôi mắt vô cảm nhìn đối phương.
"Tần thiếu phu nhân, hai người có mười lăm phút."
Cậu cảnh sát ở phía sau La Thư Anh nhẹ giọng nhắc nhở, cô bắt đầu nhấc điện thoại bên cạnh, người ở sau tấm kính cũng làm theo.
"Con gái."
"Chào ông, La lão gia."
Giọng nói của La Thư Anh vô cùng lạnh lẽo và xa cách, khiến La Cao Bá chỉ có thể dùng ánh mắt vừa áy náy vừa đau khổ nhìn cô. Những ngày tháng qua một mình đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo tối tăm, La Cao Bá thật sự đã tỉnh ngộ ra rất nhiều điều. Người ông mắc nợ nhiều nhất có lẽ chính là cô con gái này, là La Thư Anh.
La Cao Bá không thắc mắc vì sao La Thư Anh từ một người tàn phế có thể trở nên giống như bây giờ, như thể một phép màu nào đó đã bất ngờ ập đến. Nhưng ông lại thắc mắc, vì sao La Thư Anh còn muốn quay lại gặp một người cha không ra gì như ông.
La Cao Bá chưa kịp lên tiếng nói câu tiếp theo, đã nghe La Thư Anh mở lời
"Ông còn giữ thứ đó không?"
"Thứ gì?"
"Đoạn video tôi bị Tần Ngạo hành hạ, ông còn giữ không?"
Không gian im lặng một chút, bốn mắt đối diện nhìn nhau, không ai có ý định né tránh khỏi đối phương.
Lâu lắm rồi, đến nỗi mà La Thư Anh phải cố gắng mới nhớ được về khoảng thời gian mình đã từng là con gái của La Cao Bá, từng là tiểu thư nhà họ La.
Một năm sau khi kết hôn cùng với Tần Ngạo, tình yêu đáng tôn thờ của La Thư Anh rốt cuộc cũng không thắng nổi những trận đòi roi và cơn cuồng nộ của Tần Ngạo, cô đã từng cài camera để quay lại chính cảnh bản thân bị y ép buộc quan hệ, còn bị dùng thắt lưng đánh nhiều lần lên cơ thể.
Đêm hôm ấy La Thư Anh cả người đầy vết thương, trên mặt, trên cổ, trên lưng, dọc cánh tay và ở hai chân chằng chịt những đường lằn đỏ, có chỗ rớm máu, có chỗ bầm tím trông rất đáng sợ.
Đó là lần đầu cô bỏ chạy về La gia, quỳ dưới chân La phu nhân, khóc nấc không thành tiếng.
"Mẹ ơi, cứu con với. Con không chịu nổi nữa. Con không muốn ở Tần gia nữa."
La phu nhân chưa kịp phản ứng, chỉ sững sờ nhìn La Thư Anh một hồi. Hai tay cô run lên, những ngón tay xây xước đã chảy máu, đau đớn vô cùng. Cô đưa chiếc điện thoại về phía La phu nhân.
"Con có bằng chứng. Con muốn ra tòa. Hãy giúp con ly hôn. Chúng ta có thể đừng hợp tác với Tần gia nữa được không. Con đau lắm."
Chiếc điện thoại bị một bàn tay đàn ông vươn ra cầm lấy, đập tan xuống đất.
"Mày về đây làm gì? Mới lấy chồng một năm đã ly hôn. Hôn nhân không phải trò đùa trẻ con của mày. Mau về nhận tội với Tần thiếu gia."
"Ba"
Đôi mắt La Thư Anh đỏ quạch, sưng mọng nước, tuyệt vọng nhìn La Cao Bá, rồi lại nhìn sang La phu nhân.
"Ba mày nói đúng. Về ngay. Mày hại chị gái mày chết thảm. Còn muốn hại cả La gia phải xấu hổ vì mày hay sao."
"Không, con không..."
La Thư Anh liên tục lắc đầu, nhưng La Cao Bá đã cho người làm kéo cô ra khỏi phòng khách, cửa nhà La gia đóng lại, giống như tuyên thệ tàn nhẫn nhất cho La Thư Anh: "La gia, đã từ lâu không phải là nơi cô có thể về. Người nhà La gia, đã từ lâu không phải là người mà cô có thể tin đến."
"La lão gia, thẻ nhớ trong chiếc điện thoại ấy, ông còn giữ đúng không?"
La Thư Anh nhàn nhạt hỏi một câu, lần này đến đây không mang nhiều hi vọng sẽ có được kết quả như ý. Nhưng linh cảm vẫn thôi thúc cô cần phải làm như vậy. Trong một giây phút nào đó, cô tin rằng La phu nhân hoặc La Cao Bá vẫn còn giữ thẻ nhớ trong chiếc điện thoại đã bị đập nát năm xưa. Đoạn video có thể làm bằng chứng cho cuộc ly hôn trước tòa của cô và Tần Ngạo.
"Đúng. Ta còn giữ."
La Cao Bá cũng không phủ nhận, thẳng thắn trả lời một câu.
"Trong két bảo hiểm trên tầng 5 của ngân hàng Wodie, vị trí 7928, mật khẩu là ngày sinh của con."
"Tốt"
Môi La Thư Anh cong lên, nhưng nụ cười chẳng có mấy thiện cảm, hoàn toàn chỉ đơn giản là nụ cười của kẻ đã đạt được điều khiến mình hài lòng.
Sau đó cô cất cao giọng nói giễu cợt.
"La lão gia đây rõ ràng muốn đặt mật khẩu là ngày sinh của con gái cưng La Thư Nhu. Nhưng lại vừa hay cũng là ngày sinh của một đứa con gái bất tài vô dụng khác. Cũng đáng châm chọc nhỉ?"
"Ta không..."
La Cao Bá chưa nói hết câu, La Thư Anh đã đặt điện thoại xuống, cô đeo lại mắt kính, người đằng sau nhìn thấy La Thư Anh chuẩn bị rời đi liền nói:
"Tần thiếu phu nhân, vẫn chưa hết giờ. Mới chỉ có năm phút thôi."
La Thư Anh nở nụ cười hơi sắc bén.
"Không cần phí thời gian vào những người không còn giá trị."
La Cao Bá nhìn La Thư Anh rời đi, cúi đầu trút ra một hơi nặng trĩu.
"Ta biết cả đời này, ta nợ con."
La Thư Anh lái xe đi thẳng đến ngân hàng Wodie, lên đến tầng 5, trong két bảo hiểm số 7928 sau khi nhập mật mã là ngày sinh nhật của cô, quả nhiên bên trong có một chiếc túi nhỏ chứa thẻ nhớ màu đen. Bên cạnh đó còn là một bì hồ sơ lớn màu nâu, nhưng đến khi cô mở ra, bên trong lại hoàn toàn trống rỗng, như thế ai đó đã lấy vật ở bên trong từ trước.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách đổ chuông, là Trình Vương gọi đến.
"Kem Dâu, em đang ở đâu."
"Em đang đi lấy một thứ."
"Có một người anh muốn cho em gặp bây giờ. Đến khách sạn của anh nhé"
"Được."
Trình Vương đã nói hắn sẽ giúp cô trong việc ra toàn ly hôn Tần Ngạo lần này, vì vậy không nằm ngoài khả năng người La Thư Anh sắp gặp sẽ có liên quan đến việc ấy.
Có điều, ngàn tính vạn tính, chỉ là La Thư Anh không ngờ đến...
Người phụ nữ ngồi đối diện mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, quần jean đơn giản, mái tóc ngắn hơi xoăn màu nâu nhạt. Lúc gặp La Thư Anh, đôi mắt cô ta mở to hoảng hốt trong chốc lát, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Cô có nhớ tôi không?"
La Thư Anh đều giọng hỏi, vẫn quan sát tỉ mỉ đối phương. Vài năm rồi, kí ức về những người vốn đã nhạt nhòa từ trước sẽ rất dễ dàng bị khuất lấp đi. Có thể chính La Thư Anh cũng quên có một cô gái như này xuất hiện trong khoảng thời gian tăm tối trước kia của mình.
"Tôi nhớ."
Đối phương đáp lại, đầu hơi cúi, lựa chọn né tránh ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa sắc nhọn đầy nguy hiểm của La Thư Anh.
"Tay của cô..."
La Thư Anh nói đến ngang chừng thì dừng lại, nhìn vào hai ống tay áo buông xuôi rỗng không.
"Bị chặt mất rồi. Bị Tần Ngạo chặt mất."
La Thư Anh hơi bất ngờ khi nghe xong câu nói, đôi lông mày thanh tú khẽ xô lại với nhau. Người phụ nữ tiếp tục bổ sung, giọng nói có phần không cam tâm.
"Cả gan tát cô một cái. Giá phải trả là đôi bàn tay. Có phải cũng quá đắt rồi không, La tiểu thư?"
La Thư Anh ngả lưng thoải mái vào thành ghế phía sau, hai chân thon dài bắt chéo, nhìn người phụ nữ bằng đôi mắt phượng đầy kiêu ngạo.
"Không đắt. Động vào tôi một chút thì chính là phải trả giá như vậy. Cô tát tôi một cái, phải trả bằng đôi tay. Tát hai cái, sẽ là cả tính mạng."
Nói ra những lời này, hình như có chút dọa sợ đối phương. Nhưng người kia cũng có chút cố chấp mà lên tiếng.
"La tiểu thư, bất kể các người dùng cách nào. Tôi cũng sẽ không giúp cô ly hôn Tần Ngạo đâu. Tôi muốn cô ở lại bên y, tiếp tục chịu khổ."
"Cẩn thận lời nói của cô."
Trình Vương ngồi cạnh La Thư Anh im lặng nãy giờ mới lên tiếng, sát khí lạnh lẽo của người đàn ông này tỏa ra còn đáng sợ hơn La Thư Anh gấp nhiều lần, khiến người ta tự thấy sống lưng chạy dọc một luồng áp bức.
La Thư Anh vừa cười vừa rút một điếu thuốc, hai ngón tay thon dài kẹp lấy thân điếu, Trình Vương xoay bật lửa bạch kim như đang phát sáng vì ánh nắng bên ngoài chiếu vào, giúp cô châm lửa.
"Cô có biết không, trên đời có rất nhiều chuyện bản thân không đủ năng lực kháng cự. Người khôn ngoan đừng nên nói lời ngu xuẩn, sẽ mất mạng đấy."
Không khí xung quanh hình như đang lạnh đi, câu nói tiếp theo vang lên có thanh điệu nhỏ xíu, hơi run rẩy.
"Tôi sai rồi. Tôi đồng ý giúp cô làm chứng trước tòa, La tiểu thư."
Cậu cảnh sát trẻ ở phía trong dẫn ra một người đàn ông trung niên, thân hình ông gầy rạc, hai mắt trũng sâu thâm quầng, biểu cảm gương mặt già nua khắc khổ, hoàn toàn không có được phong thái của một lão gia cao cao tại thượng năm nào.
La Thư Anh tháo xuống mắt kính màu trà, dùng đôi mắt vô cảm nhìn đối phương.
"Tần thiếu phu nhân, hai người có mười lăm phút."
Cậu cảnh sát ở phía sau La Thư Anh nhẹ giọng nhắc nhở, cô bắt đầu nhấc điện thoại bên cạnh, người ở sau tấm kính cũng làm theo.
"Con gái."
"Chào ông, La lão gia."
Giọng nói của La Thư Anh vô cùng lạnh lẽo và xa cách, khiến La Cao Bá chỉ có thể dùng ánh mắt vừa áy náy vừa đau khổ nhìn cô. Những ngày tháng qua một mình đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo tối tăm, La Cao Bá thật sự đã tỉnh ngộ ra rất nhiều điều. Người ông mắc nợ nhiều nhất có lẽ chính là cô con gái này, là La Thư Anh.
La Cao Bá không thắc mắc vì sao La Thư Anh từ một người tàn phế có thể trở nên giống như bây giờ, như thể một phép màu nào đó đã bất ngờ ập đến. Nhưng ông lại thắc mắc, vì sao La Thư Anh còn muốn quay lại gặp một người cha không ra gì như ông.
La Cao Bá chưa kịp lên tiếng nói câu tiếp theo, đã nghe La Thư Anh mở lời
"Ông còn giữ thứ đó không?"
"Thứ gì?"
"Đoạn video tôi bị Tần Ngạo hành hạ, ông còn giữ không?"
Không gian im lặng một chút, bốn mắt đối diện nhìn nhau, không ai có ý định né tránh khỏi đối phương.
Lâu lắm rồi, đến nỗi mà La Thư Anh phải cố gắng mới nhớ được về khoảng thời gian mình đã từng là con gái của La Cao Bá, từng là tiểu thư nhà họ La.
Một năm sau khi kết hôn cùng với Tần Ngạo, tình yêu đáng tôn thờ của La Thư Anh rốt cuộc cũng không thắng nổi những trận đòi roi và cơn cuồng nộ của Tần Ngạo, cô đã từng cài camera để quay lại chính cảnh bản thân bị y ép buộc quan hệ, còn bị dùng thắt lưng đánh nhiều lần lên cơ thể.
Đêm hôm ấy La Thư Anh cả người đầy vết thương, trên mặt, trên cổ, trên lưng, dọc cánh tay và ở hai chân chằng chịt những đường lằn đỏ, có chỗ rớm máu, có chỗ bầm tím trông rất đáng sợ.
Đó là lần đầu cô bỏ chạy về La gia, quỳ dưới chân La phu nhân, khóc nấc không thành tiếng.
"Mẹ ơi, cứu con với. Con không chịu nổi nữa. Con không muốn ở Tần gia nữa."
La phu nhân chưa kịp phản ứng, chỉ sững sờ nhìn La Thư Anh một hồi. Hai tay cô run lên, những ngón tay xây xước đã chảy máu, đau đớn vô cùng. Cô đưa chiếc điện thoại về phía La phu nhân.
"Con có bằng chứng. Con muốn ra tòa. Hãy giúp con ly hôn. Chúng ta có thể đừng hợp tác với Tần gia nữa được không. Con đau lắm."
Chiếc điện thoại bị một bàn tay đàn ông vươn ra cầm lấy, đập tan xuống đất.
"Mày về đây làm gì? Mới lấy chồng một năm đã ly hôn. Hôn nhân không phải trò đùa trẻ con của mày. Mau về nhận tội với Tần thiếu gia."
"Ba"
Đôi mắt La Thư Anh đỏ quạch, sưng mọng nước, tuyệt vọng nhìn La Cao Bá, rồi lại nhìn sang La phu nhân.
"Ba mày nói đúng. Về ngay. Mày hại chị gái mày chết thảm. Còn muốn hại cả La gia phải xấu hổ vì mày hay sao."
"Không, con không..."
La Thư Anh liên tục lắc đầu, nhưng La Cao Bá đã cho người làm kéo cô ra khỏi phòng khách, cửa nhà La gia đóng lại, giống như tuyên thệ tàn nhẫn nhất cho La Thư Anh: "La gia, đã từ lâu không phải là nơi cô có thể về. Người nhà La gia, đã từ lâu không phải là người mà cô có thể tin đến."
"La lão gia, thẻ nhớ trong chiếc điện thoại ấy, ông còn giữ đúng không?"
La Thư Anh nhàn nhạt hỏi một câu, lần này đến đây không mang nhiều hi vọng sẽ có được kết quả như ý. Nhưng linh cảm vẫn thôi thúc cô cần phải làm như vậy. Trong một giây phút nào đó, cô tin rằng La phu nhân hoặc La Cao Bá vẫn còn giữ thẻ nhớ trong chiếc điện thoại đã bị đập nát năm xưa. Đoạn video có thể làm bằng chứng cho cuộc ly hôn trước tòa của cô và Tần Ngạo.
"Đúng. Ta còn giữ."
La Cao Bá cũng không phủ nhận, thẳng thắn trả lời một câu.
"Trong két bảo hiểm trên tầng 5 của ngân hàng Wodie, vị trí 7928, mật khẩu là ngày sinh của con."
"Tốt"
Môi La Thư Anh cong lên, nhưng nụ cười chẳng có mấy thiện cảm, hoàn toàn chỉ đơn giản là nụ cười của kẻ đã đạt được điều khiến mình hài lòng.
Sau đó cô cất cao giọng nói giễu cợt.
"La lão gia đây rõ ràng muốn đặt mật khẩu là ngày sinh của con gái cưng La Thư Nhu. Nhưng lại vừa hay cũng là ngày sinh của một đứa con gái bất tài vô dụng khác. Cũng đáng châm chọc nhỉ?"
"Ta không..."
La Cao Bá chưa nói hết câu, La Thư Anh đã đặt điện thoại xuống, cô đeo lại mắt kính, người đằng sau nhìn thấy La Thư Anh chuẩn bị rời đi liền nói:
"Tần thiếu phu nhân, vẫn chưa hết giờ. Mới chỉ có năm phút thôi."
La Thư Anh nở nụ cười hơi sắc bén.
"Không cần phí thời gian vào những người không còn giá trị."
La Cao Bá nhìn La Thư Anh rời đi, cúi đầu trút ra một hơi nặng trĩu.
"Ta biết cả đời này, ta nợ con."
La Thư Anh lái xe đi thẳng đến ngân hàng Wodie, lên đến tầng 5, trong két bảo hiểm số 7928 sau khi nhập mật mã là ngày sinh nhật của cô, quả nhiên bên trong có một chiếc túi nhỏ chứa thẻ nhớ màu đen. Bên cạnh đó còn là một bì hồ sơ lớn màu nâu, nhưng đến khi cô mở ra, bên trong lại hoàn toàn trống rỗng, như thế ai đó đã lấy vật ở bên trong từ trước.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách đổ chuông, là Trình Vương gọi đến.
"Kem Dâu, em đang ở đâu."
"Em đang đi lấy một thứ."
"Có một người anh muốn cho em gặp bây giờ. Đến khách sạn của anh nhé"
"Được."
Trình Vương đã nói hắn sẽ giúp cô trong việc ra toàn ly hôn Tần Ngạo lần này, vì vậy không nằm ngoài khả năng người La Thư Anh sắp gặp sẽ có liên quan đến việc ấy.
Có điều, ngàn tính vạn tính, chỉ là La Thư Anh không ngờ đến...
Người phụ nữ ngồi đối diện mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, quần jean đơn giản, mái tóc ngắn hơi xoăn màu nâu nhạt. Lúc gặp La Thư Anh, đôi mắt cô ta mở to hoảng hốt trong chốc lát, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Cô có nhớ tôi không?"
La Thư Anh đều giọng hỏi, vẫn quan sát tỉ mỉ đối phương. Vài năm rồi, kí ức về những người vốn đã nhạt nhòa từ trước sẽ rất dễ dàng bị khuất lấp đi. Có thể chính La Thư Anh cũng quên có một cô gái như này xuất hiện trong khoảng thời gian tăm tối trước kia của mình.
"Tôi nhớ."
Đối phương đáp lại, đầu hơi cúi, lựa chọn né tránh ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa sắc nhọn đầy nguy hiểm của La Thư Anh.
"Tay của cô..."
La Thư Anh nói đến ngang chừng thì dừng lại, nhìn vào hai ống tay áo buông xuôi rỗng không.
"Bị chặt mất rồi. Bị Tần Ngạo chặt mất."
La Thư Anh hơi bất ngờ khi nghe xong câu nói, đôi lông mày thanh tú khẽ xô lại với nhau. Người phụ nữ tiếp tục bổ sung, giọng nói có phần không cam tâm.
"Cả gan tát cô một cái. Giá phải trả là đôi bàn tay. Có phải cũng quá đắt rồi không, La tiểu thư?"
La Thư Anh ngả lưng thoải mái vào thành ghế phía sau, hai chân thon dài bắt chéo, nhìn người phụ nữ bằng đôi mắt phượng đầy kiêu ngạo.
"Không đắt. Động vào tôi một chút thì chính là phải trả giá như vậy. Cô tát tôi một cái, phải trả bằng đôi tay. Tát hai cái, sẽ là cả tính mạng."
Nói ra những lời này, hình như có chút dọa sợ đối phương. Nhưng người kia cũng có chút cố chấp mà lên tiếng.
"La tiểu thư, bất kể các người dùng cách nào. Tôi cũng sẽ không giúp cô ly hôn Tần Ngạo đâu. Tôi muốn cô ở lại bên y, tiếp tục chịu khổ."
"Cẩn thận lời nói của cô."
Trình Vương ngồi cạnh La Thư Anh im lặng nãy giờ mới lên tiếng, sát khí lạnh lẽo của người đàn ông này tỏa ra còn đáng sợ hơn La Thư Anh gấp nhiều lần, khiến người ta tự thấy sống lưng chạy dọc một luồng áp bức.
La Thư Anh vừa cười vừa rút một điếu thuốc, hai ngón tay thon dài kẹp lấy thân điếu, Trình Vương xoay bật lửa bạch kim như đang phát sáng vì ánh nắng bên ngoài chiếu vào, giúp cô châm lửa.
"Cô có biết không, trên đời có rất nhiều chuyện bản thân không đủ năng lực kháng cự. Người khôn ngoan đừng nên nói lời ngu xuẩn, sẽ mất mạng đấy."
Không khí xung quanh hình như đang lạnh đi, câu nói tiếp theo vang lên có thanh điệu nhỏ xíu, hơi run rẩy.
"Tôi sai rồi. Tôi đồng ý giúp cô làm chứng trước tòa, La tiểu thư."
Danh sách chương