Sau khi làm xong thủ tục li hôn, căn bản là không có thời gian đâu mà đa sầu đa cảm, tôi chỉ muốn nhanh chóng bán nhà để chuyển về thành phố C.
Khi ấy chỉ cảm thấy thành phố F đâu đâu cũng tràn ngập kí ức đau thương, gần như mỗi nơi đều có dấu vết tôi và Đổng Thừa Nghiệp nắm tay nhau đi.
Những ngọt ngào ngày xưa, giờ bỗng trở thành thuốc độc của ngày hôm nay.
Hơn nữa, lúc đó trong lòng tôi có một loại dự cảm, rằng duyên phận giữa tôi và thành phố này thật sự đã cạn rồi.
Hiện tại Thái Thái đã ở thành phố F cùng tôi hơn nửa tháng, giờ buộc phải về lại Vân Nam.
Trước khi đi, cô ấy nhét điện thoại vào tay tôi, nói rằng mẹ cô ấy có đôi lời muốn nói với tôi.
Mẹ Thái Thái là một người phụ nữ rất văn hóa, trước đây khi đưa Thái Thái đến trường còn mời tôi ăn cơm, tôi rất quý bà ấy.
Bà thấy thích gọi tôi là “ cô gái”, vừa mở miệng liền nói: “ Cô gái à, Dì cũng chỉ là người “ qua đường”, đời người phụ nữ sợ nhất là li hôn. Không đến bước đường cùng sẽ không li hôn, dì không khuyên con li hôn, nhưng nếu như thật sự đến bước đường cùng rồi thì cũng chỉ còn cách ấy. Sự việc đã đến nước này, con cũng đừng nghĩ nhiều, có thời gian mang Khỉ con đến chỗ chị con chơi, dì nấu món ngon cho các con ăn.”
Thái Thái lớn hơn tôi một tuổi cho nên mẹ Thái Thái trước giờ vẫn coi Thái Thái là chị tôi.
Những quan tâm dù rằng rất nhỏ nhặt, nhưng nó lại khiến cho sống mũi tôi cay cay.
Cúp điện thoại, nhớ đến câu “ Dì cũng chỉ là người qua đường” của mẹ Thái Thái, tôi sụt sịt mũi, hỏi Thái Thái: “ Mẹ cậu năm đó cũng vì do bố cậu ngoại tình mà li hôn à?”
Thái Thái trợn cặp mắt trắng nhã: “Cút, bà ấy là do chê bố tao nghèo nên mới đi ngoại tình.”
Tôi: “…”
Thái Thái nhất quyết không cho tôi đi tiễn cô ấy, bảo tôi ở nhà chăm sóc Khỉ Con, nói rẳng bản thân mình ngực to nhưng não không phẳng hiếm gặp, tuyệt đối sẽ không nhầm đường.
Thái Thái không nhiều lời, tiếp tục dùng cup 36D ôm chọn lấy tôi coi như lời từ biệt.
Nhìn bóng lưng dần mờ đi của Thái Thái, đột nhiên tôi nhớ đến một câu nói tôi thích nhất trong cuốn “ Lão Hữu Ký”: ‘Người yêu đến rồi lại đi, chỉ có bạn bè mãi ở bên ta’.
Haizz, đột nhiên muốn làm les với cô ấy quá.
Trước khi rời khỏi thành phố F, tôi hẹn mấy đồng nghiệp và bạn bè đi ăn cơm, sau khi biết được cảnh ngộ của tôi, mọi người đều trầm mặc, cơm cũng không nuốt nổi.
Tôi khua khua tay, thôi kệ nó đi, tôi đến thành phố F sắp được bốn năm rồi, bọn họ là “ thu hoạch” duy nhất của tôi ở thành phố này.
Thế cũng tốt, không tính là một chuyến đi công cốc.
Hồ Ca khoảng hơn 30 tuổi ngồi bên cạnh tôi, đẹp trai ngời ngời, đáng tiếc người vợ trước chê anh ta giáo viên lương thấp, liền đi theo người khác. Nghe nói trong đêm hôm li hôn một mình Hồ Ca uống hết một trai rượu trắng, say bí tỉ ngã bên đường, suýt thì bị người ta cướp sắc (XXOO).
Hồ Ca lặng lẽ hút hết điếu thuốc, sau đó mới ngẩng đầu để lộ ra khuôn mặt đẹp trai hại người lên, nói với tôi: “ Ninh Chân, khi gặp phải chuyện này, phản ứng đầu tiên là muốn li hôn, lúc ấy rất đau khổ, nhưng tôi không hề hối hận khi trải qua những đau khổ đó một chút nào.”
Hiện tại Hồ ca cũng đã tái hôn với một giáo viên dạy ngoại ngữ, cô dâu rất yêu anh ấy, hai người sinh được đứa con mập mạp, ngày tháng trôi qua rất đầm ấp, hạnh phúc.
Một bữa cơm ăn trong không khí nặng nề, mọi người đều vì tương lai của người mẹ đơn thân là tôi đây mà lo lắng.
Sau khi ăn cơm xong, chị Linh làm cùng phòng tôi rủ tôi đi bộ. Đêm mập mờ khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ miên man, chị Linh không kìm được thở dài, nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, chị vẫn nhớ dáng vẻ của em khi lần đầu tiên đến trường chúng ta, áo sơ mi, quần bò, tóc buộc đuôi ngựa, tựa như một cô học sinh, ấy thế mà chỉ trong một đêm, em đã có thai và sinh con rồi.”
“Còn đã li hôn nữa.” Tôi tự giễu.
Lúc này, chúng tôi bước qua cổng một nightclub, một cô gái say rượu ngồi trước bồn hoa khóc rống.
“Nửa năm trước, chị cũng mang bộ dạng như cô gái này.” Chị Linh cười khổ.
Trong phòng chúng tôi, mấy thầy cô giáo đều biết cảnh ngộ của chị Linh nửa năm trước đây: chồng chị ấy là nhân viên của sở giáo dục, từng dạy học ở cấp ba, một cô học sinh anh ta từng dạy sau khi lớn lên lại qua lại với anh ta, bởi vì cuộc hôn nhân của cô học sinh đó không được hạnh phúc, nhà chồng cô ta nghèo, nên thường xuyên than khổ với chồng chị Linh, chồng chị Linh khuyên bảo cô ta. Cô học sinh đó cảm thận được ấm áp từ chồng chị, thể hiện sự sùng bái với chồng chị, hai người sùng bái đến tận giường. Nghỉ đông chị Linh đi công tác ba ngày, chính trong ba ngày này, chồng chị đã ngang nhiên mang cô học sinh kia về nhà, càng đáng sợ hơn là, trong nhà vẫn còn đứa con bốn tuổi! Sau khi chị Linh về, con chị thì thầm với chị “ Mẹ, mấy ngày hôm nay bố cùng với một cô nào đó ngủ với nhau”, lúc này chị Linh mới biết rõ chân tướng sự việc.
Chị Linh là một người phụ nữ tài đức vẹn toàn truyền thống, chồng chị cũng chính là mối tình đầu, chuyện này đối với chị ấy mà nói quả đúng là “ sét đánh giữa trời quang”. Chị ấy từng nhiều lần xúc động muốn li hôn, nhưng do vấn đề kinh tế nên cuối cùng chị ấy vẫn phải từ bỏ quyết định này. Nhưng vết thương trong lòng không thể nào lành lặn, chỉ cần chạm vào là rỉ máu.
“Chị đã trải qua, chị hiểu được nỗi khổ của em, nhưng nếu so sánh, chị sợ sự đau khổ mà một người mẹ đơn thân ắt phải trải qua hơn.” Chị Linh thở dài, nói: “ Ninh Chân, chị rất khâm phục em.”
Tôi lắc đầu: “ Chỉ là em không muốn cam chịu mà thôi.”
Không muốn cam chịu sự bất bình đẳng giữa nam và nữ trong xã hội Trung Quốc.
Chính vì không cam chịu nên mới đưa ra quết định này.
Tôi nghĩ, sự đau khổ khi li hôn chỉ có người trải qua mới hiểu được.
Sau khi đối phương ngoại tình, cả người giống như sa một chân vào vũng lầy, sẽ không chết nhưng vĩnh viễn bị vây khốn, chịu đựng sự cô đơn dần cắn nuốt lấy mình. Còn lựa chọn li hôn, chính là gượng ép chính mình cắt đi một chân, đau đến xé gan xé ruột.
Cho dù đau, nhưng lại là cách duy nhất để thoát khỏi vũng lầy đó.
Sau khi li hôn, mọi thứ trước mắt vẫn cứ mờ mịt
Biết hình dung thế nào đây? Nói một cách đơn giản, chính là cái cảm giác mê man, mờ mịt của gái ế lớn tuổi mở rộng lên gấp nghìn lần.
Có lẽ đến cuối đời, tôi sẽ không bao giờ tìm được người thích hợp với mình, tôi sẽ với sống với sự cô độc mãi mãi, không có nơi nương tựa.
Nhưng ít nhất, tôi không bị một chiếc gông xiềng vô hình trói tại chỗ.
Níu giữ một người chồng từ thân thể đến trái tim đều bị người phụ nữ khác chiếm giữ, tôi không làm được. Cuộc sống như thế dù cho không phải lo lắng về mặt vật chất, nhưng đối với tôi mà nói, lại chính là sống không bẳng chết.
Còn hiện tại, ít nhất tôi còn có hy vọng sống.
Về đến nhà, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, ngày mai anh họ và dượng sẽ lái xe đến giúp tôi chuyển đồ về thành phố C.
Mở tủ quần áo ra, tôi giật mình.
Quần áo trước đây của Đổng Thừa Nghiệp đều đã mang đi hết, một bên tủ trống rỗng tựa như trong bụng trống rỗng vậy
Nhìn như thế nào, thì thê lương thế ấy.
Từng vì anh ta, cả thế giới của tôi đều tràn ngập hạnh phúc, hôm nay anh ta bước ra khỏi cuộc sống của tôi, thế giới của tôi lại trở về với sự trống vắng.
Tôi lặng lẽ nói với chính mình: Ninh Chân, bao nhiêu phụ nữ bởi vì li hôn mà mất luôn cả sinh mệnh, mày vẫn còn sống rốt, vì thế sau này dù có gặp phải chuyện gì đi chăng nữa mày đều sẽ vượt qua.
Sáng hôm sau, anh họ lái xe đến giúp tôi mang đồ đạc về thành phố C, buổi chiều dượng cũng đến đưa tôi về.
Khi về đến nhà, phát hiện đồ đạc đã được mọi người sắp xếp ổn thỏa hết rồi.
Tôi không kìm được mà cảm khái: vào thời khắc quan trọng, vẫn là người nhà tiếp thêm sức mạnh.
Chị họ của tôi cũng là điển hình của mẫu người mạnh mẽ, là nữ hãn tử trong những nữ hán tử, hơn nữa con là rất xinh đẹp, bạn trai nào cũng có nhan sắc hơn cả ngôi sao. Cuối cùng gặp được một người đàn ông cao mét tám ba, vô cùng đẹp trai. Vấn đề ở đây là anh chàng đẹp trai này lại là trạch nam, cả ngày chỉ biết sáng nỗ lực làm việc, tối về chăm con, tiền lương hàng tháng chỉ lấy mất đồng mua tiền thuốc cùng tiền ăn, còn lại đưa hết cho vợ.
Mà lúc chị họ mang thai, chồng chị vì muốn kiếm được thêm nhiều tiền, chủ động xin chuyển đến Nội Mông Cổ một năm, trong một năm làm việc không khác gì con thiêu thân. Sau lại thấy trong lúc vợ sinh con đẻ cái mình không thường ở bên cạnh chăm vợ chăm con mà thấy áy này, bèn chủ động đảm nhận mọi việc nhà.
Nhìn chồng chị họ, lại nghĩ đến Đổng Thừa Nghiệp, tôi sâu sắc cảm nhận được mình thật sự thiệt thòi.
Chị họ tôi thuộc cung Thiên Bình, tính cách điển hình của chữ “S”. Câu của miệng là “ Có tin bà đây đạp anh một phát sướng đến tận xương không”
Còn anh rể lại thuộc cung Cự Giải, điển hình của nhân cách chữ “ M”, đối với câu cửa miệng của chị họ tôi cũng chỉ “ ha ha ha” ba câu, còn biểu tình lại vô cùng hưởng thụ.
Chị họ tôi cũng coi như cao thủ tình trường, lúc trước không biết là đá người ta hay là bị đá, nói chung là rất phong phú. Nhưng quan niệm của chị ấy chính là “Trước khi kết hôn bạn có thể chơi bời như thế nào đều được, nhưng sau khi kết hôn sinh con phải có trách nhiệm với con cái, vẫn tiếp tục chơi bời thì quá không phúc hậu rồi, không có đạo nghĩa giang hồ, đi ra ngoài sẽ bị chém chết”
Cho nên chị ấy vô cùng coi thường cách làm của Đổng Thừa Nghiệp và đồng nghiệp của anh ta.
Khi ấy chỉ cảm thấy thành phố F đâu đâu cũng tràn ngập kí ức đau thương, gần như mỗi nơi đều có dấu vết tôi và Đổng Thừa Nghiệp nắm tay nhau đi.
Những ngọt ngào ngày xưa, giờ bỗng trở thành thuốc độc của ngày hôm nay.
Hơn nữa, lúc đó trong lòng tôi có một loại dự cảm, rằng duyên phận giữa tôi và thành phố này thật sự đã cạn rồi.
Hiện tại Thái Thái đã ở thành phố F cùng tôi hơn nửa tháng, giờ buộc phải về lại Vân Nam.
Trước khi đi, cô ấy nhét điện thoại vào tay tôi, nói rằng mẹ cô ấy có đôi lời muốn nói với tôi.
Mẹ Thái Thái là một người phụ nữ rất văn hóa, trước đây khi đưa Thái Thái đến trường còn mời tôi ăn cơm, tôi rất quý bà ấy.
Bà thấy thích gọi tôi là “ cô gái”, vừa mở miệng liền nói: “ Cô gái à, Dì cũng chỉ là người “ qua đường”, đời người phụ nữ sợ nhất là li hôn. Không đến bước đường cùng sẽ không li hôn, dì không khuyên con li hôn, nhưng nếu như thật sự đến bước đường cùng rồi thì cũng chỉ còn cách ấy. Sự việc đã đến nước này, con cũng đừng nghĩ nhiều, có thời gian mang Khỉ con đến chỗ chị con chơi, dì nấu món ngon cho các con ăn.”
Thái Thái lớn hơn tôi một tuổi cho nên mẹ Thái Thái trước giờ vẫn coi Thái Thái là chị tôi.
Những quan tâm dù rằng rất nhỏ nhặt, nhưng nó lại khiến cho sống mũi tôi cay cay.
Cúp điện thoại, nhớ đến câu “ Dì cũng chỉ là người qua đường” của mẹ Thái Thái, tôi sụt sịt mũi, hỏi Thái Thái: “ Mẹ cậu năm đó cũng vì do bố cậu ngoại tình mà li hôn à?”
Thái Thái trợn cặp mắt trắng nhã: “Cút, bà ấy là do chê bố tao nghèo nên mới đi ngoại tình.”
Tôi: “…”
Thái Thái nhất quyết không cho tôi đi tiễn cô ấy, bảo tôi ở nhà chăm sóc Khỉ Con, nói rẳng bản thân mình ngực to nhưng não không phẳng hiếm gặp, tuyệt đối sẽ không nhầm đường.
Thái Thái không nhiều lời, tiếp tục dùng cup 36D ôm chọn lấy tôi coi như lời từ biệt.
Nhìn bóng lưng dần mờ đi của Thái Thái, đột nhiên tôi nhớ đến một câu nói tôi thích nhất trong cuốn “ Lão Hữu Ký”: ‘Người yêu đến rồi lại đi, chỉ có bạn bè mãi ở bên ta’.
Haizz, đột nhiên muốn làm les với cô ấy quá.
Trước khi rời khỏi thành phố F, tôi hẹn mấy đồng nghiệp và bạn bè đi ăn cơm, sau khi biết được cảnh ngộ của tôi, mọi người đều trầm mặc, cơm cũng không nuốt nổi.
Tôi khua khua tay, thôi kệ nó đi, tôi đến thành phố F sắp được bốn năm rồi, bọn họ là “ thu hoạch” duy nhất của tôi ở thành phố này.
Thế cũng tốt, không tính là một chuyến đi công cốc.
Hồ Ca khoảng hơn 30 tuổi ngồi bên cạnh tôi, đẹp trai ngời ngời, đáng tiếc người vợ trước chê anh ta giáo viên lương thấp, liền đi theo người khác. Nghe nói trong đêm hôm li hôn một mình Hồ Ca uống hết một trai rượu trắng, say bí tỉ ngã bên đường, suýt thì bị người ta cướp sắc (XXOO).
Hồ Ca lặng lẽ hút hết điếu thuốc, sau đó mới ngẩng đầu để lộ ra khuôn mặt đẹp trai hại người lên, nói với tôi: “ Ninh Chân, khi gặp phải chuyện này, phản ứng đầu tiên là muốn li hôn, lúc ấy rất đau khổ, nhưng tôi không hề hối hận khi trải qua những đau khổ đó một chút nào.”
Hiện tại Hồ ca cũng đã tái hôn với một giáo viên dạy ngoại ngữ, cô dâu rất yêu anh ấy, hai người sinh được đứa con mập mạp, ngày tháng trôi qua rất đầm ấp, hạnh phúc.
Một bữa cơm ăn trong không khí nặng nề, mọi người đều vì tương lai của người mẹ đơn thân là tôi đây mà lo lắng.
Sau khi ăn cơm xong, chị Linh làm cùng phòng tôi rủ tôi đi bộ. Đêm mập mờ khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ miên man, chị Linh không kìm được thở dài, nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, chị vẫn nhớ dáng vẻ của em khi lần đầu tiên đến trường chúng ta, áo sơ mi, quần bò, tóc buộc đuôi ngựa, tựa như một cô học sinh, ấy thế mà chỉ trong một đêm, em đã có thai và sinh con rồi.”
“Còn đã li hôn nữa.” Tôi tự giễu.
Lúc này, chúng tôi bước qua cổng một nightclub, một cô gái say rượu ngồi trước bồn hoa khóc rống.
“Nửa năm trước, chị cũng mang bộ dạng như cô gái này.” Chị Linh cười khổ.
Trong phòng chúng tôi, mấy thầy cô giáo đều biết cảnh ngộ của chị Linh nửa năm trước đây: chồng chị ấy là nhân viên của sở giáo dục, từng dạy học ở cấp ba, một cô học sinh anh ta từng dạy sau khi lớn lên lại qua lại với anh ta, bởi vì cuộc hôn nhân của cô học sinh đó không được hạnh phúc, nhà chồng cô ta nghèo, nên thường xuyên than khổ với chồng chị Linh, chồng chị Linh khuyên bảo cô ta. Cô học sinh đó cảm thận được ấm áp từ chồng chị, thể hiện sự sùng bái với chồng chị, hai người sùng bái đến tận giường. Nghỉ đông chị Linh đi công tác ba ngày, chính trong ba ngày này, chồng chị đã ngang nhiên mang cô học sinh kia về nhà, càng đáng sợ hơn là, trong nhà vẫn còn đứa con bốn tuổi! Sau khi chị Linh về, con chị thì thầm với chị “ Mẹ, mấy ngày hôm nay bố cùng với một cô nào đó ngủ với nhau”, lúc này chị Linh mới biết rõ chân tướng sự việc.
Chị Linh là một người phụ nữ tài đức vẹn toàn truyền thống, chồng chị cũng chính là mối tình đầu, chuyện này đối với chị ấy mà nói quả đúng là “ sét đánh giữa trời quang”. Chị ấy từng nhiều lần xúc động muốn li hôn, nhưng do vấn đề kinh tế nên cuối cùng chị ấy vẫn phải từ bỏ quyết định này. Nhưng vết thương trong lòng không thể nào lành lặn, chỉ cần chạm vào là rỉ máu.
“Chị đã trải qua, chị hiểu được nỗi khổ của em, nhưng nếu so sánh, chị sợ sự đau khổ mà một người mẹ đơn thân ắt phải trải qua hơn.” Chị Linh thở dài, nói: “ Ninh Chân, chị rất khâm phục em.”
Tôi lắc đầu: “ Chỉ là em không muốn cam chịu mà thôi.”
Không muốn cam chịu sự bất bình đẳng giữa nam và nữ trong xã hội Trung Quốc.
Chính vì không cam chịu nên mới đưa ra quết định này.
Tôi nghĩ, sự đau khổ khi li hôn chỉ có người trải qua mới hiểu được.
Sau khi đối phương ngoại tình, cả người giống như sa một chân vào vũng lầy, sẽ không chết nhưng vĩnh viễn bị vây khốn, chịu đựng sự cô đơn dần cắn nuốt lấy mình. Còn lựa chọn li hôn, chính là gượng ép chính mình cắt đi một chân, đau đến xé gan xé ruột.
Cho dù đau, nhưng lại là cách duy nhất để thoát khỏi vũng lầy đó.
Sau khi li hôn, mọi thứ trước mắt vẫn cứ mờ mịt
Biết hình dung thế nào đây? Nói một cách đơn giản, chính là cái cảm giác mê man, mờ mịt của gái ế lớn tuổi mở rộng lên gấp nghìn lần.
Có lẽ đến cuối đời, tôi sẽ không bao giờ tìm được người thích hợp với mình, tôi sẽ với sống với sự cô độc mãi mãi, không có nơi nương tựa.
Nhưng ít nhất, tôi không bị một chiếc gông xiềng vô hình trói tại chỗ.
Níu giữ một người chồng từ thân thể đến trái tim đều bị người phụ nữ khác chiếm giữ, tôi không làm được. Cuộc sống như thế dù cho không phải lo lắng về mặt vật chất, nhưng đối với tôi mà nói, lại chính là sống không bẳng chết.
Còn hiện tại, ít nhất tôi còn có hy vọng sống.
Về đến nhà, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, ngày mai anh họ và dượng sẽ lái xe đến giúp tôi chuyển đồ về thành phố C.
Mở tủ quần áo ra, tôi giật mình.
Quần áo trước đây của Đổng Thừa Nghiệp đều đã mang đi hết, một bên tủ trống rỗng tựa như trong bụng trống rỗng vậy
Nhìn như thế nào, thì thê lương thế ấy.
Từng vì anh ta, cả thế giới của tôi đều tràn ngập hạnh phúc, hôm nay anh ta bước ra khỏi cuộc sống của tôi, thế giới của tôi lại trở về với sự trống vắng.
Tôi lặng lẽ nói với chính mình: Ninh Chân, bao nhiêu phụ nữ bởi vì li hôn mà mất luôn cả sinh mệnh, mày vẫn còn sống rốt, vì thế sau này dù có gặp phải chuyện gì đi chăng nữa mày đều sẽ vượt qua.
Sáng hôm sau, anh họ lái xe đến giúp tôi mang đồ đạc về thành phố C, buổi chiều dượng cũng đến đưa tôi về.
Khi về đến nhà, phát hiện đồ đạc đã được mọi người sắp xếp ổn thỏa hết rồi.
Tôi không kìm được mà cảm khái: vào thời khắc quan trọng, vẫn là người nhà tiếp thêm sức mạnh.
Chị họ của tôi cũng là điển hình của mẫu người mạnh mẽ, là nữ hãn tử trong những nữ hán tử, hơn nữa con là rất xinh đẹp, bạn trai nào cũng có nhan sắc hơn cả ngôi sao. Cuối cùng gặp được một người đàn ông cao mét tám ba, vô cùng đẹp trai. Vấn đề ở đây là anh chàng đẹp trai này lại là trạch nam, cả ngày chỉ biết sáng nỗ lực làm việc, tối về chăm con, tiền lương hàng tháng chỉ lấy mất đồng mua tiền thuốc cùng tiền ăn, còn lại đưa hết cho vợ.
Mà lúc chị họ mang thai, chồng chị vì muốn kiếm được thêm nhiều tiền, chủ động xin chuyển đến Nội Mông Cổ một năm, trong một năm làm việc không khác gì con thiêu thân. Sau lại thấy trong lúc vợ sinh con đẻ cái mình không thường ở bên cạnh chăm vợ chăm con mà thấy áy này, bèn chủ động đảm nhận mọi việc nhà.
Nhìn chồng chị họ, lại nghĩ đến Đổng Thừa Nghiệp, tôi sâu sắc cảm nhận được mình thật sự thiệt thòi.
Chị họ tôi thuộc cung Thiên Bình, tính cách điển hình của chữ “S”. Câu của miệng là “ Có tin bà đây đạp anh một phát sướng đến tận xương không”
Còn anh rể lại thuộc cung Cự Giải, điển hình của nhân cách chữ “ M”, đối với câu cửa miệng của chị họ tôi cũng chỉ “ ha ha ha” ba câu, còn biểu tình lại vô cùng hưởng thụ.
Chị họ tôi cũng coi như cao thủ tình trường, lúc trước không biết là đá người ta hay là bị đá, nói chung là rất phong phú. Nhưng quan niệm của chị ấy chính là “Trước khi kết hôn bạn có thể chơi bời như thế nào đều được, nhưng sau khi kết hôn sinh con phải có trách nhiệm với con cái, vẫn tiếp tục chơi bời thì quá không phúc hậu rồi, không có đạo nghĩa giang hồ, đi ra ngoài sẽ bị chém chết”
Cho nên chị ấy vô cùng coi thường cách làm của Đổng Thừa Nghiệp và đồng nghiệp của anh ta.
Danh sách chương