Trong tình yêu, mỗi người con gái trao cả trái tim, trao cả sức mình đều là những kẻ khờ.
Bản thân tôi đã từng rơi vào tình cảnh đó nên không có ý trách móc lập trường của Thái Thái, tôi chỉ có thể dùng giọng điệu ôn hòa nhất khuyên cô ấy: “Nếu như cậu còn muốn sống, muốn có ngày mai thì chia tay với anh ta đi.”
Thái Thái nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Trong ấn tượng của tôi, cô ấy chưa bao giờ khóc, nụ cười luôn trên môi, sống thoải mái phóng túng, nghĩ vắt óc tôi cùng không ngờ tới Thái Thái lại gặp phải tình cảnh này.
Tôi không tài nào hiểu được vì sao cơ thể Thái Thái có thể chịu đựng bạo lực trong một thời gian dài như thế, cũng không thể nào hiểu được tại sao cô ấy có thể chịu được bạo lực tinh thần lâu như vậy.
Không ai có thể thật sự hiểu rõ một ai, trừ phi bạn rơi vào đúng hoàn cảnh của họ.
Giống như khi còn trẻ, tôi coi thường những người tha thứ cho đàn ông ngoại tình. Thế nhưng đến khi bản thân thật sự trải qua, tôi mới thấm thía được sự bất lực đằng sau những điều ấy.
Thế giới này, người người đều có nỗi khổ của chính mình, không ai có thể trách móc ai.
Tính cách Thái Thái bướng bỉnh, cô ấy không kể chuyện này cho bạn bè người thân ở đây, người có thể đến chăm sóc không nhiều, chỉ có tôi và mẹ Thái Thái thay phiên nhau ở bệnh viện.
Mẹ Thái Thái nhờ tôi khuyên Thái Thái giúp, để cô ấy dứt khoát chia tay với Viên Chấn.
Mẹ Thái Thái là người từng trải, sống đã quá nửa đời người, theo như các cụ nói thì chính là “Mình coi đàn ông là tâm can, thì đàn ông lại coi mình là khúc ruột thừa”, bà ấy nhìn thấu những chuyện giữa nam và nữ. Bà ấy cho rằng bạo lực gia đình và ngoại tình là giống nhau, có một ắt sẽ có hai, trừ khi ngay từ lần đầu tiên phải mạnh tay trấn áp phái nam thì mới có cơ hội cứu vãn. Ví dụ như cầm dao thái chém anh ta bể đầu chảy máu, hoặc là cắt đứt của quý của anh ta. Nhưng trên thực tế, rất ít phụ nữ có thể làm được điều đó, cho nên bạo lực gia đình và ngoại tình rất khó loại bỏ.
Tôi nói với mẹ Thái Thái, Thái Thái nhất định sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.
Tôi xin nghỉ thêm hai ngày, quyết định ở lại chăm sóc Thái Thái thêm mấy hôm.
Phụ nữ yêu đàn ông, kỳ vọng vào đàn ông, bàn luận về đàn ông, sống vì đàn ông và chết vẫn là vì đàn ông. Nhưng cuối cùng khi chịu tổn thương, bên cạnh phụ nữ lại chỉ có phụ nữ.
Vẫn câu nói cũ “Người yêu đến đến đi đi nhưng bạn bè lại là cả đời.”
Hôm nay lúc tôi đi lấy nước sôi về thì thấy trong phòng bệnh lạnh lẽo nhét đầy mấy bà cô bà bác đang vây lấy Thái Thái cật lực khuyên gì đó.
Còn Thái Thái thì nằm nghiêng trên giường, chăm chú nhìn vào bọn họ.
Vị thiếu phụ đầu tiên lau giọt nước nơi khóe mắt, cất tiếng đầy thương xót: “Thực ra Tiểu Chấn không phải cố ý, là do nó uống rượu say mới không khống chế nổi mình. Cháu đồng ý với cô, tha thứ cho nó nhé, nhất định không được tố cáo, nếu như có tiền án, sự nghiệp sau này của nó coi như xong.”
Một nhân vật có dáng vẻ bà vú cũng lên tiếng nói đỡ: “Đúng thế, Viên Chấn lúc bình thường đối xử với cháu cực kỳ tốt, vẫn chưa kết hôn mà đã đưa thẻ ngân hàng cho cháu, một lòng một dạ với cháu. Cháu tha thứ cho nó lần này đi, bọn cô sẽ dạy dỗ nó hẳn hoi tử tế, đảm bảo không có lần sau.”
Thái Thái im lặng, chỉ có điều trên mặt nở nụ cười châm biếm như có như không.
Rất rõ ràng, những người này đều là thân thích của Viên Chấn, đến khuyên Thái Thái đừng làm to chuyện.
Tôi đặt bịch bình nước nóng lên trên tủ đầu giường, hừ lạnh với mấy bà cô kia, nói: “Viên Chấn là do bố mẹ nuôi lớn, lẽ nào Thái Thái nhà chúng tôi không phải? Các người đúng là hay thật, đến không hỏi cô ấy có đau không, vết thương đã hồi phục hay chưa mà lại bức cô ấy không được tố cáo con nhà mấy người. Có trưởng bối thích bao che khuyết điểm như các người, có một kẻ thích bạo lực gia đình như Viên Chấn cũng chẳng lấy làm gì lạ. Ồ, hóa ta rượu vào đầu óc không tỉnh táo, không điều khiển được hành vi của bản thân mà đánh phụ nữ thì có thể tha thứ, vậy người ta giết người phóng hỏa cũng là do đầu óc không tỉnh táo nhất thời hồ đồ mà phạm tội, có phải cũng nên phán là vô tội hay không? Đừng nói đến việc uống rượu hồ đồ, nếu như thật sự hồ đồ, sao không tìm người đàn ông cao mét chín, bắp thịt cuồn cuộn mà đánh nhau, sao lại về nhá đánh phụ nữ hả. Còn không phải là do biết mình đánh không nổi mấy người đàn ông cao to lực lưỡng nên mới đánh phụ nữ sao, điều đó chứng tỏ làm gì có hồ đồ, vẫn tỉnh táo chán! Đánh người phụ nữ của mình, rất có triển vọng đấy! Các người cũng khỏi cần đến khuyên nữa, Thái Thái nhà chúng tôi đâu dám tha thứ, lần này xương sườn của cô ấy bị gãy, vậy lần sau thì sao, ai biết Viên Chấn nhà các người lần sau có dùng dao hay không?! Các người cũng thật hay, nói nhiều như thế cũng chỉ mất có mấy gram calo, thế nhưng có thể làm hại đến tính mạng của cô ấy đấy! Tôi nói lèo một hơi khiến thân thích nhà Viên Chấn xanh mắt mèo, trong đó có một người phụ nữ trung niên không nhịn nổi nữa, lời nói cũng bắt đầu chua ngoa: “Không thể nào như thế được, nếu như con bé thật sự đi tố cáo, chuyện này làm to lên, người khác không biết Viên Chân nhà chúng tôi và con bé ở cùng nhau sao. Người ta sẽ nói như thế nào? Chắc chắn sẽ nói: Đứa con gái này không ngờ có thể tống người kề gối vào tù, cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì; nếu không cũng nói, hai người cãi nhau, lí do nhất định đến từ hai phía, nói không chừng là do đứa con gái kia làm gì sai bức thằng bé ra tay, sau này ai còn dám lấy cô ta nữa.”
Những lời người phụ nữ trung niên này nói có vẻ gay gắt nhưng lại là đại diện cho quan niệm của đại bộ phận người trong xã hội hiện nay, trong tình yêu người chịu thiệt thòi hơn vẫn là phụ nữ.
Đàn ông dù cho trải qua hàng trăm mối tình cũng vẫn như thường, vẫn phong lưu vẫn ngời ngời. Thế còn phụ nữ, yêu càng nhiều người càng bị người đời gièm pha.
Gần đây trên mạng còn có không ít đàn ông hèn hạ lên tiếng đồng tình, cổ vũ hành động sống thử với phụ nữ sau đó khiến bọn họ phá thai mấy lần. Như thế, phụ nữ hy sinh dù rằng đã hi sinh quá nhiều, bị áp lực dư luận lớn cũng không dám dễ dàng chia tay, đường nhiên sẽ bị đối phương hành hạ đến sống dở chết dở.
Người phụ nữ đắm mình trong tình yêu, hoàn toàn không ngờ tới bị người bên cạnh tính toán.
Suy cho cùng, buôn dưa lê cũng có thể giết chết người.
Có điều, tôi và Thái Thái đều không phải là loại người dễ dàng thỏa hiệp.
Tôi tức quá bật cười, nói: “Úi chà, cô à, cô đừng lấy những lời này ra uy hiếp nhá, Thái Thái nhà chúng tôi công việc ổn định, xinh đẹp, sao có thể sầu não vì không gả đi được nào? Đợi chuyện này làm lớn lên, ai cũng biết Viên Chấn nhà các cô đánh người, từng ngồi tù, làm gì có nhà tử tế nào gả con gái mình cho anh ta. Đến lúc ấy, ngay đến vợ cũng không lấy nổi ấy chứ.”
Người phụ nữ trung niên đấy bị tôi chọc cho tức điên, chỉ vào mũi tôi mà mắng: “Tôi nói cái đứa nhãi ranh này từ đâu chui ra, dựa vào đâu mà quản chuyện nhà chúng tôi, chúng tôi với con bé nói chuyện liên quan quái gì đến cô. Hơn nữa, có người nào vô lễ như cô không, mẹ cô dạy cô kiểu gì thế hả?”
Tôi nhìn vào ngón tay sắp chạm vào mũi mình, cười lạnh: “Mẹ tôi quả thực dặn tôi phải kính già nhường trẻ, nhưng tiền đề để tôn trọng người già phải là người già đáng được tôn trọng, không phải còn có câu “già rồi còn ngoa sao?”
Thân thích nhà Viên Chấn bắt đầu dồn lực “tấn công” tôi, công lực mắng người của các bà cô bà thím Trung Quốc được tôi luyện qua thời gian, nếu cãi tay đôi kéo dài thì tôi chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Nguy cơ ngay trước mắt, cuối cùng Thái Thái nói giúp tôi, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cô ấy trong đống âm thanh cãi vã ầm ĩ: “Các người yên tâm, tôi sẽ không tố cáo Viên Chấn.”
Các bà thím lập tức dừng lại, vội hỏi: “Thật sao?”
Thái Thái không trả lời thẳng mà chỉ nói từng câu từng chữ: “Nhưng nếu như trong ba mươi giây các người không rời khỏi phòng bệnh của tôi, tôi sẽ thay đổi chủ ý, lập tức đi báo cảnh sát.”
Lời vừa dứt, cả đám người trong phòng nhanh chóng chạy sạch.
Đối chiến với các bà thím vẫn có thể tìm được sống trong chỗ chết, từ cổ chí kim xem ra có mình tôi, tôi với tay cầm cốc nước uống ừng ực đến tận đáy. Uống xong, tôi liếc nhìn Thái Thái: “Thật sự không tính tố cáo sao?”
“Không tố cáo nữa, dẫu sao sau này đều là người qua đường, anh ta không thể làm tổn thương tao nữa.” Thái Thái khép mắt lại, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Tôi biết tâm tư của Thái Thái: Một là suy cho cũng từng có tình cảm, tống người đàn ông mình từng yêu vào tù đích thực là một việc hại não. Hai là, nếu như thật sự tống Viên Chấn vào tù, không biết chừng sau khi ra tù anh ta còn đến quấn lấy cô ấy.
Có mất đi sẽ có nhận được, muốn có được cuộc sống mới, chịu chút đau đớn tủi nhục cũng đáng giá.
Người thân đều đến cả rồi, đương sự cũng nên xuất hiện. Trước ngày tôi rời khỏi Vân Nam, Viên Chấn xuất hiện ở phòng bệnh Thái Thái.
Thực ra Viên Chấn trông rất đoan chính đứng đắn, dù cho tôi thêm một cặp mắt tôi cũng không nhìn ra anh ta là kẻ thích bạo lực gia đình.
Tôi điên lộn ruột, trực tiếp đẩy anh ta ra khỏi phòng bệnh, thế nhưng Thái Thái lại gọi tôi lại: “Ninh Chân, tao muốn nói chuyện với anh ta.”
Tôi đành thỏa hiệp, suy cho cùng chuyện này thuộc về Thái Thái và Viên Chấn, nhất thiết phải do bọn họ đưa ra một kết cục.
Tôi đứng ở cửa phòng bệnh, không nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, chỉ nhìn thấy Viên Chấn quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết, không ngừng tự vả mình. Dáng vẻ của anh ta có thể tan chảy cả sắt thép.
Thế nhưng Thái Thái lại lạnh lùng nhìn anh ta, trong mắt không có chút tình cảm gì.
Cuối cùng, Viên Chấn tiu nghỉu bước ra khỏi phòng bệnh, hình như anh ta muốn nói với tôi gì đó nhưng tôi quay đầu đi, coi như không nhìn thấy.
Cuối cùng anh ta vẫn rời đi, rời khỏi phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện, rời khỏi cuộc sống của Thái Thái.
Tôi bước vào phòng bệnh, đi đến trước mặt Thái Thái, mấp máy miệng nhưng không cất nổi lời.
Giây phút ấy, có lẽ bất kỳ lời nói gì cũng là thừa thãi.
Thái Thái lại đưa ra một yêu cầu: “Ninh Chân, mày quay đầu đi.”
Tôi không hỏi tại sao, chỉ làm theo lời cô ấy.
Tiếng gào khóc vang lên sau lưng, khóc một cách thoải mái không kiêng kị gì cả, đau khổ bi thương lớn đến nhường ấy, tựa như nỗi đau cắt ruột.
Chỉ khác nhau ở chỗ, vết thương trên cơ thể rất nhanh sẽ lành lại nhưng vết thương tình cảm rất khó để xóa nhòa.
Giống như tôi dự liệu, Thái Thái đưa ra một quyết định đúng đắn.
Không phải tôi tin Thái Thái mà tôi tin vào tính cách của loài người, đã là con người đều ích kỷ, mọi hành động đều vì lợi ích của bản thân mình.
Không cần phải cố truy hỏi một người phụ nữ tại sao không thể rời khỏi người đàn ông làm mình đau khổ, bởi vì hạnh phúc mà anh ta mang đến cho cô ấy lớn hơn những đau khổ anh ta gây ra.
Khi Thái Thái ý thức được tính mạng của mình đang bị đe dọa cô ấy đương nhiên sẽ bước ra khỏi lưới tình.
Khi tôi ý thức được nếu tiếp tục duy trì đoạn hôn nhân của mình thì tinh thần tôi sẽ bước vào cõi chết, tôi cũng lựa chọn thoát khỏi nó.
Con người có cơ chế tự bảo vệ chính mình, khi đối phương mang đến cho mình đau khổ lớn hơn hạnh phúc, được nhiên sẽ chia tay.
Mặc dù bây giờ đau khổ, nhưng tôi tin Thái Thái nhất định sẽ hồi phục lại nguyên trạng.
Bản thân tôi đã từng rơi vào tình cảnh đó nên không có ý trách móc lập trường của Thái Thái, tôi chỉ có thể dùng giọng điệu ôn hòa nhất khuyên cô ấy: “Nếu như cậu còn muốn sống, muốn có ngày mai thì chia tay với anh ta đi.”
Thái Thái nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Trong ấn tượng của tôi, cô ấy chưa bao giờ khóc, nụ cười luôn trên môi, sống thoải mái phóng túng, nghĩ vắt óc tôi cùng không ngờ tới Thái Thái lại gặp phải tình cảnh này.
Tôi không tài nào hiểu được vì sao cơ thể Thái Thái có thể chịu đựng bạo lực trong một thời gian dài như thế, cũng không thể nào hiểu được tại sao cô ấy có thể chịu được bạo lực tinh thần lâu như vậy.
Không ai có thể thật sự hiểu rõ một ai, trừ phi bạn rơi vào đúng hoàn cảnh của họ.
Giống như khi còn trẻ, tôi coi thường những người tha thứ cho đàn ông ngoại tình. Thế nhưng đến khi bản thân thật sự trải qua, tôi mới thấm thía được sự bất lực đằng sau những điều ấy.
Thế giới này, người người đều có nỗi khổ của chính mình, không ai có thể trách móc ai.
Tính cách Thái Thái bướng bỉnh, cô ấy không kể chuyện này cho bạn bè người thân ở đây, người có thể đến chăm sóc không nhiều, chỉ có tôi và mẹ Thái Thái thay phiên nhau ở bệnh viện.
Mẹ Thái Thái nhờ tôi khuyên Thái Thái giúp, để cô ấy dứt khoát chia tay với Viên Chấn.
Mẹ Thái Thái là người từng trải, sống đã quá nửa đời người, theo như các cụ nói thì chính là “Mình coi đàn ông là tâm can, thì đàn ông lại coi mình là khúc ruột thừa”, bà ấy nhìn thấu những chuyện giữa nam và nữ. Bà ấy cho rằng bạo lực gia đình và ngoại tình là giống nhau, có một ắt sẽ có hai, trừ khi ngay từ lần đầu tiên phải mạnh tay trấn áp phái nam thì mới có cơ hội cứu vãn. Ví dụ như cầm dao thái chém anh ta bể đầu chảy máu, hoặc là cắt đứt của quý của anh ta. Nhưng trên thực tế, rất ít phụ nữ có thể làm được điều đó, cho nên bạo lực gia đình và ngoại tình rất khó loại bỏ.
Tôi nói với mẹ Thái Thái, Thái Thái nhất định sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.
Tôi xin nghỉ thêm hai ngày, quyết định ở lại chăm sóc Thái Thái thêm mấy hôm.
Phụ nữ yêu đàn ông, kỳ vọng vào đàn ông, bàn luận về đàn ông, sống vì đàn ông và chết vẫn là vì đàn ông. Nhưng cuối cùng khi chịu tổn thương, bên cạnh phụ nữ lại chỉ có phụ nữ.
Vẫn câu nói cũ “Người yêu đến đến đi đi nhưng bạn bè lại là cả đời.”
Hôm nay lúc tôi đi lấy nước sôi về thì thấy trong phòng bệnh lạnh lẽo nhét đầy mấy bà cô bà bác đang vây lấy Thái Thái cật lực khuyên gì đó.
Còn Thái Thái thì nằm nghiêng trên giường, chăm chú nhìn vào bọn họ.
Vị thiếu phụ đầu tiên lau giọt nước nơi khóe mắt, cất tiếng đầy thương xót: “Thực ra Tiểu Chấn không phải cố ý, là do nó uống rượu say mới không khống chế nổi mình. Cháu đồng ý với cô, tha thứ cho nó nhé, nhất định không được tố cáo, nếu như có tiền án, sự nghiệp sau này của nó coi như xong.”
Một nhân vật có dáng vẻ bà vú cũng lên tiếng nói đỡ: “Đúng thế, Viên Chấn lúc bình thường đối xử với cháu cực kỳ tốt, vẫn chưa kết hôn mà đã đưa thẻ ngân hàng cho cháu, một lòng một dạ với cháu. Cháu tha thứ cho nó lần này đi, bọn cô sẽ dạy dỗ nó hẳn hoi tử tế, đảm bảo không có lần sau.”
Thái Thái im lặng, chỉ có điều trên mặt nở nụ cười châm biếm như có như không.
Rất rõ ràng, những người này đều là thân thích của Viên Chấn, đến khuyên Thái Thái đừng làm to chuyện.
Tôi đặt bịch bình nước nóng lên trên tủ đầu giường, hừ lạnh với mấy bà cô kia, nói: “Viên Chấn là do bố mẹ nuôi lớn, lẽ nào Thái Thái nhà chúng tôi không phải? Các người đúng là hay thật, đến không hỏi cô ấy có đau không, vết thương đã hồi phục hay chưa mà lại bức cô ấy không được tố cáo con nhà mấy người. Có trưởng bối thích bao che khuyết điểm như các người, có một kẻ thích bạo lực gia đình như Viên Chấn cũng chẳng lấy làm gì lạ. Ồ, hóa ta rượu vào đầu óc không tỉnh táo, không điều khiển được hành vi của bản thân mà đánh phụ nữ thì có thể tha thứ, vậy người ta giết người phóng hỏa cũng là do đầu óc không tỉnh táo nhất thời hồ đồ mà phạm tội, có phải cũng nên phán là vô tội hay không? Đừng nói đến việc uống rượu hồ đồ, nếu như thật sự hồ đồ, sao không tìm người đàn ông cao mét chín, bắp thịt cuồn cuộn mà đánh nhau, sao lại về nhá đánh phụ nữ hả. Còn không phải là do biết mình đánh không nổi mấy người đàn ông cao to lực lưỡng nên mới đánh phụ nữ sao, điều đó chứng tỏ làm gì có hồ đồ, vẫn tỉnh táo chán! Đánh người phụ nữ của mình, rất có triển vọng đấy! Các người cũng khỏi cần đến khuyên nữa, Thái Thái nhà chúng tôi đâu dám tha thứ, lần này xương sườn của cô ấy bị gãy, vậy lần sau thì sao, ai biết Viên Chấn nhà các người lần sau có dùng dao hay không?! Các người cũng thật hay, nói nhiều như thế cũng chỉ mất có mấy gram calo, thế nhưng có thể làm hại đến tính mạng của cô ấy đấy! Tôi nói lèo một hơi khiến thân thích nhà Viên Chấn xanh mắt mèo, trong đó có một người phụ nữ trung niên không nhịn nổi nữa, lời nói cũng bắt đầu chua ngoa: “Không thể nào như thế được, nếu như con bé thật sự đi tố cáo, chuyện này làm to lên, người khác không biết Viên Chân nhà chúng tôi và con bé ở cùng nhau sao. Người ta sẽ nói như thế nào? Chắc chắn sẽ nói: Đứa con gái này không ngờ có thể tống người kề gối vào tù, cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì; nếu không cũng nói, hai người cãi nhau, lí do nhất định đến từ hai phía, nói không chừng là do đứa con gái kia làm gì sai bức thằng bé ra tay, sau này ai còn dám lấy cô ta nữa.”
Những lời người phụ nữ trung niên này nói có vẻ gay gắt nhưng lại là đại diện cho quan niệm của đại bộ phận người trong xã hội hiện nay, trong tình yêu người chịu thiệt thòi hơn vẫn là phụ nữ.
Đàn ông dù cho trải qua hàng trăm mối tình cũng vẫn như thường, vẫn phong lưu vẫn ngời ngời. Thế còn phụ nữ, yêu càng nhiều người càng bị người đời gièm pha.
Gần đây trên mạng còn có không ít đàn ông hèn hạ lên tiếng đồng tình, cổ vũ hành động sống thử với phụ nữ sau đó khiến bọn họ phá thai mấy lần. Như thế, phụ nữ hy sinh dù rằng đã hi sinh quá nhiều, bị áp lực dư luận lớn cũng không dám dễ dàng chia tay, đường nhiên sẽ bị đối phương hành hạ đến sống dở chết dở.
Người phụ nữ đắm mình trong tình yêu, hoàn toàn không ngờ tới bị người bên cạnh tính toán.
Suy cho cùng, buôn dưa lê cũng có thể giết chết người.
Có điều, tôi và Thái Thái đều không phải là loại người dễ dàng thỏa hiệp.
Tôi tức quá bật cười, nói: “Úi chà, cô à, cô đừng lấy những lời này ra uy hiếp nhá, Thái Thái nhà chúng tôi công việc ổn định, xinh đẹp, sao có thể sầu não vì không gả đi được nào? Đợi chuyện này làm lớn lên, ai cũng biết Viên Chấn nhà các cô đánh người, từng ngồi tù, làm gì có nhà tử tế nào gả con gái mình cho anh ta. Đến lúc ấy, ngay đến vợ cũng không lấy nổi ấy chứ.”
Người phụ nữ trung niên đấy bị tôi chọc cho tức điên, chỉ vào mũi tôi mà mắng: “Tôi nói cái đứa nhãi ranh này từ đâu chui ra, dựa vào đâu mà quản chuyện nhà chúng tôi, chúng tôi với con bé nói chuyện liên quan quái gì đến cô. Hơn nữa, có người nào vô lễ như cô không, mẹ cô dạy cô kiểu gì thế hả?”
Tôi nhìn vào ngón tay sắp chạm vào mũi mình, cười lạnh: “Mẹ tôi quả thực dặn tôi phải kính già nhường trẻ, nhưng tiền đề để tôn trọng người già phải là người già đáng được tôn trọng, không phải còn có câu “già rồi còn ngoa sao?”
Thân thích nhà Viên Chấn bắt đầu dồn lực “tấn công” tôi, công lực mắng người của các bà cô bà thím Trung Quốc được tôi luyện qua thời gian, nếu cãi tay đôi kéo dài thì tôi chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Nguy cơ ngay trước mắt, cuối cùng Thái Thái nói giúp tôi, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cô ấy trong đống âm thanh cãi vã ầm ĩ: “Các người yên tâm, tôi sẽ không tố cáo Viên Chấn.”
Các bà thím lập tức dừng lại, vội hỏi: “Thật sao?”
Thái Thái không trả lời thẳng mà chỉ nói từng câu từng chữ: “Nhưng nếu như trong ba mươi giây các người không rời khỏi phòng bệnh của tôi, tôi sẽ thay đổi chủ ý, lập tức đi báo cảnh sát.”
Lời vừa dứt, cả đám người trong phòng nhanh chóng chạy sạch.
Đối chiến với các bà thím vẫn có thể tìm được sống trong chỗ chết, từ cổ chí kim xem ra có mình tôi, tôi với tay cầm cốc nước uống ừng ực đến tận đáy. Uống xong, tôi liếc nhìn Thái Thái: “Thật sự không tính tố cáo sao?”
“Không tố cáo nữa, dẫu sao sau này đều là người qua đường, anh ta không thể làm tổn thương tao nữa.” Thái Thái khép mắt lại, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Tôi biết tâm tư của Thái Thái: Một là suy cho cũng từng có tình cảm, tống người đàn ông mình từng yêu vào tù đích thực là một việc hại não. Hai là, nếu như thật sự tống Viên Chấn vào tù, không biết chừng sau khi ra tù anh ta còn đến quấn lấy cô ấy.
Có mất đi sẽ có nhận được, muốn có được cuộc sống mới, chịu chút đau đớn tủi nhục cũng đáng giá.
Người thân đều đến cả rồi, đương sự cũng nên xuất hiện. Trước ngày tôi rời khỏi Vân Nam, Viên Chấn xuất hiện ở phòng bệnh Thái Thái.
Thực ra Viên Chấn trông rất đoan chính đứng đắn, dù cho tôi thêm một cặp mắt tôi cũng không nhìn ra anh ta là kẻ thích bạo lực gia đình.
Tôi điên lộn ruột, trực tiếp đẩy anh ta ra khỏi phòng bệnh, thế nhưng Thái Thái lại gọi tôi lại: “Ninh Chân, tao muốn nói chuyện với anh ta.”
Tôi đành thỏa hiệp, suy cho cùng chuyện này thuộc về Thái Thái và Viên Chấn, nhất thiết phải do bọn họ đưa ra một kết cục.
Tôi đứng ở cửa phòng bệnh, không nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, chỉ nhìn thấy Viên Chấn quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết, không ngừng tự vả mình. Dáng vẻ của anh ta có thể tan chảy cả sắt thép.
Thế nhưng Thái Thái lại lạnh lùng nhìn anh ta, trong mắt không có chút tình cảm gì.
Cuối cùng, Viên Chấn tiu nghỉu bước ra khỏi phòng bệnh, hình như anh ta muốn nói với tôi gì đó nhưng tôi quay đầu đi, coi như không nhìn thấy.
Cuối cùng anh ta vẫn rời đi, rời khỏi phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện, rời khỏi cuộc sống của Thái Thái.
Tôi bước vào phòng bệnh, đi đến trước mặt Thái Thái, mấp máy miệng nhưng không cất nổi lời.
Giây phút ấy, có lẽ bất kỳ lời nói gì cũng là thừa thãi.
Thái Thái lại đưa ra một yêu cầu: “Ninh Chân, mày quay đầu đi.”
Tôi không hỏi tại sao, chỉ làm theo lời cô ấy.
Tiếng gào khóc vang lên sau lưng, khóc một cách thoải mái không kiêng kị gì cả, đau khổ bi thương lớn đến nhường ấy, tựa như nỗi đau cắt ruột.
Chỉ khác nhau ở chỗ, vết thương trên cơ thể rất nhanh sẽ lành lại nhưng vết thương tình cảm rất khó để xóa nhòa.
Giống như tôi dự liệu, Thái Thái đưa ra một quyết định đúng đắn.
Không phải tôi tin Thái Thái mà tôi tin vào tính cách của loài người, đã là con người đều ích kỷ, mọi hành động đều vì lợi ích của bản thân mình.
Không cần phải cố truy hỏi một người phụ nữ tại sao không thể rời khỏi người đàn ông làm mình đau khổ, bởi vì hạnh phúc mà anh ta mang đến cho cô ấy lớn hơn những đau khổ anh ta gây ra.
Khi Thái Thái ý thức được tính mạng của mình đang bị đe dọa cô ấy đương nhiên sẽ bước ra khỏi lưới tình.
Khi tôi ý thức được nếu tiếp tục duy trì đoạn hôn nhân của mình thì tinh thần tôi sẽ bước vào cõi chết, tôi cũng lựa chọn thoát khỏi nó.
Con người có cơ chế tự bảo vệ chính mình, khi đối phương mang đến cho mình đau khổ lớn hơn hạnh phúc, được nhiên sẽ chia tay.
Mặc dù bây giờ đau khổ, nhưng tôi tin Thái Thái nhất định sẽ hồi phục lại nguyên trạng.
Danh sách chương