Kỳ thực khi đối mặt với việc chồng ngoại tình, chỉ có hai con đường có thể đi.

Một là giống như Dương Dung, coi nhẹ tình cảm, coi trọng vật chất, tiếp tục chung sống với chồng.

Hai là giống như tôi, kiên quyết li hôn, dù cho cực khổ nhưng ít nhất có thể giữ được tình cảm của bản thân.

Tôi và Dương Dung cầu nhân được nhân, đều có niềm vui của chính mình.

Nhưng như Triệu Khiết, vừa muốn nhu cầu về mặt vật chất, lại không từ bỏ được tình cảm, sẽ rất đau khổ.

Triệu Khiết hoàn toàn không để tâm lời tôi nói, thực ra cô ấy cũng chỉ muốn tìm một người tâm sự mà thôi. Tôi nói với cô ấy, sau này trong lòng không thoải mái có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào. Sau khi cảm ơn tôi xong, Triệu Khiết liền cúp điện thoại.

Giọng Triệu Khiết tràn đầy mệt mỏi, có thể nhìn ra trạng thái tinh thần của cô ấy gần đây không tốt.

Sự thực về người chồng ngoại tình giống như một con dao.

Tôi dùng con dao ấy chặt đứt đôi chân mình, cứu bản thân ra khỏi vũng bùn của hôn nhân, dù dựa vào đôi chân tập tễnh đẫm máu thế nhưng cuộc sống sau này lại thanh thản, tự do và đương nhiên có cả vui vẻ.

Dương Dung cắt bỏ con tim mình, vứt bỏ yêu cầu về một mối tình trọn vẹn, lòng cô ấy sau này sẽ mất đi cảm giác, trở nên chai lì, thế nhưng lại hưởng một cuộc sống đầy đủ thoải mái về vật chất.

Còn Triệu Khiết, cô ấy không có dũng cảm để tàn nhẫn với chính mình, để mặc cho con dao kia từng ngày từng ngày khứa vào da thịt, sự dày vò ấy có hay chăng là nỗi đau khổ đến khôn cùng.

Cuộc điện thoại của Triệu Khiết khiến cho cả đêm tôi đều nghĩ đến hôn nhân, trằn trọc đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau tôi bị tiếng chuông cửa bám riết không tha đánh thức. Đầu óc tôi quay cuồng lảo đảo đi ra mở cửa, ngoài cửa là Cố Dung Dịch với một thân comple giày da sáng bóng.

Nhìn thời gian, mới chín giờ, tôi hít một hơi sâu, dùng giọng rất ân cần nhưng ẩn giấu sát khí nói: “Tốt nhất là anh có lí do chính đáng để khua tôi dậy, nếu không anh cẩn thận cái mạng mình đấy!”

Anh ta rất bình tĩnh: “Hôm nay là đám cưới của em gái và bạn tốt của tôi, cô nên đi sớm một chút.”

Tôi nghiến răng: “Thân là anh của cô dâu, bạn tốt của chú rể, năm giờ sáng đã đến nhà hàng, cái này tôi không phản đối, thế nhưng khách thường như tôi mười giờ tới cũng không coi là muộn, anh gọi tôi dậy sớm thế làm cái khỉ gì?”

“Cô không phải khách thường.” Ý cười lóe qua nơi khóe mắt Cố Dung Dịch: “Cô là bạn đi cùng của tôi.”

Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp mới nhú, khi Cố Dung Dịch nói lời này, trong mắt có tia sáng ấm áp dịu dàng. Tôi ngắm nhìn, trái tim nhỏ bé không kìm được mà đập thình thịch, tốc độ tăng gấp đôi bình thường, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Anh sốt đến ngơ người ra rồi à, sao tôi lại thành bạn gái của anh được?”

Cố Dung Dịch buông tay: “Tôi là người đã ba mốt tuổi đầu mà chuyện hôn nhân vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu, mẹ tôi rất sốt ruột, hôm nay nhất định sẽ lảm nhảm trong tiệc cưới của Tô Vũ: “Nhìn đi nhìn đi nhìn đi, em gái kém anh tám tuổi cũng kết hôn rồi, anh còn định kéo dài đến bao giờ?”. Cho nên hôm nay tôi hi vọng cô có thể giả làm bạn gái của tôi, giúp tôi thoát khỏi những câu lảm nhảm của mẹ.”

Lời giải thích của Cố Dung Dịch khiến tôi thở phào một hơi, trái tim bé nhỏ không đập loạn nữa, cả người cũng thả lỏng, tôi vừa đến nhà tắm đánh răng vừa mở miệng với cái miệng đầy bọt: “Nếu như mẹ anh biết bạn gái anh là người mẹ đơn thân đèo bòng thêm đứa con, đoán chừng sẽ khóc ngất đi trong tiệc cưới của em anh cho xem.”

Lúc đó, Cố Dung Dịch đứng bên cửa nhà tắm, nhìn qua chiếc gương, hàng lông mày đang nhíu lại của anh ta trông thật cách điệu, anh ta trầm giọng nói: “Mẹ đơn thân thì làm sao, mẹ tôi khi xưa cũng mang theo tôi mà gả cho cha dượng tôi đó thôi.”

Đi sâu vào vấn đề này có chút nguy hiểm, tôi chuyên tâm đánh răng, không muốn tiếp lời nữa.

Đánh răng rửa mặt xong, tôi theo Cố Dung Dịch lên xe, đi thẳng đến nhà hàng.

Việc ở đám cưới nhiều chất đống, Cố Dung Dịch vừa mới đến đã bị tóm đi làm chân “lao động”. Tôi quả thật rảnh đến phát chán, đành đi dạo quanh nhà hàng. Đại sảnh tiệc cưới trang hoàng rất mơ mộng, mỹ lệ, hoa tươi và những tấm vải sa trên trần nhà kiểu Rome, bục lễ thủy tinh chữ T trong suốt, tháp champagne óng ánh.

Mỗi cảnh sắc đều làm mắt người mê loạn.

Đây là bữa tiệc đẹp nhất trong lòng người con gái.

Sau bữa tiệc, sẽ phải thu lại tính khí của mình, bắt đầu chăm chồng dạy con, bước vào giai đoạn của một cuộc sống mới.

Tôi cũng từng có một đám cưới như thế. Còn nhớ hôm ấy vô cùng bận rộn, năm giờ sáng đã bị lôi dậy để trang điểm, sau đó phải đứng trước cổng nhà hàng đón khách, sau nữa còn phải vào trong tiếp khách, cười cả ngày đến mức mặt cứng đơ, hai chân tê dại. Về đến nhà tiền mừng cưới cũng chẳng có sức mà đếm, gục đầu xuống giường ngủ.

Ký ức về ngày ôm ấy dường như đã từ rất lâu rồi, tựa như đóa hoa bồ công anh, bị cơn gió mang tên thời gian thổi bay đi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại kêu, thật không ngờ người gọi tới lại là người lâu ngày không gặp – Đổng Thừa Nghiệp.

Anh ta đề nghị muốn đón Khỉ Con đến thành phố D ở hai ngày, tôi không nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay.

Anh ta có chút tức giận: “Ninh Chân, khi xưa lúc li hôn cô không phải cô nói đến là dễ nghe sao? Gì mà tôi có thể đến thăm Khỉ Con bất cứ lúc nào, bây giờ tôi muốn đón con đến chơi hai ngày, sao lại không được hả?”

Tôi hít sâu, giải thích: “Ở đâu đều được nhưng nhất quyết không được ở thành phố D, bởi vì Quyển Quyển ở thành phố D. Dựa vào tính tình của anh, rất có khả năng sẽ làm ra cái hành vi đưa con tôi gặp mặt bạn gái bé nhỏ của anh. Con gái vẫn còn nhỏ, có thể còn chưa hiểu, nhưng nếu như con lớn rồi, biết được anh từng đưa nó đến trước mặt người phụ nữ đã phá hoại gia đình của nó, đối với nó mà nói chính là một loại tổn thương, thân làm mẹ của nó, tôi không cho phép.”

Tôi hiểu rõ con người Quyển Quyển và Đổng Thừa Nghiệp, hai người bọn họ ấu trĩ và ích kỷ, chỉ biết lo đến cảm nhận của chính mình mà không mảy may suy nghĩ đến sự tổn thương đối với con.

Khỉ Con là tất cả của tôi, tôi sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ nó.

Ở đầu bên kia điện thoại, Đổng Thừa Nghiệp cười lạnh: “Ninh Chân, dù cho tôi mang con đến gặp cô ấy, đó cũng là chuyện của tôi và con, liên quan gì đến cô.”

Câu nói này rất quen thuộc.

Trong những ngày ở cữ, Đổng Thừa Nghiệp bận dan díu với Quyển Quyển, họa thì một tuần mới có hôm về thăm con, khi ấy tôi phẫn nộ chỉ trích anh ta, anh ta lại lạnh lùng trả lời: “Đó là chuyện giữa tôi và con gái, liên quan gì đến cô.”

Còn giờ phút này, tôi nói: “Không sai, đây quả thật là chuyện giữa anh và con gái, nên để con gái quyết định. Vậy thì, chúng ta hãy đợi đến khi con gái lớn lên, biết được mối quan hệ của anh và Quyển Quyển hẵng quyết định có về thành phố D hay không, có muốn đi gặp Quyển Quyển hay không. Nếu như đến lúc đó con đồng ý, Ninh Chân tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”

Đổng Thừa Nghiệp dường như nghiến răng nghiến lợi nói: “Ninh Chân, cô như thế này chẳng phải là mượn con gái để phát uy sao, khi ấy cô bảo buông tay rồi cơ mà, sao bây giờ trong giọng nói lại chứa cảm xúc thế hả?”

Tôi bỗng bật cười: “Ý của anh là, tôi vẫn còn đố kị Quyển Quyển, vẫn chưa cho qua được quãng thời gian đó đúng không. Anh nhầm to rồi, tôi đây chẳng phải là lưu luyến mà là đoạn tuyệt. Anh biết được sự khác nhau của hai từ đó không, không biết cũng chẳng sao, để cô giáo Ninh dạy cho anh. Đối tượng của lưu luyến đều là thứ đẹp đẽ, sạch sẽ, đối tượng của đoạn tuyệt đều là thứ xấu xa, bẩn thỉu. Nói rõ ràng như thế anh chắc cũng hiểu rồi chứ. Bây giờ tôi đang tham gia đám cưới của bạn, phải chủ động đoạn tuyệt thứ bẩn thỉu, cho nên tôi phải nhanh nhanh cúp điện thoại rồi, đừng tức giận nhé, bye bye.”

Tôi biết, Đổng Thừa Nghiệp ở đầu bên kia điện thoại đang tức đến phát điên, chắc chắn chỉ hận không thể chém tôi hai nhát.

Tôi của bây giờ, thích “được” hận hơn là được thương hại.

Hận chứng tỏ tôi làm tổn thương người khác, còn thương hại chứng tỏ tôi bị người khác làm tổn thương.

Con người đều ích kỉ, tôi cam tâm tình nguyện chọn làm kẻ bị hận.

Tôi biết mình thay đổi rồi, trong cơn bão táp mưa sa của gian khổ tôi được tẩy rửa thành một Ninh Chân hoàn toàn mới.

Ninh Chân trước đây là một con ốc sên, vừa yếu đuối vừa dính dớp, bị tổn thương cũng chỉ biết khóc hu hu tìm người kể khổ.

Còn Ninh Chân hiện tại đã học được cách “có thù tất báo”, anh kính tôi một thước tôi kính anh một trượng, nhưng anh đâm tôi một đao, tôi tuyệt đối vác con dao thái ra mà đuổi chém anh mười con phố.

Thái độ hiện tại của tôi khi đối diện với Đổng Thừa Nghiệp cũng thế, nếu như anh ta dùng cái lý thì tôi sẽ dùng thái độ hòa bình, coi như những chuyện trước đây chưa từng xảy ra mà ôn tồn nói chuyện với anh ta. Song, nếu như anh ta ngang ngược, thế thì xin lỗi tôi cũng có thể bùng phát “tình mẹ” trong phút chốc.

Trước khi đám cưới tiến hành, tôi bước vào đại sảnh, ngồi trong góc trốn mình. Thế nhưng Cố Dung Dịch không hổ danh là bác sĩ, đôi mắt kia còn tinh hơn cả mắt cú mèo, ép tôi kéo vào bàn chính.

Giây phút ấy tôi bị vô số đôi mắt nhìn vào đánh giá, khí chất khiêm tốn cứ như thế bị Cố Dung Dịch làm sụp đổ.

“Bố mẹ, đây là Ninh Chân, là họa sĩ vẽ tranh minh họa, đúng rồi, còn nấu ăn rất ngon nữa.” Khi nói những lời này, Cố Dung Dịch ôm bả vai tôi.

Tôi đành miễn cưỡng để cho Cố Dung Dịch giới thiệu mình với mẹ và dượng anh ta.

Mẹ Cố Dung Dịch rất xinh đẹp, mặc dù tuổi đã cao nhưng nhìn qua khuôn mặt vẫn xinh đẹp tuyệt trần, mặt mày ôn hòa, là một người dễ gần. Bố dượng Cố Dung Dịch cả mái tóc đều đã bạc, tiếng cười thoải mái cởi mở, cũng là một người tốt.

Hai người nhìn tôi cười hiền từ, coi như qua cửa rồi. Đây là lần đầu tiên tôi diễn kịch, cả người cứng ngắc thành hòn đá.

Sau khi ngồi xuống, Cố Dung Dịch ghé vào tai tôi, khẽ nói: “Thả lỏng chút, sau khi về nhất định sẽ cho cô ăn đồ ăn vặt cả ngày.”

Tôi cho rằng Cố Dung Dịch coi tôi là Khỉ Con rồi.

Mẹ Huống Đạt rất cởi mở, cười hỏi Cố Dung Dịch: “Dung Dịch này, cháu xem em cháu đã kết hôn rồi, thế cháu và Ninh Chân định bao giờ tổ chức chuyện vui đây?”

Câu nói này thành công thu hút tất cả sự chú ý của mọi người trên bàn lên tôi, tôi chỉ có thể thẹn thùng cúi đầu.

Tôi cho rằng kỹ năng diễn của mình đã rất cao, ai ngờ kỹ năng diễn của Cố Dung Dịch còn đỉnh hơn cả tôi, anh ta thế mà lại nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của tôi, nói với giọng điệu dào dạt tình ý: “Sắp rồi, sắp rồi.”

Sắp con khỉ! Có ai nhân lúc diễn mà sàm sỡ thế không! Tôi thầm cắn chặt răng hòng rút tay ra, nhưng sức Cố Dung Dịch lớn, tôi dùng hết sức cũng chẳng mảy may xê dịch được. Tôi tức đến đầu bốc khói, mặt lặng thinh, bí mật dùng giày cao gót dẫm mạnh vào chân Cố Dung Dịch.

Cố Dung Dịch cứ như được làm từ gang thép, chân không tránh, tay không buông.

Tôi đành từ bỏ, nắm thì nắm, dẫu sao tôi sinh con rồi, còn anh ta vẫn còn đang là trai dzin, tính ra tôi mới là người được lợi.

Thái độ của bố mẹ Cố Dung Dịch với tôi rất tốt, nhiệt tình đúng mực, khiến tôi thật thấy hổ thẹn vì đã lừa dối bọn họ.

Lần sau có đánh chết tôi rồi sống lại tôi cũng không giả mạo bạn gái Cố Dung Dịch, quá lừa dối tình cảm của hai người lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện