Bữa ăn trưa trong gia đình mới, diễn ra và kết thúc trong hòa bình, êm đẹp.
"Thiên Kim, con rửa bát xong thì ra phòng khách cho mẹ có vài điều dạy bảo."
Ăn xong, Đào Liên Sương chỉ ung dung bỏ lại vỏn vẹn một câu, rồi dửng dưng phủi mông đi ra phòng khách, để lại cả bàn ăn cho Thiên Kim thu dọn.
"Em dọn rửa nhanh đi rồi ra mẹ bảo, kẻo bà chờ lâu."
Đến Đào Sở Khâm, người chồng cô thương yêu cũng thờ ơ không kém, uống hết ly nước cam thì liền nối gót theo sau mẹ mình.
Mới ngày đầu tiên về chung một nhà, cảnh tượng này đã cho Tống Nhật Thiên Kim nếm trải được mùi vị tủi thân. Hầu như nó không giống mấy bộ phim ngọt ngào hay những quyển tiểu thuyết ngôn tình mà cô hay đọc. Nam chính ngoài đời của cô, hắn vô tư quá...
Cho phép bản thân buồn năm giây, sau năm giây Thiên Kim tự điều chỉnh cảm xúc lại, nhanh tay thu dọn chỗ bát, đĩa và thức ăn còn thừa trên bàn, rồi mang đi rửa.
Mười lăm phút sau, Thiên Kim quay trở ra phòng khách. Lúc này, mẹ chồng và chồng cô đều đang nhàn nhã ăn trái cây, cắn hạt dưa, vỏ vụn thì vương vãi đầy dưới sàn nhà. Cảnh tượng ấy, khiến cô không tránh khỏi ngỡ ngàng, vì ai đời đều là người lớn cả rồi lại thiếu ý thức như thế? Tuy không hài lòng, nhưng Thiên Kim vẫn phớt lờ cho qua. Mỉm cười nhìn mẹ chồng, dịu dàng cất tiếng:
"Dạ mẹ gọi con!"
"Ngồi đi rồi nói."
Đào Liên Sương ăn nốt hạt dưa còn cầm trên tay, sau đó tắt tivi, rồi mới nhìn sang cô con dâu của mình, nâng cao giọng mà nói:
"Mẹ là người lớn, nay giữa chúng ta cũng xem như người một nhà, nên mẹ nói thẳng, con có ý kiến gì cứ nói thẳng ra chứ đừng sợ, kẻo mất lòng nhau thì không hay."
"Vâng, có điều gì mẹ cứ nói đi ạ!"
Bà Đào uống tí trà, mới nói:
"Chắc con cũng biết gia cảnh của tiểu Khâm nhà mẹ rồi, nên mới đồng ý kết hôn với nó. Hiện tại, tuy hai đứa chưa tổ chức hôn lễ, nhưng đăng lý kết hôn rồi thì cũng xem như vợ chồng hợp pháp, nên mẹ có một số đề nghị, cũng như quy tắc gia đình nho nhỏ muốn con làm theo để trọn đạo hiếu tình, chắc sẽ không vấn đề gì đâu con nhỉ?"
"Vâng! Mẹ cứ dạy bảo, con xin nghe!"
Thấy con dâu ngoan ngoãn, Đào Liên Sương liền trưng ra nụ cười hài lòng.
"Điều thứ nhất: Dâu của mẹ phải đảm việc trong nhà, giỏi chuyện bên ngoài, cụ thể là kiếm tiền phụ chồng. Mẹ biết con là người có học thức, nên vấn đề đi tìm một công việc văn phòng chắc là không khó, đúng không?"
"Dạ! Nếu mẹ không nói thì con cũng tự giác đi tìm việc làm thôi, tại vì nhà mình còn đang thiếu hụt kinh tế mà mẹ."
Tống Nhật Thiên Kim rất vui vẻ đáp ứng vế sau mà lại quên mất vế đầu, nên Đào Liên Sương khéo léo nhắc lại:
"Thế còn việc nhà, con làm hay mẹ làm?"
"Việc nhà thì con sẽ thuê người đến làm theo giờ, mẹ không cần phải động tay vào việc gì đâu ạ!"
Nghe xong, Đào Liên Sương liền nhếch mép ngụ ý khinh thường:
"Con vừa bảo kinh tế gia đình còn khó khăn, sao qua giây sau liền hào sảng chi tiêu thế rồi? À, xém tí mẹ quên mất con dâu mẹ là thiên kim đại tiểu thư nhà hào môn danh giá mà đúng không? Vậy nên chút tiền vặt thuê người làm đâu đáng là gì."
Tống Nhật Thiên Kim khẽ cúi mặt, chạnh lòng khi nghe nhắc đến gia đình của mình.
Thiên kim con nhà hào môn gì chứ? Cô bây giờ chỉ còn mỗi chút tiền tiết kiệm để chi tiêu, nhưng để lo chu toàn mọi việc mới bấm bụng sử dụng nó thuê người giúp việc.
"Để kết hôn với Sở Khâm, con chỉ ra đi với hai bàn tay trắng thôi ạ! Thậm chí còn bị ba con từ mặt, tiền thuê người con sẽ lấy trong tài khoản tiết kiệm ra chi trả, rồi đi làm có lương ổn định sẽ trang trải lại sau."
"Ra đi với hai bàn tay trắng? Lại còn bị từ mặt rồi?"
Đào Liên Sương ngả ngửa vì những gì vừa được nghe thấy, thái độ của bà khiến Thiên Kim cũng bất ngờ không kém, nhưng cô vẫn dè dặt đáp:
"Gia đình con không tác thành cho con và Sở Khâm, nên con..."
Tình cảnh ngột ngạt, Đào Sở Khâm cau mày im lặng từ nãy giờ, cũng chịu lên tiếng:
"Mẹ chỉ đang quan tâm em, chứ không có ý gì đâu. Thôi, em vào phòng nằm nghỉ một chút đi, cả buổi trưa loay hoay trong bếp cũng mệt rồi."
"Vâng! Vậy con xin phép về phòng, mẹ cần gì cứ gọi con nha!"
Đào Liên Sương im lặng, còn quay ngoắc sang hướng khác, tâm tình rõ ràng không vui. Biết là vậy, nhưng cô cũng đâu biết làm gì khác hơn, đành lủi thủi vào phòng.
Chờ cô đi khuất rồi, bà ta mới lên tiếng:
"Công sức bỏ ra bốn năm, tưởng chuột sa hũ nếp ai ngờ đến phút chót lại chẳng được cái tích sự gì."
"Mẹ nhỏ tiếng thôi, kẻo cô ấy nghe thấy bây giờ."
"Lạc quẻ cả rồi, còn cái đếch gì mà phải dè dặt nữa. Con đó, biết cô ta trắng tay rồi sao còn đồng ý kết hôn làm gì?"
Tính nết của một con người có lòng tham vô đáy nhanh chóng lộ rõ nguyên hình, khi nhận thấy mọi toan tính đều công cóc trong phút chót.
Và mục đích của bà ta, chính là để con trai mình vớ được cô vợ thiên kim con nhà giàu có để mai sau đổi đời, giờ đại sự bất thành thì hỏi sao không nóng.
Trái lại với mẹ mình, Đào Sở Khâm vẫn rất thong thả mà nói:
"Chỉ là cô ấy tạm thời bị Tống Tư Viện giận dỗi nên mới phải chịu cảnh túng quẫn như giờ thôi. Chờ tới khi lão già đó nguôi giận hoặc là có cháu ngoại rồi, lẽ nào lại không nhận con nhận cháu cho về nhận tổ quy tông? Mẹ đó, vụt tốc bất đạt. Trước tiên cứ chờ thêm một thời gian, xem tình hình như nào rồi hẵng tính. Yên tâm đi."
Cáo mẹ sinh ra cáo con, đúng là cùng chung bày đàn, thâm độc, mưu mô xảo trá giống hệt như nhau.
Chỉ có cô, một thân một mình rơi vào bẫy. Nếu ngay lúc này, Tống Nhật Thiên Kim nghe thấy những gì họ đang nói, chắc sẽ đau và điên lắm...
"Thiên Kim, con rửa bát xong thì ra phòng khách cho mẹ có vài điều dạy bảo."
Ăn xong, Đào Liên Sương chỉ ung dung bỏ lại vỏn vẹn một câu, rồi dửng dưng phủi mông đi ra phòng khách, để lại cả bàn ăn cho Thiên Kim thu dọn.
"Em dọn rửa nhanh đi rồi ra mẹ bảo, kẻo bà chờ lâu."
Đến Đào Sở Khâm, người chồng cô thương yêu cũng thờ ơ không kém, uống hết ly nước cam thì liền nối gót theo sau mẹ mình.
Mới ngày đầu tiên về chung một nhà, cảnh tượng này đã cho Tống Nhật Thiên Kim nếm trải được mùi vị tủi thân. Hầu như nó không giống mấy bộ phim ngọt ngào hay những quyển tiểu thuyết ngôn tình mà cô hay đọc. Nam chính ngoài đời của cô, hắn vô tư quá...
Cho phép bản thân buồn năm giây, sau năm giây Thiên Kim tự điều chỉnh cảm xúc lại, nhanh tay thu dọn chỗ bát, đĩa và thức ăn còn thừa trên bàn, rồi mang đi rửa.
Mười lăm phút sau, Thiên Kim quay trở ra phòng khách. Lúc này, mẹ chồng và chồng cô đều đang nhàn nhã ăn trái cây, cắn hạt dưa, vỏ vụn thì vương vãi đầy dưới sàn nhà. Cảnh tượng ấy, khiến cô không tránh khỏi ngỡ ngàng, vì ai đời đều là người lớn cả rồi lại thiếu ý thức như thế? Tuy không hài lòng, nhưng Thiên Kim vẫn phớt lờ cho qua. Mỉm cười nhìn mẹ chồng, dịu dàng cất tiếng:
"Dạ mẹ gọi con!"
"Ngồi đi rồi nói."
Đào Liên Sương ăn nốt hạt dưa còn cầm trên tay, sau đó tắt tivi, rồi mới nhìn sang cô con dâu của mình, nâng cao giọng mà nói:
"Mẹ là người lớn, nay giữa chúng ta cũng xem như người một nhà, nên mẹ nói thẳng, con có ý kiến gì cứ nói thẳng ra chứ đừng sợ, kẻo mất lòng nhau thì không hay."
"Vâng, có điều gì mẹ cứ nói đi ạ!"
Bà Đào uống tí trà, mới nói:
"Chắc con cũng biết gia cảnh của tiểu Khâm nhà mẹ rồi, nên mới đồng ý kết hôn với nó. Hiện tại, tuy hai đứa chưa tổ chức hôn lễ, nhưng đăng lý kết hôn rồi thì cũng xem như vợ chồng hợp pháp, nên mẹ có một số đề nghị, cũng như quy tắc gia đình nho nhỏ muốn con làm theo để trọn đạo hiếu tình, chắc sẽ không vấn đề gì đâu con nhỉ?"
"Vâng! Mẹ cứ dạy bảo, con xin nghe!"
Thấy con dâu ngoan ngoãn, Đào Liên Sương liền trưng ra nụ cười hài lòng.
"Điều thứ nhất: Dâu của mẹ phải đảm việc trong nhà, giỏi chuyện bên ngoài, cụ thể là kiếm tiền phụ chồng. Mẹ biết con là người có học thức, nên vấn đề đi tìm một công việc văn phòng chắc là không khó, đúng không?"
"Dạ! Nếu mẹ không nói thì con cũng tự giác đi tìm việc làm thôi, tại vì nhà mình còn đang thiếu hụt kinh tế mà mẹ."
Tống Nhật Thiên Kim rất vui vẻ đáp ứng vế sau mà lại quên mất vế đầu, nên Đào Liên Sương khéo léo nhắc lại:
"Thế còn việc nhà, con làm hay mẹ làm?"
"Việc nhà thì con sẽ thuê người đến làm theo giờ, mẹ không cần phải động tay vào việc gì đâu ạ!"
Nghe xong, Đào Liên Sương liền nhếch mép ngụ ý khinh thường:
"Con vừa bảo kinh tế gia đình còn khó khăn, sao qua giây sau liền hào sảng chi tiêu thế rồi? À, xém tí mẹ quên mất con dâu mẹ là thiên kim đại tiểu thư nhà hào môn danh giá mà đúng không? Vậy nên chút tiền vặt thuê người làm đâu đáng là gì."
Tống Nhật Thiên Kim khẽ cúi mặt, chạnh lòng khi nghe nhắc đến gia đình của mình.
Thiên kim con nhà hào môn gì chứ? Cô bây giờ chỉ còn mỗi chút tiền tiết kiệm để chi tiêu, nhưng để lo chu toàn mọi việc mới bấm bụng sử dụng nó thuê người giúp việc.
"Để kết hôn với Sở Khâm, con chỉ ra đi với hai bàn tay trắng thôi ạ! Thậm chí còn bị ba con từ mặt, tiền thuê người con sẽ lấy trong tài khoản tiết kiệm ra chi trả, rồi đi làm có lương ổn định sẽ trang trải lại sau."
"Ra đi với hai bàn tay trắng? Lại còn bị từ mặt rồi?"
Đào Liên Sương ngả ngửa vì những gì vừa được nghe thấy, thái độ của bà khiến Thiên Kim cũng bất ngờ không kém, nhưng cô vẫn dè dặt đáp:
"Gia đình con không tác thành cho con và Sở Khâm, nên con..."
Tình cảnh ngột ngạt, Đào Sở Khâm cau mày im lặng từ nãy giờ, cũng chịu lên tiếng:
"Mẹ chỉ đang quan tâm em, chứ không có ý gì đâu. Thôi, em vào phòng nằm nghỉ một chút đi, cả buổi trưa loay hoay trong bếp cũng mệt rồi."
"Vâng! Vậy con xin phép về phòng, mẹ cần gì cứ gọi con nha!"
Đào Liên Sương im lặng, còn quay ngoắc sang hướng khác, tâm tình rõ ràng không vui. Biết là vậy, nhưng cô cũng đâu biết làm gì khác hơn, đành lủi thủi vào phòng.
Chờ cô đi khuất rồi, bà ta mới lên tiếng:
"Công sức bỏ ra bốn năm, tưởng chuột sa hũ nếp ai ngờ đến phút chót lại chẳng được cái tích sự gì."
"Mẹ nhỏ tiếng thôi, kẻo cô ấy nghe thấy bây giờ."
"Lạc quẻ cả rồi, còn cái đếch gì mà phải dè dặt nữa. Con đó, biết cô ta trắng tay rồi sao còn đồng ý kết hôn làm gì?"
Tính nết của một con người có lòng tham vô đáy nhanh chóng lộ rõ nguyên hình, khi nhận thấy mọi toan tính đều công cóc trong phút chót.
Và mục đích của bà ta, chính là để con trai mình vớ được cô vợ thiên kim con nhà giàu có để mai sau đổi đời, giờ đại sự bất thành thì hỏi sao không nóng.
Trái lại với mẹ mình, Đào Sở Khâm vẫn rất thong thả mà nói:
"Chỉ là cô ấy tạm thời bị Tống Tư Viện giận dỗi nên mới phải chịu cảnh túng quẫn như giờ thôi. Chờ tới khi lão già đó nguôi giận hoặc là có cháu ngoại rồi, lẽ nào lại không nhận con nhận cháu cho về nhận tổ quy tông? Mẹ đó, vụt tốc bất đạt. Trước tiên cứ chờ thêm một thời gian, xem tình hình như nào rồi hẵng tính. Yên tâm đi."
Cáo mẹ sinh ra cáo con, đúng là cùng chung bày đàn, thâm độc, mưu mô xảo trá giống hệt như nhau.
Chỉ có cô, một thân một mình rơi vào bẫy. Nếu ngay lúc này, Tống Nhật Thiên Kim nghe thấy những gì họ đang nói, chắc sẽ đau và điên lắm...
Danh sách chương