Đồng hồ báo thức trên bàn điểm sang 11 giờ đêm, nhưng bên bàn làm việc vẫn đang sáng trưng ánh đèn, bởi Tống Nhật Thiên Kim chưa hoàn thành công việc cần làm.
Những bước chân đầu tiên học cách bương chải với đời, khiến cô áp lực, muộn phiền đầy mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến tình yêu và gia đình mình đã chọn, cô lại mỉm cười mà an nhiên bước tiếp.
Nhưng liệu có đáng? Nhìn qua giường, người đàn ông cô yêu đang điềm nhiên ngủ rất ngon giấc, trong khi bản thân cô còn đang ngồi đây bộn bề công việc. Đến một câu hỏi thăm hắn cũng không nỡ dành cho cô thì nói chi tớ việc được nhận lấy tách cà phê hay ly trà lúc uể oải.
*Ting.
Điện thoại vừa vang lên tin nhắn nên Thiên Kim dời mắt khỏi vị trí giường ngủ để mở máy lên xem.
Người gửi là em gái cô, Tống Nhật Thiên Mi.
[Chị hai vẫn khỏe chứ? Cuộc sống có ổn định không?]
Mỉm cười hiền, cô soạn tin đáp trả:
[Chị khỏe, cũng sống rất tốt! Em và ba mẹ vẫn khỏe hả?]
Tống Nhật Thiên Kim hồi đáp rằng vẫn khỏe và sống tốt? Nhưng có thật sự là tốt không? Có khỏe thật hay không? Sao tin nhắn gửi đi rồi mà sống mũi cay cay, nơi đôi mắt biếc bỗng long lanh hai màng lệ mỏng như sương?
[...]
Cùng lúc này tại Tống gia, Thiên Mi cũng đã nhận được tin nhắn của chị hai gửi về, nhưng bên cạnh cô còn có mẹ Trác Nhật Thiên Hương và trước mặt là ba mình, Tống Tư Viện.
"Chị hai nói vẫn khỏe, cũng sống rất tốt ạ! Ba mẹ có thể yên tâm rồi."
Tuy nhận được tin tốt, nhưng không ai vui vẻ ngoài cô bé Thiên Mi mười bảy tuổi thơ ngây.
Tống Tư Viện cười khẩy một cái, ánh mắt xác thực có chút xót xa nhưng vẫn bị tia bất mãn hờ hững bao lấy.
"Cái tốt mà nó nói là một ngày đai lưng ra làm quầng quật từ sáng tới tối để lo cho mẹ con thằng đó. Sống như vậy với nó mới là tốt, còn ở đây nhà cao cửa rộng, ăn no mặc ấm là ủy khuất, thiệt thòi. Đúng là nữ sanh ngoại tộc, lớn rồi cũng chỉ biết tới người ngoài, bỏ mặc người nhà."
Cáu kỉnh trách cứ xong, Tống Tư Viện liền đứng dậy bỏ lên phòng, thì lại nghe bà Thiên Hương lên tiếng:
"Ông đã biết con gái cực khổ như vậy sao không nương tay một chút chứ? Dùng mối quan hệ giúp cậu ta tìm được việc làm thì con gái mình sẽ sống tốt hơn."
Nghe vậy, Tống Tư Viện quay lại nhìn vợ mình, trầm giọng cất lời:
"Không phải cậu ta không xin được việc mà bản chất con người vốn lười biếng, không có năng lực nhưng đòi ngồi ở vị trí cao thì lấy đâu ra? Hơn nữa đây là con đường mà Đại tiểu thư nhà họ Tống ta đã chọn, chúng ta nên tôn trọng con bé, sướng khổ như nào tự xã hội sẽ dạy cho nó thấu rõ luân thường đạo lý."
"Còn nữa, tôi cấm hai mẹ con bà chu cấp tiền bạc cho Thiên Kim, nếu để tôi biết hai người lấy tiền nhà lo cho nó thì đừng có trách tôi."
Tống Tư Viện đưa ra tối hậu thư, rồi hậm hực bỏ lên phòng. Tính khí của ông chính là như vậy. Hễ đã giận ai là liền muốn vạch rõ ranh giới, kể cả với con gái mình cũng không ngoại lệ.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Bậc làm cha mẹ, ai không muốn tốt cho con cái. Trong khi họ thấy rõ ràng rằng người đó, bến đỗ đó không tốt mới ngăn cản con gái mình dấng thân vào. Nhưng cuối cùng vẫn phải ôm bất lực, tức giận nhìn con mình bỏ theo người ta, thì hỏi sao không giận, không đau lòng cho được.
"Mẹ, nói vậy là chị hai đang sống không tốt sao?"
Thiên Mi ngây thơ hỏi thêm, thì càng khiến bà Thiên Hương buồn lòng.
"Để mẹ sắp xếp tìm gặp chị hai con một chuyến, xem thực hư thế nào."
Tập đoàn Dương thị...
Trưởng phòng Lưu, vừa vào tới liền nhìn Tống Nhật Thiên Kim, hỏi:
"Thiên Kim, tài liệu tôi kêu cô chuẩn bị đã xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi!"
"Cầm nó theo tôi lên phòng họp gấp."
Đối thoại vài câu, trưởng phòng Lưu đã nhanh chóng rời đi. Phận là cấp dưới như Thiên Kim càng không dám lơ là, chậm trễ, nhưng lúc cô ra khỏi cửa thì Lưu Việt Hạ đã đi mất dạng.
Chạy tới thang máy thì ấn mãi cửa cũng không mở vì đang có người đi xuống. Sợ trễ giờ họp nên cô cứ luống cuống, đúng lúc phía thang máy đối diện có hai người đàn ông vừa vào nên Thiên Kim lập tức quay mặt chạy tới xin đi nhờ, mặc dù biết rõ thang máy này dành cho nhân viên cấp cao.
"Xin lỗi nhưng tôi đang vội, thông cảm ạ!"
Mặc dù cô đã cúi đầu trước, nhưng sự xuất hiện đường đột này vẫn khiến hai người đàn ông bất ngờ, đặc biệt là thanh niên đứng phía sau còn đang hoảng...
"Chủ..."
Cậu ta định gọi gì đó, nhưng đã bị người đàn ông khí chất quyền lực đứng trước đưa tay ra hiệu nên liền im bặt.
Liếc mắt nhìn qua cô gái đứng bên cạnh mình, ánh mắt thầm đánh giá một lượt, rồi cất tiếng:
"Cô là nhân viên bên bộ phận nào?"
Nghe thấy câu hỏi, Thiên Kim có quay mặt nhìn qua thì tình cờ bị nhan sắc của người đàn ông thu hút.
Anh cao hơn cô một cái đầu, gương mặt đẹp trai và có đôi mắt sáng thoáng chút ấm áp, thâm tình, trông có sắc lạnh lùng nhưng Thiên Kim lại không thấy quá mức e sợ.
"Tôi bên bộ phận Marketing, là nhân viên mới!"
Sau khi quan sát điệu bộ và phong độ này, Thiên Kim ngấm ngầm xác định thân phận của anh ta ắt hẳn không tầm thường, nên rất cẩn trọng trong lời nói.
Người đàn ông ấy khẽ cong nhẹ khóe môi mỏng gợi cảm, tạo nên nét đẹp mê mẩn lòng người, tiếc là lại không cuốn hút được Tống Nhật Thiên Kim, bởi vì cô là hoa đã có chủ.
Những bước chân đầu tiên học cách bương chải với đời, khiến cô áp lực, muộn phiền đầy mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến tình yêu và gia đình mình đã chọn, cô lại mỉm cười mà an nhiên bước tiếp.
Nhưng liệu có đáng? Nhìn qua giường, người đàn ông cô yêu đang điềm nhiên ngủ rất ngon giấc, trong khi bản thân cô còn đang ngồi đây bộn bề công việc. Đến một câu hỏi thăm hắn cũng không nỡ dành cho cô thì nói chi tớ việc được nhận lấy tách cà phê hay ly trà lúc uể oải.
*Ting.
Điện thoại vừa vang lên tin nhắn nên Thiên Kim dời mắt khỏi vị trí giường ngủ để mở máy lên xem.
Người gửi là em gái cô, Tống Nhật Thiên Mi.
[Chị hai vẫn khỏe chứ? Cuộc sống có ổn định không?]
Mỉm cười hiền, cô soạn tin đáp trả:
[Chị khỏe, cũng sống rất tốt! Em và ba mẹ vẫn khỏe hả?]
Tống Nhật Thiên Kim hồi đáp rằng vẫn khỏe và sống tốt? Nhưng có thật sự là tốt không? Có khỏe thật hay không? Sao tin nhắn gửi đi rồi mà sống mũi cay cay, nơi đôi mắt biếc bỗng long lanh hai màng lệ mỏng như sương?
[...]
Cùng lúc này tại Tống gia, Thiên Mi cũng đã nhận được tin nhắn của chị hai gửi về, nhưng bên cạnh cô còn có mẹ Trác Nhật Thiên Hương và trước mặt là ba mình, Tống Tư Viện.
"Chị hai nói vẫn khỏe, cũng sống rất tốt ạ! Ba mẹ có thể yên tâm rồi."
Tuy nhận được tin tốt, nhưng không ai vui vẻ ngoài cô bé Thiên Mi mười bảy tuổi thơ ngây.
Tống Tư Viện cười khẩy một cái, ánh mắt xác thực có chút xót xa nhưng vẫn bị tia bất mãn hờ hững bao lấy.
"Cái tốt mà nó nói là một ngày đai lưng ra làm quầng quật từ sáng tới tối để lo cho mẹ con thằng đó. Sống như vậy với nó mới là tốt, còn ở đây nhà cao cửa rộng, ăn no mặc ấm là ủy khuất, thiệt thòi. Đúng là nữ sanh ngoại tộc, lớn rồi cũng chỉ biết tới người ngoài, bỏ mặc người nhà."
Cáu kỉnh trách cứ xong, Tống Tư Viện liền đứng dậy bỏ lên phòng, thì lại nghe bà Thiên Hương lên tiếng:
"Ông đã biết con gái cực khổ như vậy sao không nương tay một chút chứ? Dùng mối quan hệ giúp cậu ta tìm được việc làm thì con gái mình sẽ sống tốt hơn."
Nghe vậy, Tống Tư Viện quay lại nhìn vợ mình, trầm giọng cất lời:
"Không phải cậu ta không xin được việc mà bản chất con người vốn lười biếng, không có năng lực nhưng đòi ngồi ở vị trí cao thì lấy đâu ra? Hơn nữa đây là con đường mà Đại tiểu thư nhà họ Tống ta đã chọn, chúng ta nên tôn trọng con bé, sướng khổ như nào tự xã hội sẽ dạy cho nó thấu rõ luân thường đạo lý."
"Còn nữa, tôi cấm hai mẹ con bà chu cấp tiền bạc cho Thiên Kim, nếu để tôi biết hai người lấy tiền nhà lo cho nó thì đừng có trách tôi."
Tống Tư Viện đưa ra tối hậu thư, rồi hậm hực bỏ lên phòng. Tính khí của ông chính là như vậy. Hễ đã giận ai là liền muốn vạch rõ ranh giới, kể cả với con gái mình cũng không ngoại lệ.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Bậc làm cha mẹ, ai không muốn tốt cho con cái. Trong khi họ thấy rõ ràng rằng người đó, bến đỗ đó không tốt mới ngăn cản con gái mình dấng thân vào. Nhưng cuối cùng vẫn phải ôm bất lực, tức giận nhìn con mình bỏ theo người ta, thì hỏi sao không giận, không đau lòng cho được.
"Mẹ, nói vậy là chị hai đang sống không tốt sao?"
Thiên Mi ngây thơ hỏi thêm, thì càng khiến bà Thiên Hương buồn lòng.
"Để mẹ sắp xếp tìm gặp chị hai con một chuyến, xem thực hư thế nào."
Tập đoàn Dương thị...
Trưởng phòng Lưu, vừa vào tới liền nhìn Tống Nhật Thiên Kim, hỏi:
"Thiên Kim, tài liệu tôi kêu cô chuẩn bị đã xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi!"
"Cầm nó theo tôi lên phòng họp gấp."
Đối thoại vài câu, trưởng phòng Lưu đã nhanh chóng rời đi. Phận là cấp dưới như Thiên Kim càng không dám lơ là, chậm trễ, nhưng lúc cô ra khỏi cửa thì Lưu Việt Hạ đã đi mất dạng.
Chạy tới thang máy thì ấn mãi cửa cũng không mở vì đang có người đi xuống. Sợ trễ giờ họp nên cô cứ luống cuống, đúng lúc phía thang máy đối diện có hai người đàn ông vừa vào nên Thiên Kim lập tức quay mặt chạy tới xin đi nhờ, mặc dù biết rõ thang máy này dành cho nhân viên cấp cao.
"Xin lỗi nhưng tôi đang vội, thông cảm ạ!"
Mặc dù cô đã cúi đầu trước, nhưng sự xuất hiện đường đột này vẫn khiến hai người đàn ông bất ngờ, đặc biệt là thanh niên đứng phía sau còn đang hoảng...
"Chủ..."
Cậu ta định gọi gì đó, nhưng đã bị người đàn ông khí chất quyền lực đứng trước đưa tay ra hiệu nên liền im bặt.
Liếc mắt nhìn qua cô gái đứng bên cạnh mình, ánh mắt thầm đánh giá một lượt, rồi cất tiếng:
"Cô là nhân viên bên bộ phận nào?"
Nghe thấy câu hỏi, Thiên Kim có quay mặt nhìn qua thì tình cờ bị nhan sắc của người đàn ông thu hút.
Anh cao hơn cô một cái đầu, gương mặt đẹp trai và có đôi mắt sáng thoáng chút ấm áp, thâm tình, trông có sắc lạnh lùng nhưng Thiên Kim lại không thấy quá mức e sợ.
"Tôi bên bộ phận Marketing, là nhân viên mới!"
Sau khi quan sát điệu bộ và phong độ này, Thiên Kim ngấm ngầm xác định thân phận của anh ta ắt hẳn không tầm thường, nên rất cẩn trọng trong lời nói.
Người đàn ông ấy khẽ cong nhẹ khóe môi mỏng gợi cảm, tạo nên nét đẹp mê mẩn lòng người, tiếc là lại không cuốn hút được Tống Nhật Thiên Kim, bởi vì cô là hoa đã có chủ.
Danh sách chương