Editor: Quỳnh Nguyễn
Trí nhớ cô khắc sâu nhất về Đường Thời là từ mỗi ngày mình ngồi ở phía sau xe ô tô.
Thực ra cô cũng không nhớ rõ, tại sao Đường Thời mỗi ngày đi học đều chở cô về nhà.
Một đoạn thời gian rất dài trong trí nhớ ở tiểu học, buổi sáng mỗi ngày Đường Thời đều giúp cô giải quyết bài tập của mình.
Lúc ban đầu, bài tập của cô là hai người cùng nhau viết, về sau chính là một mình Đường Thời viết, cô ở bên cạnh cầm một quyển truyện tranh hoặc là ôm một ly trà sữa nhìn anh viết.
Có một người giải quyết bài tập như vậy, cô lại càng không muốn làm bài tập.
Cô lên lớp cao hơn, bài tập cũng càng ngày càng nhiều, mà Đường Thời cũng vào tiểu học năm lớp sáu, bắt đầu chuẩn bị cuộc thi lên sơ trung.
Nhưng mà mặc dù như thế Đường Thời vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa buổi sáng mỗi ngày giúp cô làm bài tập như cũ.
Cái thời điểm kia, tính tình Đường Thời thật sự rất tốt, ít nhất ở trong trí nhớ Cố Khuynh Thành, cho dù Đường Thời cực kỳ độc miệng, nhưng lại chưa từng lạnh mặt với cô.
Cũng chính là bởi vì cho dù cô nói cái gì, làm cái gì, anh đều không có buồn bực, cô ở trước mặt anh, mới có thể trở nên có chút vô pháp vô thiên (không sợ gì cả)
Cho dù đã từng nhiều năm như vậy, Cố Khuynh Thành lại nhớ kỹ, cuối cùng lúc Đường Thời giúp bản thân làm bài tập, mình chẳng những không có một chút cảm tạ, ngược lại cảm thấy cực kì đương nhiên, thậm chí bài tập cô chồng chất có chút nhiều, lúc Đường Thời không đến đây viết, cô chẳng những không có ý tứ giúp đỡ, ngược lại vẻ mặt nén giận trừng mắt nhìn Đường Thời múa bút thành văn, thở phì phì nói: “Đường Thời, thành tích cuộc thi của anh có phải giả hay không?”
” Ngay cả bài tập năm thứ tư anh còn viết ấp a ấp úng như vậy, anh có phải ỷ vào Đường gia các anh có tiền đi cửa sau mới thi đến năm lớp sáu hay không?”
” Ai nha, Đường Thời, anh nhanh một chút có được hay không? Lớp trưởng chúng em đăng ký người nào tiến vào phòng học phòng học trước tiên, em muốn là người thứ nhất tiến vào tiến vào phòng học.”
Đôi khi Đường Thời bị cô ở bên cạnh làm phiền, lúc viết xong bài tập giúp cô, hung tợn thu dọn sách giáo khoa và sách bài tập của cô xong nhét vào cặp sách của cô, vứt một câu lạnh như băng: “ Ngày mai đừng tới tìm anh làm bài tập giúp em!”
Sau đó liền vứt một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, nhìn cũng không nhìn cô một cái, vác cặp sach hướng về phía phòng học mình đi đến.
Sau đó thời điểm sáng ngày thứ hai, Đường Thời vẫn xuất hiện tại cửa Cố Gia đúng giờ chở cô đến chỗ trường học như cũ, tùy tiện dừng xe đạp, giống như ngày hôm qua anh nói lời vô nghĩa, xách cặp sách củ cô hỏi:“Bài tập ngày hôm qua là cái gì?”
Lời anh nói bất cứ lúc nào cũng có thể quên mất, nhưng mà cô không có quên, cô sẽ trừng mắt vểnh môi nói: “ Anh không phải không giúp em làm bài tập nữa à?”
Bị người cầm lời nói của mình nói lại mình, anh không có một chút xấu hổ và nghẹn lời, chỉ khẽ ngẩng đầu liếc cô một cái, miệng nói “ Em nghĩ rằng anh thích viết giúp em?”, trên tay đã tìm kiếm bài tập giáo viên phát, cầm bút bắt chước nét chữ của cô bắt đầu viết.
Thực ra cô cũng không nhớ rõ, tại sao Đường Thời mỗi ngày đi học đều chở cô về nhà.
Một đoạn thời gian rất dài trong trí nhớ ở tiểu học, buổi sáng mỗi ngày Đường Thời đều giúp cô giải quyết bài tập của mình.
Lúc ban đầu, bài tập của cô là hai người cùng nhau viết, về sau chính là một mình Đường Thời viết, cô ở bên cạnh cầm một quyển truyện tranh hoặc là ôm một ly trà sữa nhìn anh viết.
Có một người giải quyết bài tập như vậy, cô lại càng không muốn làm bài tập.
Cô lên lớp cao hơn, bài tập cũng càng ngày càng nhiều, mà Đường Thời cũng vào tiểu học năm lớp sáu, bắt đầu chuẩn bị cuộc thi lên sơ trung.
Nhưng mà mặc dù như thế Đường Thời vẫn gió mặc gió, mưa mặc mưa buổi sáng mỗi ngày giúp cô làm bài tập như cũ.
Cái thời điểm kia, tính tình Đường Thời thật sự rất tốt, ít nhất ở trong trí nhớ Cố Khuynh Thành, cho dù Đường Thời cực kỳ độc miệng, nhưng lại chưa từng lạnh mặt với cô.
Cũng chính là bởi vì cho dù cô nói cái gì, làm cái gì, anh đều không có buồn bực, cô ở trước mặt anh, mới có thể trở nên có chút vô pháp vô thiên (không sợ gì cả)
Cho dù đã từng nhiều năm như vậy, Cố Khuynh Thành lại nhớ kỹ, cuối cùng lúc Đường Thời giúp bản thân làm bài tập, mình chẳng những không có một chút cảm tạ, ngược lại cảm thấy cực kì đương nhiên, thậm chí bài tập cô chồng chất có chút nhiều, lúc Đường Thời không đến đây viết, cô chẳng những không có ý tứ giúp đỡ, ngược lại vẻ mặt nén giận trừng mắt nhìn Đường Thời múa bút thành văn, thở phì phì nói: “Đường Thời, thành tích cuộc thi của anh có phải giả hay không?”
” Ngay cả bài tập năm thứ tư anh còn viết ấp a ấp úng như vậy, anh có phải ỷ vào Đường gia các anh có tiền đi cửa sau mới thi đến năm lớp sáu hay không?”
” Ai nha, Đường Thời, anh nhanh một chút có được hay không? Lớp trưởng chúng em đăng ký người nào tiến vào phòng học phòng học trước tiên, em muốn là người thứ nhất tiến vào tiến vào phòng học.”
Đôi khi Đường Thời bị cô ở bên cạnh làm phiền, lúc viết xong bài tập giúp cô, hung tợn thu dọn sách giáo khoa và sách bài tập của cô xong nhét vào cặp sách của cô, vứt một câu lạnh như băng: “ Ngày mai đừng tới tìm anh làm bài tập giúp em!”
Sau đó liền vứt một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, nhìn cũng không nhìn cô một cái, vác cặp sach hướng về phía phòng học mình đi đến.
Sau đó thời điểm sáng ngày thứ hai, Đường Thời vẫn xuất hiện tại cửa Cố Gia đúng giờ chở cô đến chỗ trường học như cũ, tùy tiện dừng xe đạp, giống như ngày hôm qua anh nói lời vô nghĩa, xách cặp sách củ cô hỏi:“Bài tập ngày hôm qua là cái gì?”
Lời anh nói bất cứ lúc nào cũng có thể quên mất, nhưng mà cô không có quên, cô sẽ trừng mắt vểnh môi nói: “ Anh không phải không giúp em làm bài tập nữa à?”
Bị người cầm lời nói của mình nói lại mình, anh không có một chút xấu hổ và nghẹn lời, chỉ khẽ ngẩng đầu liếc cô một cái, miệng nói “ Em nghĩ rằng anh thích viết giúp em?”, trên tay đã tìm kiếm bài tập giáo viên phát, cầm bút bắt chước nét chữ của cô bắt đầu viết.
Danh sách chương