“Khuynh Khuynh, là hai bước bên trái, không phải hai bước phía dươi.” Tứ Nguyệt dở khóc dở cười mở miệng.
Cố Khuynh Thành đỏ mặt như là có thể rỉ máu, cô vội vã rời quân trắng về phía bên trái hai bước.
”Khuynh Khuynh, rốt cuộc em làm sao vậy? Là em dời hai bước sang trái ở vị trí vừa nãy, không phải dời hai bước ở vị trí bây giờ!” Tứ Nguyệt bị Cố Khuynh Thành làm cho có chút sụp đổ.
Cố Khuynh Thành bị lời Tứ Nguyệt làm cho có chút muốn ngất, hơn nữa Đường Thời ở ngay bên cạnh cô, tư duy cả người có chút lộn xộn, nắm lấy quân cờ, tiếp tục đi phía trái hai bước.
”Không được, không được, tôi muốn khóc!” Tứ Nguyệt trực tiếp sụp đổ, kêu rên một tiếng
Tô Niên Hoa không nhịn được cười một tiếng.
Cố Khuynh Thành nắm lấy quân trắng, lập tức bó tay hết cánh, đỏ mặt như có thể nhỏ ra máu.
Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt bị hành động mơ màng của Cố Khuynh Thành chọc cho buồn cười, nhưng mà Đường Thời lại không cao hứng nổi chút nào, ngược lại vừa mới uống vào không phải là rượu, mà là Hoàng Liên, ở trong bụng mình, hung hăng cuộn trào, tràn ngập đau khổ.
Bỗng anh thấy chút hối hận khi bản thân thừa dịp cao hứng, đi tới bên cạnh cô.
Vừa rồi, cho dù chỉ có thể đứng xa xa nhìn cô, không nghe được tiếng của cô, không thấy hơi thở của cô, thế nhưng, lại có thể thấy được một Cố Khuynh Thành chân thật nhất, chứ không giống như hiện tại, là một Cố Khuynh Thành khẩn trương không biết làm sao.
Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành, hoàn toàn một chuẩn bị buông tay quân trắng lần hai, anh bất chợt vươn tay, cầm tay cô.
Mà toàn thân Cố Khuynh Thành như bị người ta điểm huyệt, nhất thời hóa đá tại chỗ, tay nắm quân cờ, có chút dùng sức.
Cô tinh tường cảm giác được, lòng bàn tay của anh, có nhiệt độ nóng bỏng, từ mu bàn tay của cô, tiến thẳng vào trong máu cô.
Cô theo bản năng rất muốn rút tay mình ra, nhưng trong lòng cô nói cho cô biết, cô không thể.
CHo nên Cố Khuynh Thành chỉ có thể cứng ngắc tùy ý Đường Thời cầm tay của mình như thế, cô khẩn trương ngay cả nước bọt cũng không dám nuốt xuống.
Đường Thời cảm thấy rõ ràng bàn tay của Cố Khuynh Thành mềm mại mảnh khảnh, nhưng ở trong bàn tay mình giống như là một tảng đá.
Đáy mắt anh thoáng hiện một tia ảm đạm và thất bại, chỉ như vậy trong nháy mắt, rất nhanh khôi phục bình thản lạnh lùng trước sau như một, phong đạm vân khinh cầm lấy tay Cố Khuynh Thành, đặt quân trắng về phía vị trí Tứ Nguyệt chỉ.
Cờ của Tô Niên Hoa bị phá hỏng, chỉ có thể tùy ý chọn một vị trí, thả quân đen xuống.
Lần này, Đường Thời không có chờ được Cố Khuynh Thành có phản ứng gì, liền trực tiếp chỉ một vị trí, nói: “Ở đây.”
Vừa rồi lúc Đường Thời nắm tay Cố Khuynh Thành, cơ thể hơi dựa vào cô một chút, vẫn không có rời đi, cho nên hiện tại lúc anh mở miệng nói chuyện, nhiệt khí đều phun ở bên tai Cố Khuynh Thành.
...
Cố Khuynh Thành đỏ mặt như là có thể rỉ máu, cô vội vã rời quân trắng về phía bên trái hai bước.
”Khuynh Khuynh, rốt cuộc em làm sao vậy? Là em dời hai bước sang trái ở vị trí vừa nãy, không phải dời hai bước ở vị trí bây giờ!” Tứ Nguyệt bị Cố Khuynh Thành làm cho có chút sụp đổ.
Cố Khuynh Thành bị lời Tứ Nguyệt làm cho có chút muốn ngất, hơn nữa Đường Thời ở ngay bên cạnh cô, tư duy cả người có chút lộn xộn, nắm lấy quân cờ, tiếp tục đi phía trái hai bước.
”Không được, không được, tôi muốn khóc!” Tứ Nguyệt trực tiếp sụp đổ, kêu rên một tiếng
Tô Niên Hoa không nhịn được cười một tiếng.
Cố Khuynh Thành nắm lấy quân trắng, lập tức bó tay hết cánh, đỏ mặt như có thể nhỏ ra máu.
Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt bị hành động mơ màng của Cố Khuynh Thành chọc cho buồn cười, nhưng mà Đường Thời lại không cao hứng nổi chút nào, ngược lại vừa mới uống vào không phải là rượu, mà là Hoàng Liên, ở trong bụng mình, hung hăng cuộn trào, tràn ngập đau khổ.
Bỗng anh thấy chút hối hận khi bản thân thừa dịp cao hứng, đi tới bên cạnh cô.
Vừa rồi, cho dù chỉ có thể đứng xa xa nhìn cô, không nghe được tiếng của cô, không thấy hơi thở của cô, thế nhưng, lại có thể thấy được một Cố Khuynh Thành chân thật nhất, chứ không giống như hiện tại, là một Cố Khuynh Thành khẩn trương không biết làm sao.
Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành, hoàn toàn một chuẩn bị buông tay quân trắng lần hai, anh bất chợt vươn tay, cầm tay cô.
Mà toàn thân Cố Khuynh Thành như bị người ta điểm huyệt, nhất thời hóa đá tại chỗ, tay nắm quân cờ, có chút dùng sức.
Cô tinh tường cảm giác được, lòng bàn tay của anh, có nhiệt độ nóng bỏng, từ mu bàn tay của cô, tiến thẳng vào trong máu cô.
Cô theo bản năng rất muốn rút tay mình ra, nhưng trong lòng cô nói cho cô biết, cô không thể.
CHo nên Cố Khuynh Thành chỉ có thể cứng ngắc tùy ý Đường Thời cầm tay của mình như thế, cô khẩn trương ngay cả nước bọt cũng không dám nuốt xuống.
Đường Thời cảm thấy rõ ràng bàn tay của Cố Khuynh Thành mềm mại mảnh khảnh, nhưng ở trong bàn tay mình giống như là một tảng đá.
Đáy mắt anh thoáng hiện một tia ảm đạm và thất bại, chỉ như vậy trong nháy mắt, rất nhanh khôi phục bình thản lạnh lùng trước sau như một, phong đạm vân khinh cầm lấy tay Cố Khuynh Thành, đặt quân trắng về phía vị trí Tứ Nguyệt chỉ.
Cờ của Tô Niên Hoa bị phá hỏng, chỉ có thể tùy ý chọn một vị trí, thả quân đen xuống.
Lần này, Đường Thời không có chờ được Cố Khuynh Thành có phản ứng gì, liền trực tiếp chỉ một vị trí, nói: “Ở đây.”
Vừa rồi lúc Đường Thời nắm tay Cố Khuynh Thành, cơ thể hơi dựa vào cô một chút, vẫn không có rời đi, cho nên hiện tại lúc anh mở miệng nói chuyện, nhiệt khí đều phun ở bên tai Cố Khuynh Thành.
...
Danh sách chương