Cố Khuynh Thành cũng không có trở về bữa tiệc sinh nhật của Đường Thời, cô trực tiếp xuống bãi đậu xe, lái xe về nhà.

Cố Khuynh Thành bị Đường Thời ép toàn thân vừa đau vừa mệt, về đến nhà, tắm nước nóng một cái, liền trực tiếp lên giường, nhưng cả người lại không có chút buồn ngủ.

Tuy đêm nay, ở trong tiệc sinh nhật của Đường Thời, ở trước mặt tất cả mọi người, chỉ mang một mình cô đi, lấy lại mặt mũi khi cô tặng quà cho anh, cũng lấy lại mặt mũi cho Cố Gia.

Thế nhưng cô biết, đây chẳng qua là một biểu hiện giả dối ngắn ngủi, lừa bịp ánh mắt người ngoài, khiến người ta cảm thấy quan hệ của cô và Đường Thời, vẫn tốt như trước.

Kỳ thực chỉ có cô là người trong cuộc, trong lòng rõ ràng nhất, quan hệ giữa cô và Đường Thời, rốt cuộc gay go bao nhiêu.

Lúc trở về nước, không phải là cô không nghĩ tới, cô và Đường Thời xa nhau ba năm, có thể không được thân thiết như trước đây, nhưng bây giờ xem ra, cái này không bằng suy nghĩ của cô, quan hệ của cô với anh, đừng nói thân thiết, nhất định là anh vô cùng ghét cô.

Mặc kệ cô làm chuyện gì, anh đều có thể lấy ra một đống khuyết điểm.

Chỉ có một mình cô là người đặc biệt không vừa mắt, ánh mắt sẽ luôn không tốt như vậy.

Hơn hai mươi năm, cô và Đường Thời quen biết hơn hai mươi năm, làm sao Đường Thời lại có thể trở mặt với cô như thế?

Cố Khuynh Thành xoay qua xoay lại trên giường, trợn tròn mắt, nhìn chiếc đèn ngủ ở trên tuer đầu giường, trong đầu trở nên rối bời.

Bởi vì từ nhỏ, vẫn bị người của Cố gia truyền thụ tất cả tư tưởng là phải lấy Đường Thời, cho nên cô làm gì ở trước mặt của anh, đều lấy anh làm trung tâm.

Lúc trước, cô vẫn làm như thế, anh cũng không có giận quá gì với cô, chán ghét cô...

Khi Cố Khuynh Thành nghĩ tới chỗ này, ấn đường nhẹ nhàng cau lại.

Chẳng lẽ là vì chuyện ba năm trước đây?

Trong đầu Cố Khuynh Thành chỉ vừa mới xẹt qua ý nghĩ này, cả người cô liền ôm lấy chăn, lập tức co người ngồi dậy.

Sắc mặt trở nên tái nhợt như tuyết, ngón tay cô càm chăn, nhẹ nhàng run rẩy.

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Làm sao Đường Thời có thể sẽ biết chuyện đó?

Ngay cả cha mẹ của cô cũng không biết, cho nên cô suy nghĩ nhiều, nhất định là vậy...

Trong lòng Cố Khuynh Thành không ngừng lặp lại an ủi bản thân, hơi thở cô có vẻ hơi gấp, qua hồi lâu, cô mới miễn cưỡng ổn định tinh thần, lúc này mới phát hiện, bản thân đã hoàn toàn bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Cố Khuynh Thành giơ tay lên, lau mồ hôi lạnh trên chán, ôm chăn cuộn mình nằm trở về giường, cả người có vẻ có chút chưa tỉnh hồn như cũ.

Tối hôm qua mấy giờ ngủ, Cố Khuynh Thành cũng không có chút ấn tượng. Bởi vì ngủ muộn, cho nên khi chuông báo thứ hai kêu, cũng không có đánh thức cô, cuối cùng vẫn là Cố phu nhân tự mình lên lầu, đánh thức cô từ trong mơ ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện