Pháp Chính nói: "Không cần dùng thuyền con. Cả một vùng Giang Hán rộng lớn là một khu rừng lớn với cây tùng và cây thông. Quân ta hoàn toàn có thể chặt cây lấy gỗ làm cầu phao".
Mã Dược hỏi: "Nếu như quân Ngô, Sở không chia quân ra đối phó thì sao?"
Pháp Chính nói: "Nếu như liên quân Ngô, Sở không chia quân ra đối phó, để mặc cho quân ta tuỳ ý bố trí cầu phao thì cuộc chiến Xích Bích sẽ nhanh chóng kết thúc".
"Hả?" Mã Dược vui vẻ nói: "Xin chỉ giáo".
Pháp Chính nói: "Bệ hạ hãy nghĩ xem. Nếu như quân Ngô, Sở không tới tập kích, quân ta hoàn toàn có thể bắc được các cầu phao vững chắc qua sông Trường Giang sau đó chúng ta thiết kế xích sắt ngăn cản hai bên để bảo vệ cầu phao. Cuối cùng chúng ta thiết lập máy bắn đá do chính Bệ hạ sửa đổi ngay trên cầo phao. Tới khi đó cho dù thuỷ quân Ngô, Sở có dốc toàn bộ lực lượng thì sẽ rơi vào kết cục tan nát, có đến mà không có về, không phải trận chiến này quân ta nhất định thắng sao?"
Nghe vậy hai mắt Mã Dược nhất thời bừng sáng, hắn vui vẻ nói: "Đúng rồi, có cầu phao không thể phá huỷ này, lạch trời Trương Giang tự nhiên lại trở thành một con đường lớn".
Trần Quần nói: "Thế nhưng không hiểu Hiếu Trực có nghĩ tới không? Máy bắn đá rất nặng, đặt ở trên cầu phao, liệu cầu phao có chịu nổi sức nặng của nó hay không? Coi như gắng gượng chống đỡ được, chỉ e cũng không thể đặt quá nhiều máy bắn đá trên cầu phao. Với mấy chiếc máy bắn đá đơn độc đó, chỉ e rất khó tạo thành mới uy hiếp quá lớn với thuỷ quân Ngô, Sở".
Pháp Chính nói: "Điều này tại hạ đã nghĩ tới, đương nhiên chỉ dựa vào bè gỗ là không đủ để chống đỡ quá nhiều máy bắn đá nhưng chúng ta hoàn toàn có thể đặt những thùng gỗ rỗng bịt kín bên dưới cầu phao. Nếu chúng ta đặt rất nhiều thùng gỗ như vậy thì sẽ gia tăng sức chống đỡ, sức nổi của cầu phao, cho dù chúng ta có đặt hơn một trăm máy bắn đá trên một cầu phao thì cũng không có vấn đề gì. Trường Văn nghĩ sao?"
Trần Quần gật đầu nói: "Thì ra là như vậy, nếu vậy thì không còn vấn đề gì nữa".
Mã Dược nhìn mọi người xung quanh nói: "Chư vị ái khanh còn có diệu kế nào không?"
"Thần cũng có một kế" Khoái Việt bước ra khỏi hàng nói: "Sao Bệ hạ không sử dụng chiến thuyền liên hoàn? Chiến thuyền liên hoàn khổng lồ chẳng những có thể cho phép bệ phóng rất tốt cho máy bắn đá cải tiến của Bệ hạ, còn có thể biến mặt nước như đồng bằng. Trăm vạn đại quân Lương có thể giao chiến trên mặt sông cùng với thuỷ quân Ngô, Sở. Một khi như vậy thì chỉ với mười mấy vạn thuỷ quân, liên quân Ngô, Sở căn bản không chịu nổi một đòn".
"Liên hoàn chiến thuyền?"
Nghe vậy Mã Dược giật nẩy mình, lập tức trong đầu hắn hiện lên cuộc chiến Xích Bích trong lịch sử. Nếu như không phải Khoái Việt trước sau một lòng một dạ trung thành với triều Lương, Mã Dược suýt nữa đã nghi ngờ hắn là gian tế siêu cấp núp trong quân Lương. Nhưng khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu hắn, hắn trầm giọng nói: "Chiến thuyền liên hoàn đương nhiên có thể biến mặt đất thành đồng bằng nhưng lại tối kỵ hoả công".
"Không thể nào" Khoái Việt tự tin nói: "Bây giờ đang là thời tiết chính đông. Mùa đông chỉ có gió tây bắc".
"Quân ta từ bắc tấn công sang hướng nam, hoàn toàn thuận gió. Nếu như quân Ngô, Sở dùng hoả công thì không phải tự thiêu chính bản thân mình sao?"
Mã Dược cau mày nói: "Nếu như vạn nhất lúc đó có gió đông nam nổi lên thì sao?"
"Cái này…" Khoái Việt ngạc nhiên nói: "Vào mùa đông làm sao có gió đông nam được?"
"Không thể có việc nào là tuyệt đối" Mã Dược nói: "Hơn nữa không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất".
Khoái Việt vội vàng nói: "Thần suy tính không kỹ, xin bệ hạ lượng thứ".
"Không" Ánh mắt Giả Hủ ở bên cạnh đột nhiên trở nên rất gian xảo, hắn nhìn Mã Dược nói: "Bệ hạ, nếu như quân ta sớm có phòng bị, một khi gió đông nam nổi lên, liên quân Ngô, Sở muốn dùng hoả công cũng chẳng đáng sợ.
Thần cho là đề nghị của Dị Độ vẫn rất đáng thử. Thế nhưng để đề phòng vạn nhất, thần cho rằng có thể chỉ cho hai mươi vạn đại quân lên chiến thuyền liên hoàn, phối hợp với thuỷ quân của Cam Ninh tướng quân, phát động tấn công liên quân Ngô, Sở".
"Ồ" Mã Dược vui vẻ nói: "Văn Hoà nói chỉ chế tạo chiến thuyền liên hoàn chở hai mươi vạn đại quân thôi sao?"
"Đúng" Giả Hủ gật đầu nói: "Như vậy trong trường hợp vạn nhất cũng chỉ tổn thất hai mươi vạn đại quân, không đủ để ảnh hưởng tới cả cuộc chiến".
Mã Dược nói: "Thế nhưng nên đề phòng hoả công như thế nào?"
Giả Hủ nói: "Một khi liên quân Ngô, Sở muốn dùng hoả công, chúng chỉ có hai cách sử dụng".
Mã Dược hỏi: "Hai loại gì?"
Giả Hủ nói: "Phương thức thứ nhất là khi quân đội hai bên giao chiến với nhau, có thể dùng quân cung thủ phóng hoả tiến nhưng một khi như vậy, quân đội hai bên giao chiến, quân cung thủ liên quân Ngô, Sở thua xa quân cung thủ chúng ta. Khi đó chưa nói tới việc liên quân Ngô, Sở không thiêu cháy được chiến thuyền của quân ta, ngược lại còn bị quân ta thiêu huỷ chiến thuyền. Phương thức thứ hai là phái người lái thuyền có chứa vật dẫn hoả lén lút tới gần chiến thuyền của quân ta sau đó sẽ tập kích bất ngờ. Ngoài hai khả năng này tuyệt đối không còn khả năng nào khác".
Mã Dược hồi tưởng lại việc Chu Du có thể dùng một mồi lửa hoả thiêu tám mươi ba vạn đại quân của Tào Tháo, không phải chính là vì Hoàng Cái trá hàng, dẫn một đội Mông trùng, Đấu hạm chất đầy chất dẫn lửa xông vào chiến thuyền liên hoàn của quân Tào sao? Nếu như lúc Tào Tháo không trúng kế, không tuỳ tiến xuất lĩnh đội thuyền rời trại tiếp ứng Hoàng Cái thì có lẽ lịch sử đã được viết lại.
Nghĩ vậy, trong lòng Mã Dược không khỏi chấn động, hắn hỏi Giả Hủ: "Nói cách khác, chỉ cần không để chiến thuyền khả nghi tới gần, liên quân Ngô, Sở muốn dùng hoả công cũng chỉ còn cách phát động tấn công chính diện sao?"
Giả Hủ nói: "Đúng vậy".
"Ha ha ha. Đây đúng là một kế hay" Mã Dược vui vẻ nói: "Mọi người có còn kế sách nào khác không?"
Trong trướng vô cùng tĩnh lặng. Trong lúc Mã Dược đang cảm thấy thất vọng thì Lỗ Túc đột nhiên bước ra khỏi hàng tấu: "Bệ hạ, thần không nghĩ ra cách hay nhưng thần cũng nghĩ ra một cách".
Mã Dược vội nói: "Tử Kính hãy nói mau".
Lỗ Túc nói: "Mặt sông Trường Giang rộng rãi. Từ Tây Lăng trở xuống hạ lưu, đoạn hẹp nhất cũng hơn năm trăm bộ nhưng lại không quá sâu. Nhất là những chỗ mặt sông rộng nhất lại không sâu quá hai trượng. Quân ta có thể đóng cọc gỗ sâu gần bốn trượng trong cảng Ô Lâm để dựng thuỷ trại vậy tại sao quân ta không thể trực tiếp dưng thuỷ trại ngay trên mặt sông?"
Mã Dược nghe vậy không khỏi ngẩn người, hắn ngạc nhiên nói: "Dựng thuỷ trại trực tiếp ngay trên mặt sông, vì sao lại làm vậy?"
Lỗ Túc nói: "Thuỷ trại có tường trại, có tiễn tháp nên có thể ngăn cản được thuỷ quân Ngô, Sở tấn công. Nếu như quân ta có thể xây dựng một toà thuỷ trại khổng lồ ngay trên mặt sông từ bờ bắc sông Trường Giang tới bờ nam sông Trường Giang, nước sông vẫn có thể chảy bình thường nhưng chiến thuyền không có cách nào lưu thông được. Một khi chúng ta làm được như vậy, không phải con đường thuỷ Trường Giang đã bị cắt làm đôi ư?"
"Cái này".
Mã Dược thầm chấn động, trong đầu hắn bất chợt hiện lên một cảnh tượng quỷ dị.
Trên mặt sông Trường Giang mênh mông đã thành một công trường khổng lồ. Mấy tên lính đang leo lên giá gỗ dựng trên mạn thuyền, chúng đang gắng sức vung cây chuỳ gỗ lớn đóng cọc gỗ xuống lòng xông. Cách đó không xa, hàng dãy cọc gỗ đã được dựng cao chót vót, có rất nhiều thuyền như đi lại như con thoi vận chuyển vật liệu. Thợ thủ công đang bận rộn lắp ghép khung gỗ trên mặt các cọc gỗ sau đó đã dựng thành tường trại sừng sững.
Trước tường trại rải rác những lộc giác sắc bén, tiêm giác nhọn hoắt hướng về phía trước. Bất kỳ lúc nào chúng cũng có thể xuyên thủng các chuyến thuyền tới gần. Đằng sau tường trại là những toàn tiễn tháp đứng sừng sững. Quân cung thủ đang nghiêm chỉnh canh gác trên các toà tiến tháp, bất kỳ lúc nào cũng có thể chống lại quân địch tới tập kích. Bên trong thuỷ trại có một số toà tháp khổng lồ, những máy bắn đá khổng lồ, đứng vững như bàn thạch, trông tựa như mãnh thú đang ngủ đông, đang chờ con mồi tới trước cửa.
Lỗ Túc nói: "Mặc dù biện pháp này không linh hoạt, cần mất rất nhiều thời gian, chỉ e là mất mấy năm nhưng chỗ tốt là quân ta có thể thận trọng tiến lên từng bước, thuỷ quân Ngô, Sở căn bản là không thể ngăn cản được".
Lỗ Túc không nói. Biện pháp này có vẻ ngớ ngẩn nhưng cái ngớ ngẩn này hoàn toàn không thể phá giải được.
Nếu như thuỷ quân Ngô, Sở dốc toàn lực công kích bởi vì không có sự phối hợp của bộ binh trên đất liền. Kết quả của nó là cho dù dùng thuỷ quân tấn công toàn lực thuỷ trại quân Lương có hệ thống phòng ngự hoàn thiện dù chúng có thu hoạch gì thì cũng tổn thất vô cùng nặng nề.
Cuối cùng thuỷ trại quân Lương đẩy mạnh cuộc chiến công thủ trên mặt nước kéo dài. Quân Lương sẽ chỉ tổn thất một số ít quân bộ binh cùng với vật liệu gỗ vô cùng vô tận, trong khi đó thuỷ quân Ngô, Sở tổn thất thuỷ quân tinh nhuệ cùng với chiến thuyền có hạn của mình. Bộ binh quân Lương có trăm vạn người, thuỷ quân liên quân Ngô, Sở chỉ có mười vạn vì vậy bên đầu tiên không kiên trì được chính là liên quân Ngô, Sở chứ không phải là quân Lương.
"Bệ hạ, biện pháp này không tệ" Giả Hủ kích động, hắn thở dài nói: "Thần cho là rất đáng thử nghiệm".
"Được" Mã Dược vui vẻ nói: "Lỗ Túc, Từ Hoảng nghe lệnh".
Từ Hoảng, Lỗ Túc vội vàng bước ra, trầm giọng nói: "Có thần".
Mã Dược nói: "Từ Hoảng thống lĩnh mười lăm vạn quân Kinh Châu bản bộ nghe lệnh điều khiển của Lỗ Túc đại nhân, dựng thuỷ quân đại trại khổng lồ nối liền hai bờ, nam bắc Trường Giang".
"Thần tuân chỉ".
Từ Hoảng, Lỗ Túc chắp tay vái chào rồi lĩnh mệnh rời đi.
Mã Dược lại nói: "Pháp Chính, Phương Duyệt, Trương Tú nghe lệnh".
Ba người Pháp Chính, Trương Tú, Phương Duyệt bước ra khỏi hàng nói: "Có thần".
Mã Dược nói: "Thống lĩnh ba mươi vạn quân, chia làm ba nơi trú đóng, bắc cầu phao ngay tại chỗ, thu hút thuỷ quân Ngô, Sở tới tập kích".
"Thần tuân chỉ".
Ba người Pháp Chính lĩnh mệnh rời đi.
Mã Dược lại nói: "Khoái Việt, Cao Thuận nghe lệnh".
Khoái Việt, Cao Thuận bước ra khỏi hàng đáp: "Có vi thần".
Mã Dược nói: "Bên trong đại trại thuỷ quân ở Ô Lâm tiến hành xây dựng chiến thuyền liên hoàn, đợi khi chiến thuyền liên hoàn được hoàn thành, thống lĩnh hai mươi vạn quân cung thủ lên thuyền trợ chiến, trợ giúp thuỷ quân của Cam Ninh tướng quân tấn công chính diện Xích Bích, thực hiện một đòn tiêu diệt chủ lực thuỷ quân Ngô, Sở".
"Thần tuân chỉ".
Khoái Việt, Cao Thuận cùng lĩnh mệnh rời đi.
Đợi khi các chư tướng lĩnh mệnh rời đi, Mã Dược ngửa cổ lên trời đắc ý cười ta ba tiếng, hắn lại nhìn mọi người nói: "Trẫm có ba mũi tên đồng, để xem Tào Chân và thằng nhãi con Tôn Quyền chống đỡ như thế nào? Ha ha ha'.