Đáy mắt Lục Cẩn Niên vẫn còn lưu lại thứ tình cảm kích động kia, còn chưa thể nguôi ngoai, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, ngón tay chậm rãi vuốt ve hai gò má của cô.
Trong nháy mắt, người đàn ông luôn bị cho là lạnh nhạt quái gở đó, hiện giờ toàn thân chỉ còn lại sự dịu dàng vô bờ.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, không chút nào che lấp cảm xúc của mình, giống như cô chính là bảo bối mà anh trân trọng nhất trên thế giới này, thanh âm mang theo vài phần men say vài phần trầm thấp mê hoặc lẩm bẩm:“Em biết không? Chỉ một nụ cười lơ đãng của em liền khiến cho toàn bộ thế giới của tôi trở nên ấm áp.”
-
Cảnh hôn qua đi, đáng nhẽ sẽ có tiếng hô "cắt" của đạo diễn nhưng mãi vẫn chưa ngừng lại, vì hiện tại Lục Cẩn Niên vẫn đang tiếp tục diễn, nhân viên công tác nhịn không được kinh ngạc nhìn về phía đạo diễn, đạo diễn lại làm một tư thế trầm ngâm, nhìn chằm chằm trên các các thông số hình ảnh trên màn hình, vẻ mặt tràn đầy kích động.
thật ra lời thoại trong kịch bản hoàn toàn không phải như vậy, không nghĩ tới, Lục Cẩn Niên thế nhưng lại có thể sáng tạo ra lời thoại động lòng người như vậy, đều là như vậy làm cho người xem vô cùng phấn chấn! -
thanh âm của Lục Cẩn Niên, tựa như trong thứ mật ngọt ngào rót vào lỗ tai Kiều An Hảo, để rồi chìm đắm vào lòng cô, cô nhìn ánh mắt Lục Cẩn Niên, bắt đầu trở nên có chút hoảng hốt.
Lục Cẩn Niên có khuôn mặt vô cùng đẹp, mềm mại dịu dàng vẫn lan tràn trong mắt anh, anh nhìn chằm chằm Kiều An Hảo thật lâu, sau mới nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, mang theo vài phần khàn khàn, đem một câu mà anh giấu ở đáy lòng rất nhiều năm, chậm rãi nói ra:“Có Cẩm Năm của em, An Hảo."
“Cho nên......” Theo lời nói của mình, anh cũng chậm rãi chạm trán hai người vào nhau, ngón tay vẫn đang đặt trên gò má cô bắt đầu có chút run rẩy nhè nhẹ, anh dừng ước chừng vài giây, nhìn vào đôi của cô, bây giờ đang triền miên, sau đó nuốt một ngụm nước miếng, mở miệng nói, lộ ra rất nhiều bi ai cùng thương cảm:“Vĩnh viễn ở bên cạnh anh , được không?”
Lục Cẩn Niên nói xong lời này, dưới đáy lòng yên lặng bổ sung thêm hai chữ: Kiều Kiều......
Những lời này, đều là nói cho cô nghe , cũng chỉ có thể thông qua cách này nói cho cô nghe.
Cẩm năm âm khác là Cẩn Niên, An Hảo là cô.
Thật ta ý tứ anh đang muốn biểu đạt, là có Cẩn Niên của em, An Hảo.
đáy mắt Kiều An Hảo hoảng hốt, trở nên có chút mờ mịt, trong nháy mắt, cô hoàn toàn quên chính mình còn đang quay phim, cô cảm thấy hết thảy, là một giấc mộng vô cùng đẹp.
Cô không hề động đậy, anh cũng không có nhúc nhích, hai người vẫn lẳng lặng vẫn duy trì tư thế như vậy.
Đạo diễn ở nhìn chằm chằm màn hình, sau đó, cầm lấy loa, hô một tiếng:“Cắt!”
Sau đó liền không tiếc lời khen :“Hoàn hảo, cảnh quay vừa rồi thật là vô cùng tốt !”
Trong nháy mắt, người đàn ông luôn bị cho là lạnh nhạt quái gở đó, hiện giờ toàn thân chỉ còn lại sự dịu dàng vô bờ.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, không chút nào che lấp cảm xúc của mình, giống như cô chính là bảo bối mà anh trân trọng nhất trên thế giới này, thanh âm mang theo vài phần men say vài phần trầm thấp mê hoặc lẩm bẩm:“Em biết không? Chỉ một nụ cười lơ đãng của em liền khiến cho toàn bộ thế giới của tôi trở nên ấm áp.”
-
Cảnh hôn qua đi, đáng nhẽ sẽ có tiếng hô "cắt" của đạo diễn nhưng mãi vẫn chưa ngừng lại, vì hiện tại Lục Cẩn Niên vẫn đang tiếp tục diễn, nhân viên công tác nhịn không được kinh ngạc nhìn về phía đạo diễn, đạo diễn lại làm một tư thế trầm ngâm, nhìn chằm chằm trên các các thông số hình ảnh trên màn hình, vẻ mặt tràn đầy kích động.
thật ra lời thoại trong kịch bản hoàn toàn không phải như vậy, không nghĩ tới, Lục Cẩn Niên thế nhưng lại có thể sáng tạo ra lời thoại động lòng người như vậy, đều là như vậy làm cho người xem vô cùng phấn chấn! -
thanh âm của Lục Cẩn Niên, tựa như trong thứ mật ngọt ngào rót vào lỗ tai Kiều An Hảo, để rồi chìm đắm vào lòng cô, cô nhìn ánh mắt Lục Cẩn Niên, bắt đầu trở nên có chút hoảng hốt.
Lục Cẩn Niên có khuôn mặt vô cùng đẹp, mềm mại dịu dàng vẫn lan tràn trong mắt anh, anh nhìn chằm chằm Kiều An Hảo thật lâu, sau mới nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, mang theo vài phần khàn khàn, đem một câu mà anh giấu ở đáy lòng rất nhiều năm, chậm rãi nói ra:“Có Cẩm Năm của em, An Hảo."
“Cho nên......” Theo lời nói của mình, anh cũng chậm rãi chạm trán hai người vào nhau, ngón tay vẫn đang đặt trên gò má cô bắt đầu có chút run rẩy nhè nhẹ, anh dừng ước chừng vài giây, nhìn vào đôi của cô, bây giờ đang triền miên, sau đó nuốt một ngụm nước miếng, mở miệng nói, lộ ra rất nhiều bi ai cùng thương cảm:“Vĩnh viễn ở bên cạnh anh , được không?”
Lục Cẩn Niên nói xong lời này, dưới đáy lòng yên lặng bổ sung thêm hai chữ: Kiều Kiều......
Những lời này, đều là nói cho cô nghe , cũng chỉ có thể thông qua cách này nói cho cô nghe.
Cẩm năm âm khác là Cẩn Niên, An Hảo là cô.
Thật ta ý tứ anh đang muốn biểu đạt, là có Cẩn Niên của em, An Hảo.
đáy mắt Kiều An Hảo hoảng hốt, trở nên có chút mờ mịt, trong nháy mắt, cô hoàn toàn quên chính mình còn đang quay phim, cô cảm thấy hết thảy, là một giấc mộng vô cùng đẹp.
Cô không hề động đậy, anh cũng không có nhúc nhích, hai người vẫn lẳng lặng vẫn duy trì tư thế như vậy.
Đạo diễn ở nhìn chằm chằm màn hình, sau đó, cầm lấy loa, hô một tiếng:“Cắt!”
Sau đó liền không tiếc lời khen :“Hoàn hảo, cảnh quay vừa rồi thật là vô cùng tốt !”
Danh sách chương