Minh chỉ biết được vụ Thị Lý bị bắt cóc vào lúc đám người Phố Cửu Vạn tìm ra cậu, lúc này cô đã mất tích hơn một canh giờ rồi.
Đây là một tin rất xấu, vì mất tích lâu như thế, kết hợp với những điều mà cậu nghe trên đường về, không rõ Thị Lý có thể còn sống nổi không nữa.
Song Minh vẫn cưỡng chế bản thân phải bình tĩnh, càng lúc lâm nguy thế này càng không được loạn, em trai cậu ta tuổi không hơn 10, gặp nạn cướp biển lần đầu còn nghĩ được cách hạn chế tổn thất thì cậu giờ đã 19- 20 đến nơi, không lẽ kém cỏi tới mất tinh thần sao? Cậu chỉ rảo bước về nhà nhanh hơn chút.


Về tới nhà, Minh thấy một đám lố nhố đang đứng ở nơi này, có tuần bổ, có lão Lập, Bỉnh thì đang ngồi giữa, nét mặt thất thần.
Minh tiến lại, một vị tuần bổ bước lên chặn lại, dò hỏi thân phận.
Minh nói rõ ràng, đưa giấy chứng minh xong, người này liền thông báo rằng, họ hiện cũng đang cố gắng tìm người, Trần Bỉnh đã đưa lời khai xong nên được cho về, nhưng hắn đang mất tinh thần, cậu nên lo cho hắn đi đã.
Minh tuy vội muốn hỏi chuyện, song cũng cẩn thận lấy ra ít tiền dúi cho vị tuần bổ nọ để hỏi chút tin tức.
Có tiền mua tiên cũng được chứ xá gì mấy thông tin này, tay tuần bổ kể sơ lược vài thông tin quan trọng: bọn lưu manh phục kích đám người, người của Phố Cửu Vạn trọng thương, bọn lưu manh định hãm hiếp Thị Lý, chú tiểu Bất Thắng ra tay ngăn cản….


- Chú tiểu đó được thả rồi chứ!

- Tất nhiên là thả rồi, dù gì hắn cũng là truy đuổi tội phạm mà.


- Vậy chú tiểu đó về chùa chưa?

- Hắn về rồi đó, bọn ta cũng lấy đủ lời khai rồi, an tâm đi.


- Cảm ơn ông anh.


Vừa kiểm thêm thông tin vừa nhận được này, Minh vừa bước tới chỗ của Trần Bỉnh.
Thấy Minh tiến tới, cu cậu khóc nấc lên, gọi tên Minh rồi tự dằn vặt bản thân về vụ việc.
Nếu nó và Thị Lý không tách đoàn đi riêng thì giờ đâu tới nỗi.


- Chuyện đâu còn có đó!- Minh chỉ nói tới vậy, rồi lập tức lên chùa để hòng gặp chú tiểu kia để hỏi chuyện.


- Cậu Minh, lão đại chúng tôi xin cậu tới gặp mặt ông ấy chút!- Một thanh niên Phố Cửu Vạn tới tìm cậu đúng lúc này

- Có chuyện gì sao?

- Về vụ việc lần này.


Nghe tới việc này, Trần Bỉnh cũng nằn nì đi theo, cả lão Lập cũng vậy.
Minh nghĩ một lúc rồi bảo họ theo cũng được nhưng chớ làm gì phiền hà.
Ba người cấp tốc tới Phố Cửu Vạn ngay.
Theo hướng dẫn, cả ba đi tới căn nhà dùng để bàn công việc của 4 anh em Từ Văn Hòa.
Ngoài ra, có một vị hòa thượng trẻ cũng đang đứng ở đó, theo tình hình này có lẽ chính là chú tiểu Bất Thắng chăng.
Tuy nhiên, trọng tâm của mọi người quay tới nơi đó có một kẻ đang quỳ, thân hình bê bết máu.


- Đinh Đường!- Lão Lập thốt lên kinh dị khi nhận ra kẻ đang quỳ đó.
Trong những lần bị Phố Cửu Vạn làm phiền dưới sự chỉ đạo của Trần Đức, lão Lập cũng đã hiểu chút ít về đối phương, lão biết Đinh Đường dù gì cũng là kẻ có chút vai vế trong Phố Cửu Vạn, coi như chỉ đứng dưới mấy anh em Từ Văn Hòa thôi.
Vậy mà giờ sao hắn lại thê thảm thế này.



- Xin lỗi cậu Minh, tôi quản người không nghiêm, làm họa tới cậu và người xung quanh!- Từ Văn Hòa đứng lên nói trước, giọng tuy không quá to, nhưng rõ ràng, dễ hiểu.


- Quý vị nói gì, tôi chưa hiểu?- Minh nhíu mày, hôm nay xảy ra quá nhiều sự việc, cậu chả kịp sắp xếp lại gì hết.


- Khai rõ mọi thứ ra!- Trương Nghiêm nạt to, Đinh Đường đành một năm một mười kể rõ mọi sự.
Hóa ra vụ bắt cóc lần này là do Phố Đêm tổ chức, bọn chúng nhờ Đinh Đường chỉ đường dẫn lối cho đám người Minh, đặc biệt là Thị Lý để bọn chúng bắt cóc cô ta.
Đinh Đường có sang đó ăn chơi, nợ một khoản không nhỏ, nên giờ phải giúp chúng làm việc.
Đinh Đường cũng kể luôn việc kẻ đứng đầu Phố Đêm có tên Thái Chí Phú, song kẻ chủ mưu vụ này là Thái Văn Cường và Lã Xưởng.
Cường là con thứ ba của Phú, Lã Xưởng là ông chủ buôn hàng vải vóc ở Châu Nam Bình.


- Thái Văn Cường, Lã Xưởng!- Minh lẩm bẩm.
Hai tên khốn này đều từng là bại tướng dưới tay Kiệt, giờ chúng làm vụ này liệu có phải là để trả thù vặt không.


- Cậu biết hai tên này ư?

- Ừ!- Minh đáp, nói sơ qua mâu thuẫn giữa họ với làng Hồng Bàng.


- Đấu không lại người ta, lại dùng trò đê tiện, khốn kiếp!- Lão Lập chửi to, còn Bỉnh thì càng thêm hoảng hốt

- Nói dối đủ chưa!- Từ Văn Hòa lên tiếng lần nữa, khiến mọi người đều chưng hửng, trong khi đó Trương Nghiêm lại vung mạnh cây gậy trong tay, vụt vào người Đinh Đường.
Tên này liên tục kêu gào, xong nhất mực nói rằng bản thân chỉ biết vậy.
Tới lúc này, Trương Nghiêm mới nói rõ tội trạng của hắn ra, hắn là kẻ lần trước đã ngầm khích cho Trần Đức gây hấn với Hoàng Anh Minh.
Sau vụ này, hắn còn đi ăn nhậu nhiều lần ở Phố Đêm.


Nghe lời kể tội, Đinh Đường thầm chột dạ, nhưng hắn vẫn kiên trì nói chỉ làm sai lần này.
Viên Đỉnh Lập khó chịu trước cảnh tra tấn này, phần thì cũng vốn có hiềm với Trần Đức, bèn nói kháy rằng liệu có phải bọn họ định móc nối làm ăn với làng Hồng Bàng, nhân cơ hội này đổ tội chăng.
Nghe vậy, Trần Đức toan nhảy dựng lên đôi co.


- Xin cho tôi mượn cái khăn, cái ghế và ít nước lạnh!- Minh ngăn hai bên đấu khẩu, rồi đề nghị.
Nghe lời đề nghị của Minh, mọi người đều chả hiểu gì, Từ Văn Hòa nghĩ một hồi, bảo họ cứ đi lấy thử xem.
Cầm những vật dụng này trong tay, Minh hít một hơi sâu, nhắm hờ mặt lại, rồi mở mắt ra, ánh mắt kiên quyết.


Cậu ta bảo người giữ chặt Đinh Đường, đặt khăn lên mặt y, đổ nước vào.
Khăn ngấm nước, bắt chặt lấy mặt Đinh Đường, đồng thời nước ngấm vào khăn, khiến Đinh Đường muốn hít thở đều bị sặc nước liên tục.
Minh làm đi làm lại vài lần, Đinh Đường chịu không nổi, phun hết những gì hắn biết.
Song Minh không bỏ qua, bắt hắn chịu cảnh này một lúc lâu nữa, đồng thời cũng hỏi han đủ trò, rồi mới thôi.
Chứng kiến điều Minh làm được, tất cả những người ngồi quanh đều lạnh gáy, nhìn Đinh Đường chịu đòn giỏi thế, mà ăn phát tra tấn của Minh xong phải khai tuốt luốt, đủ hiểu trò này độc ác ra sao.
Đã thế, Minh làm đi làm lại nhiều lần.
Trong khi Minh tra tấn tên này, có hai người đứng ra cản trở, một là Viên Đỉnh Lập, hai là chú tiểu Bất Thắng.



- Nhóc Minh, mi làm vậy là ác quá rồi!- Lão Lập lên tiếng trách mắng- Mạnh Tử dạy “Người quân tử tránh xa phòng bếp”, tránh vì miếng ăn mà tham sát sinh, giờ mi lại học thứ tà đạo này.


- Lão tiên sinh có biết trò này dùng lần đầu tiên để làm gì không? Đó là để tra hỏi một vài tên cướp biển đánh phá làng Hồng Bàng để làng Hồng Bàng có thể đánh trả lại chúng thật hiệu quả.
Giờ đây, nó dùng để tiếp tục phát hiện một âm mưu to lớn và thâm độc nhắm vào ta.- Thấy lão Lập còn định cãi cọ nữa, Minh ra cú chót luôn- Khổng Tử chém Thiếu Chính Mão, lão tiên sinh giải thích thế nào.


Nghe câu nói xong, lão Lập tịt luôn.
Khổng Tử chém Thiếu Chính Mão để giữ chính đạo nước nhà, giờ Minh vì cứu người mà tra tấn người ta, không khác mấy.
Bịt cái miệng nhiều chuyện mà vô tích sự Viên Đỉnh Lập lại rồi, Minh định tiếp tục vụ tra tấn thì Bất Thắng cản cậu ta lại.


- A di đà Phật! Thí chủ, người làm thế này là ép người ta quá mức rồi.


- Vị hòa thượng này hẳn đã nhìn thấy cảnh chúng định làm với cô hầu của tôi, cô ấy giờ gặp hiểm nguy thế nào hẳn cậu cũng nghĩ được, phải không?

- Chúng sinh vốn bình đẳng, chẳng lẽ vì ngăn cản sự đày đọa của một sinh mạng này mà đày đọa sinh mạng khác.


- Vị hòa thượng này, tôi là người bình thường thôi, tôi quá bé nhỏ để hiểu điều đó.
Với cả, đây là nhân quả mà nhà Phật nói tới đó, hắn đáng lẽ không hề bị thế này nếu không làm cho đám người kia làm hại hầu gái của tôi.- Minh cứng rắn đáp lại

- A di đà phật!- Bất Thắng chắp tay lại- Nếu bần tăng nhất định phải ngăn cản lại thì sao?

- Thì là ngài cố tình hại chết một người vô tội, thậm chí là hai.- Minh hất hàm về phía Trần Bỉnh đang thất thần ở kia.
Tuy thấy bất nhẫn, xong Bất Thắng vẫn kiên quyết không để Minh làm tiếp.
Lúc này, Trần Bỉnh phẫn nộ xông tới, trách mắng Bất Thắng, nhưng chú tiểu không hề lùi bước.


Thấy cảnh này, nghĩ rằng nếu còn để thời gian trôi qua vô ích nữa thì không nên, Minh nói ra một đề nghị.
Cậu và Bất Thắng đấu võ, trong khi đó Bỉnh sẽ làm trò tra tấn kia với Đinh Đường.
Bất Thắng thắng được lúc nào thì việc tra tấn dừng lại khi ấy.
Bất Thắng định không tham gia, nhưng Minh đã nhờ Phố Cửu Vạn cho người tới để vây quanh.


- Cậu nghĩ những người này cản nổi tôi sao?

- Tôi sẽ bảo họ báo quan binh tới và mời cậu về.
Cậu cố tình ở lại, ngăn cản bọn tôi, quan binh sẽ bắt cậu.
Cậu xông vào đây cứu người, quan binh sẽ bắt cậu.
Cậu gây sự lúc này, quan binh sẽ tới và bắt cậu.
Còn hắn, sẽ phải chịu đủ tra tấn thì thôi, cậu nghĩ sao?

- Được!- Bất Thắng chấp nhận điều kiện.


Mọi người cùng tránh xa xa ra, tạo khoảng trống đủ lớn để hai người so tài.
Bất Thắng từng một mình đánh 8 người, trong khi Minh cũng đánh ngang tay với con trai ông chủ Hứa, không rõ hơn kém thế nào.



Bước vào trận đấu, thần thái cả hai nghiêm túc hẳn lên.
Minh đứng tấn trung bình, hai tay đều đưa ra trước, một tày đưa dài hơn tay kia, để sẵn thế hất tay đối phương đánh tới, Bất Thắng cũng đứng trung bình tấn, song một tay đưa dài ra trước, một tay để ở gần ngực, cánh tay đưa dài ra không căng hết mức mà vẫn còn có thể vung ra đánh một phát nữa.
Hai bên nhìn nhau, hít nhẹ một cái, trước khi lao tới.


Bất Thắng lao tới trước, trong lúc hai bên đấu nhau, Trần Bỉnh tiếp tục tra tấn Đinh Đường, cậu muốn cứu người, phải thắng nhanh hết mức có thể.
Bất Thắng lao tới, tung những đòn nặng về phía, với sức khỏe hơn người do thường mang phụ trọng, lại có võ thuật căn bản, đòn nào của Bất Thắng cũng khiến Minh ê ẩm cả tay, bất chấp cậu ta chỉ gạt nó chéo ra chứ không đỡ trực diện.


Bất Thắng tung đòn liên hoàn một lúc thì đã bị lố đà, Minh nhận ra, liền nhân lúc gạt tay Bất Thắng, dùng tay gạt ấn ngược quyền đó lại, cản đòn tiếp theo, đồng thời đánh một quyền vào bụng Bất Thắng.
Đòn đánh này làm Bất Thắng bị đau không nhẹ, hơi thở liền rối loạn, không kịp thời phản kích.
Minh tung một đấm nữa vào hàm, đòn này nếu bình thường trúng đòn là sẽ choáng một chút, đủ cho Minh đấm một chầu liên hoàn nữa, nhưng Bất Thắng mạnh hơn Minh nghĩ, gượng lại ngay, dùng tay đỡ hết đòn của Minh.


Hai bên chuyển thế công thủ đảo ngược, Minh đánh, Bất Thắng đỡ, nhưng chỉ hơn chục đòn là Bất Thắng phản kích ngay lại, cậu ta tung một cú đấm mạnh trực diện, Minh cố gạt đi song cũng bị đẩy lùi, tạo ra một khoảng trống.
Bất Thắng lợi dụng khoảng cách này lấy đà đạp mạnh một cú.
Cú đá từ cái chân đã phải mang chục cân phụ trọng để luyện lực quả thực không dễ chịu chút nào, Minh lùi năm sáu bước, tay đỡ đòn hơi dại đi.


Lúc này, Bất Thắng đã ép tới, một quyền mạnh bạo để quyết định thắng thua, song Bất Thắng biết đá, Minh cũng biết vậy.
Cậu đạp nhanh vào vùng bụng Bất Thắng, hai bên lại dãn nhau ra.
Minh tung thêm cú đá nữa, Bất Thắng dùng chân đạp lại, hai chiếc chân đá vào nhau, rồi lùi ra.


Cả hai đều đau điếng khi ống quyển của họ va nhau.
Khốn nạn chứ.
Đúng lúc này, Trần Bỉnh lấy chiếc khăn ướt ra khỏi mặt của Đinh Đường để hắn thở một chút trước khi tiếp tục tra hỏi và tra tấn.
Đinh Đường vừa thở hồng hộc vừa la lên cầu cứu.
Bất Thắng thấy cảnh này, cảm thấy phải ra tay mạnh lên nữa, hít một hơi sâu, rồi lên tiếp.


Bất Thắng vung một quyền mạnh, Minh đẩy nó ra, nhưng sau quyền đó là một cú chặt từ trên cao xuống, Minh dùng tay cố chặn nó.
Chặn được, song Bất Thắng đã nhân cơ hội đó nắm tay Minh lại, lôi giật cậu về phía cậu ta, rồi xoay người vật Minh.
Minh nhảy nhót để thoát khỏi cú vật đầu tiên, nhưng điều này làm cậu bị hở lưng, Bất Thắng thả tay Minh, ôm ngang lưng cậu vật xuống đất, ghì cậu xuống mà đấm.
Những cú đấm như trời giáng làm Minh đau gần chết, nhưng cậu ta quyết không bỏ cuộc mà cố gắng che chắn đợi lúc phản kích lại.


Bất Thắng biết vậy, liền quyết định ra đòn kết liễu, nó đứng dậy, lôi Minh dậy để lên gối vào bụng cậu.
Minh cố chặn hai đòn, nhưng đau tới mức run cả tay rồi.
Trong khoảng khắc đòn thứ ba sắp tới và khiến cậu phải gục, Minh phản ứng cực nhanh, chui qua hàng Bất Thắng, hai tay bắt lấy chân cậu ta nhấc bổng lên thật nhanh.
Thế rồi, cậu dùng một đòn khóa, kẹp không cho Bất Thắng làm được gì.
Dù Bất Thắng có giãy sao cũng bị kẹp cứng.


Vừa hay lúc này, Trần Bỉnh lại bắt đầu màn tra tấn nữa với Đinh Đường, Minh nhìn cảnh này mà nảy ra một ý.


- Gấp rồi đúng không? Hừ, cậu là người dưng, chỉ có chút nghĩa hiệp, thấy cảnh một tên tội lỗi như hắn bị tra tấn còn không chịu nổi, chúng tôi người thì sống chung với cô gái ấy cả năm, người yêu thương cô gái ấy, nay phải nghĩ cảnh cô ấy chịu khổ sở nhục nhã, lòng còn gấp tới nhường nào.
Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật, cậu nghĩ đơn giản vậy sao? Tên kia cứ mỗi câu nói lại lòi ra ít thông tin, chúng tôi nếu lỗ mãng làm việc hay không đủ thông tin cứu người, Thị Lý sẽ chịu đau khổ nhường nào.
Chúng sinh bình đẳng phải không, Đinh Đường cần cứu, Nguyễn Thị Lý cũng cần cứu đó.


Minh cứ thế nói, sau một hồi, Bất Thắng dần mềm người ra, Minh buông ra, đứng dậy và tiếp tục cuộc tra tấn, còn Bất Thắng ngồi thừ ra, bắt đầu chắp tay niệm phật.
Minh thì tiếp tục tra tấn moi thông tin, quả như Minh đoán, càng ngày Đinh Đường càng khai nhiều, có chỗ muốn nói dối, có chỗ nói thật, nhưng sau 3 canh giờ tra tấn, hắn khai tồng tộc ra sạch.


Từ những gì mà Đinh Đường khai ra, họ biết được một sự thực vô cùng đen tối.
Tuần Phủ Tân Bình là Phú Tăng An vì muốn kiếm tiền tiêu xài và mua quan liền quyết định đầu tư vào Phố Đêm.

Những trò đơn giản không hút khách, lão nghĩ ra trò mới, bắt gái nhà lành làm gái lầu xanh, không mất công đi mua mà trực tiếp bắt cóc.
Bang Bất Lương bị làng Hồng Bàng đánh chạy, phải lên đây, trở thành những kẻ đảm nhiệm việc này.


Trong quá trình điều hành Phố Đêm, Thái Văn Cường, con Thái Chí Phú làm quen với Lã Xưởng, một bại tướng khác dưới tay Hoàng Anh Kiệt, hai kẻ cùng chung mối thù dễ dàng làm bạn với nhau.
Lần trước vụ Trần Đức ra tay với Minh, quả thực cũng là bọn nó và Đinh Đường gài, cố tình khích Trần Đức làm ẩu.
Ngoài ra, do Thái Văn Cường muốn làm Đinh Đường hoàn toàn quy phục, cũng nói cho nó biết vài chuyện ngoài lề, bọn này cũng là lý do người trong Học Phủ chống lại Minh tích cực như thế.


- Vụ này lớn hơn chúng ta có thể nghĩ tới rồi!- Trần Đức vội quay lại hội ý với các anh kết nghĩa.
Đụng tới vụ này là đụng tới Tuần Phủ Nam Bình chứ chả chơi.


- Các chú có gì cứ nói thêm ra!- Từ Văn Hòa nhìn các em, giọng hết sức từ tốn.


- Em cũng nghĩ như thằng Đức, bắt cóc con gái nhà lành ép bán dâm là một tội lớn, nên lão Tuần Phủ kia chắc chắn là kẻ liều lĩnh.
Hơn nữa với giá tiền đó, những ai mua hàng này đều là kẻ thừa tiền và quyền thế.
Em nghĩ giữa làng Hồng Bàng và một vị Tuần Phủ cùng những kẻ lắm tiền nhiều thế, chúng ta nên chọn vế sau.
Những cải cách của làng Hồng Bàng hay thực đấy, nhưng từ trước tới nay ta vẫn sống rất tốt đó thôi, còn nếu anh cả thấy vần thì ta cố gắng cho người đi học mót là xong.


Trường Nghiêm không nói gì, nhưng về cơ bản thì ông ta cũng muốn theo ý của hai người kia.
Dân không đấu với quan, mà làng Hồng Bàng chỉ là đối tác mới, chưa đem lại lợi ích gì cho bên họ cả.


Dù 3 trên 4 người cơ bản đã có ý bỏ, song họ vẫn đợi Từ Văn Hòa nói ra ý kiến.
Ông là người đã lập nên Phố Cửu Vạn, dù không học hành gì mà điều hành mọi sự vẫn ngon ơ, bao quyết sách táo bạo và mới lạ của ông là thứ khiến Phố Cửu Vạn được như bây giờ.
Từ Văn Hòa nghiền ngẫm một hồi, liền đứng dậy đi tới chỗ Hoàng Anh Minh, song ông chưa kịp nói gì, Minh đã nói trước.


- Cảm ơn các vị đã giúp chúng tôi tới mức này, bây giờ dù có chuyện gì cũng là việc của làng Hồng Bàng rồi, cảm ơn.


- Cậu Minh, tôi...- Từ Văn Hòa khẽ thở dài.
Ông ta hiểu Minh đã đoán được ý kiến của ông ta về vụ này, Phố Cửu Vạn phải đứng ngoài vụ này, họ còn phải làm ăn nữa.


Hai bên chào hỏi nhau song, đám Minh đi vội về lại nhà để bàn tính kế sách.
Lúc này, trước những thông tin quá mức nghiêm trọng, cả 3 không ai nói được một lời.
Lão Lập dù là hạng có chút máu gàn dở cũng biết điều im miệng, vụ án này liên quan tới một vị quan cấp Phủ, người Đại Hoa, dính vào vụ này thì Thái Học Sinh cũng ăn đủ, không bị cạo xương cũng mất một tầng da, vì quan lại Đại Hoa sao có thể vì dân Việt mà đấu nhau.
Minh cũng rất phân vân, vì muốn cứu Thị Lý mình cậu e không đủ sức, nhưng bắt làng Hồng Bàng liều thì cũng không được, chưa nói tới việc Minh chưa hề có quyền gì ở đó, mà dù có quyền, cậu cũng tuyệt không thể liều vậy.
Trần Bỉnh thì dân đen thấp cổ bé họng, nghe xong là trong lòng tan nát, chỉ biết khóc cho người con gái mình yêu thôi.
Trong tâm trạng nặng nề đó, họ không để ý thấy Bất Thắng đi theo họ cho tới khi về tới nhà.


- Sao cậu lại tới đây!

- Thí chủ chẳng nói rõ rồi ư? Cô gái đáng thương kia cũng cần cứu.
Bần tăng có thể vì kẻ có tội mà ra tay, lẽ nào không dám vì cô gái vô tội kia mà xả thân.
A di đà phật!

Nhìn Bất Thắng, Minh chợt lóe lên một suy nghĩ điên cuồng nhưng ở thời điểm này nó là khả thi nhất.
Cậu vội lôi Bất Thắng vào nhà để bàn bạc.



.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện