Vốn chỉ là một chương trình rất nhỏ, cũng chẳng nhận được sự quan tâm gì. Nhưng hôm nay lại khiến cho các lãnh đạo Trung ương cảm thấy tinh thần bất an.

Tổng giám đốc đài truyền hình Trung ương, Hầu Thắng Tương ít nhiều cũng có chút nghi ngờ. Hôm nay làm sao vậy, liên tục nhận được điện thoại khiến cho ông ta hơi lo lắng.

Lúc này Hầu Thắng Tương bị kích động chỉ muốn chửi mắng ai đó.

Chỉ là một chương trình nho nhỏ, sao bỗng chốc lại có nhiều người quan tâm đến vậy?

Nói thực, một năm Đài truyền hình Trung ương có vô số chương trình. Hạng mục tái xây dựng sau thiên tai của Nam Điền vốn không có gì to tát, cũng chỉ giao cho bộ phận bình luận tin tức làm, mọi mặt đều làm rất bài bản. Nhưng, Hầu Thắng Tương lại rất lo lắng. Nếu không làm tốt chuyện này, có xảy ra vấn đề gì không?

Là Tổng giám đốc đài truyền hình Trung ương, Hầu Thắng Tương đã suy nghĩ tới quá nhiều chuyện. Những đêm gần đây ông đều mất ngủ, cứ nghĩ nhiều đến tiền đồ của mình.

Có phải là phe cải cách của thủ đô muốn đụng đến mình không?

Hầu Thắng Tương nói đúng ra vẫn là người thuộc phe bảo thủ. Đương nhiên, bây giờ ông ta cũng đang thăm dò, xem chừng. Càng như vậy thì lại càng cảm thấy nhạy cảm với bất cứ chuyện gì xảy ra.

- Những ai muốn tới?

Hầu Thắng Tương nhìn về phía Chánh văn phòng Lục Tu Ứng, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Lục Tu Ứng nói:

- Lần này là Ban Tuyên giáo Trung ương đặc biệt gọi điện tới nói, đến lúc đó Thứ trưởng Lâm Tài Thời sẽ đến, Tổng cục trưởng Vương Uyển cũng sẽ đến. Bộ dân chính vốn chỉ có một cấp dưới đến, nhưng lần này Thứ trưởng Nhậm Phạm Thanh cũng sẽ đến. Ngoài những vị này ra, Tổng cục cũng gửi đến một danh sách, trọng điểm nói những nhân viên nào đến. Một người là Diệp Trạch Đào của khu kinh tế mới Giáp Hà, một người là Phùng Lượng, một người là Phan Dương, một người là Ngụy Huy. Những người này đều có lai lịch. Họ thì không sao nhưng bối cảnh của họ thì không thể coi thường!

Lục Tu Ứng cũng cảm thấy kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì mà những người như thế này lại chạy đến xem chương trình của Nam Điền.

Hầu Thắng Tương nghe đến đây, mí mắt giật giật, lấy tay dụi mắt phải, trong lòng ít nhiều có chút hoảng loạn. Nghe nói mắt trái giật thì có tiền, mắt phải giật thì có chuyện. Không phải là xảy ra chuyện gì chứ!

Lăn lộn ở thủ đô, lại là Tổng giám đốc đài truyền hình Trung ương, những điều Hầu Thắng Tương biết quá nhiều.

Ánh mắt nhìn đi nhìn lại những cái tên mình viết trên giấy viết thư này. Đương nhiên ông ta biết sự mạnh yếu của những người này.

Lai giả bất thiện!

- Chương trình làm tới đâu rồi?

- Mọi việc đều đang tiến hành theo kế hoạch. Họ là người trong nghề, chắc là sẽ không có sai sót gì đâu!

- Đi, đi xem sao!

Hầu Thắng Tương đã yên tâm được đôi chút. Nếu không làm tốt chuyện này, vị trí của mình cũng tiêu luôn.

Vẻ mặt âm trầm, Hầu Thắng Tương đi ra ngoài.

Là tâm phúc của Hầu Thắng Tương, Lục Tu Ứng biết được một vài nội tình. Bây giờ khắp nơi đều đồn đại Bí thư Hạo Vũ có một vài nhìn nhận về Ban tuyên giáo. Một người có chút dính líu tới phe bảo thủ như Hầu Thắng Tương đã rơi vào tình cảnh khó xử rồi. Nếu Bí thư Hạo Vũ thật sự có ý chỉnh đốn thì việc hất cái chức Tổng giám đốc đài truyền hình này của ông ta cũng không phải là vấn đề gì.

- Tổng giám đốc đài truyền hình, lần này phải cẩn thận. Tôi đã tìm hiểu, thấy những người này đều là phe rất có ý tiến thủ!

Lục Tu Ứng nhỏ giọng nhắc nhở.

Tuy Hầu Thắng Tương không nói gì nhưng cũng hiểu, những lời Lục Tu Ứng nói đều có lý. Đừng cho rằng những người này đến chỉ để tham gia hoạt động, có lẽ là thủ đoạn cấp trên dùng để mỉa mai mình. Nếu mình vẫn không tỏ thái độ gì thì sau này sẽ không còn chỗ để mình bày tỏ thái độ nữa.

Không trốn được rồi!

Hầu Thắng Tương cảm thấy mình không thể nào trốn tránh được nữa.

Đây là lúc ổn định lại trật tự!

Các nhân viên của Đài truyền hình Trung ương chưa bao giờ nhìn thấy Hầu Thắng Tương nghiêm túc đến vậy, cứ âm trầm, lặng lẽ nên mọi người vô tình hay cố ý đều tránh ông ấy ra một chút.

Lúc đó, chương trình đang được chế tác kia lại rất bài bản. Hầu Thắng Tương xem một lúc cũng không tìm thấy điều gì bất ổn. Ông ngồi đó nhưng lại nghĩ đến chuyện được hay mất, giữ hay buông.

Không còn thời gian nữa, xem ra lần này người ở trên không thể chờ được nữa rồi!

Diệp Trạch Đào không thể ngờ được chỉ một suy nghĩ tùy ý của hắn lại khiến cho Tổng giám đốc đài truyền hình Trung ương phải đau đầu. Sau khi làm xong những chuyện này, Diệp Trạch Đào bắt đầu chú ý đến tình hình buổi đấu giá mà phía Thường Hồng Vĩ đang triển khai.

Vi Hoành Thạch sẽ can thiệp vào hay không?

Điều mà Diệp Trạch Đào hi vọng nhất là Vi Hoành Thạch có thể can thiệp vào chuyện này.

Có thể nhìn thấy, người bên đó muốn dùng chuyện vị trí này để vây mình và Phùng Lượng vào trong, từ đó quấy đục nước, kết quả là mình không bị mắc mưu. Như vậy thì, đám Thường Hồng Vĩ nhận được nhiều tiền như vậy cũng khó xử. Tin chắc là khoản tiền này là một con số rất lớn. Đối diện với khoản tiền có thể nhét vào túi như thế này, Vi Hoành Thạch nỡ bỏ qua không?

Nếu Vi Hoành Thạch không nỡ bỏ qua thì sẽ cho người của ông ta chống đỡ cái cục diện kia. Nếu thật sự như vậy, thì không phải ông ta giở trò với mình mà là lúc mình phản đòn.

Đang lúc Diệp Trạch Đào chú ý đến sự phát triển của tình thế thì Trương Phong đã gọi điện tới nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, đã xảy ra một chuyện. Thường Hồng Vĩ đang trả lại tiền ghế của mọi người. Nói là vốn dĩ anh muốn tham gia, nhưng vì Đài truyền hình trung ương đã mời nên anh và mọi người không thể tham gia, còn xin lỗi mọi người, nói là sau này anh tham gia sẽ lại triệu tập mọi người.

Diệp Trạch Đào sửng sờ, kêu thầm một tiếng!

Vi Hoành Thạch này quả nhiên cũng là một nhân vật khôn khéo, căn bản là không bị khoản lợi nhỏ nhoi này làm cho mụ mị. Làm như vậy thì chuyện mình nhận tiền biển thủ của vẫn còn. Để mọi người truyền ra ngoài, nhất định sẽ cho rằng lần này chỉ là chuyện ngẫu nhiên, tham tiền vẫn là bản tính của mình!

Tính toán rất giỏi!

- Buổi đấu giá sao rồi?

- Buổi đấu giá tiến hành đúng thời hạn, nhưng lần này đổi một nhóm người khác. Nghe nói Thứ trưởng Bộ dân chính sẽ tới.

Diệp Trạch Đào thầm gật đầu. Trả lại tiền, đổi một người tương đương tới chủ trì. Cấp bậc không hề giảm nhưng muốn nắm được sơ hở thì lại không có cách gì nắm được.

Vốn dĩ Diệp Trạch Đào muốn sau khi Vi Hoành Thạch phái người đến, cũng sẽ mượn cớ chuyện nhận tiền này phản kích đối phương, không ngờ đối phương cũng không mắc mưu. Dù sao chuyện này vẫn có vài ảnh hưởng xấu đến mình.

Chẳng lẽ cứ bỏ đi như vậy?

Diệp Trạch Đào phát hiện ra những việc mình âm thầm sắp xếp lại không thể có hiệu quả, cũng không cam lòng.

Quả nhiên là con người ta khi đến một cấp bậc nào đó đều không phải là người dễ dàng đối phó.

Đã muốn khuấy đục nước thì mình cũng muốn khuấy một chút xem sao!

Sau khi hiểu được những điều này, Diệp Trạch Đào nói với Lý Duy đang lái xe:

- Không phải là các anh có không ít thứ của Tô Đoan Hùng sao, có thể tung ra rồi đó!

Lý Duy gật gật đầu, nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp yên tâm, họ làm chuyện này rất chuyên nghiệp, sẽ không liên lụy đến chúng ta đâu.

Đương nhiên Diệp Trạch Đào tin tưởng năng lực của những người đó. Chuyện này quan trọng là khuấy đục nước, mọi người đều khuấy, đến lúc đó xem những người ở trên này sẽ lợi dụng những thứ này như thế nào!

Vừa mới sắp xếp xong, ông Phùng lại gọi điện tới.

Vừa nhận điện thoại, ông Phùng liền nói:

- Tiểu Diệp à, lần này cậu may mắn rồi!

Lúc đầu Diệp Trạch Đào sửng sờ, sau đó nghĩ đến chuyện của Phùng Lượng, nói:

- Chuyện này cũng tại tôi, tôi không biết tình hình đã định tham gia, không ngờ đằng sau còn có nhiều cái bẫy đến vậy!

Ông Phùng nói:

- Rất nhiều chuyện là như vậy. Nhìn thì có vẻ yên bình nhưng đằng sau đó đều có vấn đề. May mà cậu phản ứng nhanh, nếu không thì chuyện này phiền phức rồi !

- Tôi vừa mới nhận được điện thoại, nói là đối phương đã bắt đầu trả tiền rồi!

Diệp Trạch Đào liền nói chuyện này với ông Phùng.

Hừ một tiếng, ông Phùng nói:

- Một vài người đã giở thủ đoạn, không chỉnh được những nhân vật lớn, thì chỉnh những nhân vật nhỏ. Thật chẳng ra sao!

Ông già này đã nổi giận thật rồi.

Diệp Trạch Đào nói:

- Tập làm quen là được rồi. Chú ý hơn một chút thì sẽ không có vấn đề gì!

Ông Phùng lúc này mới thực sự nổi giận. Chuyện này đã đụng đến người của Phùng gia. Nếu chuyện tiền biển thủ này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Phùng gia, đặc biệt là hiện nay Phùng Minh Bang đang trong thời kỳ quan trọng. Ông ta là người rất coi trọng danh dự, những chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự tiếp nhận của ông ta.

Diệp Trạch Đào nhanh trí, có lẽ chuyện này có thể mượn lực lượng của Phùng gia.

Suy nghĩ một lúc, Diệp Trạch Đào nói:

- Ông Phùng, tôi có được một vài tình hình. Đương nhiên, không cụ thể, chính xác!

Ông Phùng liền cười nói:

- Có gì thì nói đi!

- Ông Phùng, tôi nghe nói người đứng đầu hiệp hội từ thiện nghệ thuật danh nhân thủ đô kia là Tô Đoan Hùng!

Ông Phùng liền cười, nói:

- Cái này thì tôi biết. Bây giờ không ít người đều như vậy. Có thể sau khi họ chịu ảnh hưởng gì đó thì làm chuyện này !

Đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng hiểu sự lớn mạnh của lực lượng Phùng gia, biết chuyện này không hề khó, lại nói:

- Là như thế này, có người nói Tô Đoan Hùng kia có một người chị tên là Tô Đoan Hương, vốn là người chủ trì của Đài kinh tế. Bà Tô Đoan Hương kia có một cậu con trai, có thể là của Bí thư Vi đấy!

Nói đến đây, Diệp Trạch Đào không nói gì nữa.

- Cái gì?

Ông Phùng đúng là không biết chuyện này. Nghe vậy thì cũng ngạc nhiên.

- Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn đại mà thôi, tôi cũng không dám chắc. Dù sao cũng liên quan đến lãnh đạo, tôi cũng không dám nói lung tung. Cậu con trai kia giờ do Tô Đoan Hùng dẫn dắt.

Ông Phùng vô cùng khôn khéo, biết Diệp Trạch Đào là người nói chuyện rất cẩn thận. Nếu không khẳng định thì hắn tuyệt đối sẽ không nói ra những chuyện như thế này. Trong lòng đã chắc chắn chuyện Diệp Trạch Đào nói.

Vốn dĩ ông Phùng cũng chỉ cho rằng Thường Hồng Vĩ bị lực lượng phe phản đối xúi giục mới làm chuyện này. Bây giờ xem ra, người đích thân chủ đạo chuyện này có thể là Vi Hoành Thạch.

Cảm thấy sự nghiêm trọng của vấn đề này, tâm trạng của ông Phùng trở nên ngưng trọng, nói:

- Chuyện cậu nói rất quan trọng!

- Ha ha, tối tôi với Phùng Lượng phải nói chuyện nghiêm túc!

- Chắc cậu phải nhắc nhở thằng nhóc kia nhiều mới được. Gần đây ta tính cho nó xuống phía dưới công tác!

Phùng Lượng là con trai cả của một người con trai khác tên Phùng Minh Thành của ông Phùng, rất được Phùng gia coi trọng. Lần này muốn cho xuống phía dưới để rèn luyện.

Trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ động, nói:

- Cho xuống Giáp Hà đi, hai anh em chúng tôi có thể hợp tác một chút.

Ông Phùng liền cười ha ha, nói:

- Ta cũng đang có ý định như vậy.

Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui mừng. Như vậy thì mối quan hệ giữa mình và Phùng gia lại có thể gần gũi hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện