Làm Chủ tịch một xã không hề dễ làm như vậy. Sau khi lên làm Chủ tịch xã Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra bản thân có quá nhiều việc phải làm. Chuyện sửa đường là một chuyện lớn. Những công việc thượng vàng hạ cám ở xã đầy rẫy. Ngày nào cũng phải làm việc đến đêm khuya. Tuy rằng mỗi ngày đều kiên trì luyện Ngũ Cầm Hí, bao nhiêu mệt nhọc đều giảm đi ít nhiều, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn gầy đi nhiều lắm.
Trên đường từ công trường trở về, Diệp Trạch Đào cảm thấy toàn thân mình mệt mỏi rã rời. Vừa trở về ký túc đã nằm dài thẳng cẳng ra chẳng muốn dậy.
Trong lòng thầm than, mình so với thôn dân còn lao động ít hơn. Đúng là không thể so sánh với họ. Thấy mấy người họ mỗi ngày chỉ những đồ ăn đơn giản mà lại làm việc rất vui vẻ. Diệp Trạch Đào không thể không thừa nhận thể chất của mình không bằng thôn dân đó.
Đang lúc muốn ngủ bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lúc ngồi dậy chỉ mặc có cái quần đùi ra mở cửa, Diệp Trạch Đào liền thấy Phổ Lệ Tiên với vẻ mặt tươi cười mang theo một nồi cơm nhỏ đứng trước cửa.
Không ngờ được là người phụ nữ này, thấy mình chỉ mặc có một cái quần đùi, Diệp Trạch Đào nhảy dựng lên, vội vàng nói:
- Chị đợi một chút!
Phổ Lệ Tiên cũng không nghĩ Diệp Trạch Đào đang ăn mặc như thế. Nhìn từ đầu xuống chân Diệp Trạch Đào, đặc biệt chú ý chỗ ấy của Diệp Trạch Đào đang nổi lên một cục. Mặt dần đỏ lên.
Trong đầu Phổ Lệ Tiên liền đem chồng mình ra so sánh với Diệp Trạch Đào, cảm thấy rất vừa ý với Diệp Trạch Đào. Con gái mình mà đi theo Diệp Trạch Đào thì cũng không tồi đâu. Xem ra cái chỗ nổi lên của hắn cũng rất to đấy!
Nghĩ đến chuyện này, Phổ Lệ Tiên cảm thấy nơi ấy đang chảy nước, liền kẹp chặt hai đùi lại.
Diệp Trạch Đào vội vàng chạy vào mặc quần dài và khoác tạm một cái áo ra ngoài.
Lúc Phổ Lệ Tiên bước vào cửa, thấy trên bàn có cái cốc không liền nhíu mày, nói:
- Nguyệt Lan cũng thật là không biết cách quan tâm người khác. Tôi bảo nó ngày nào cũng phải giúp cậu đun nước, thế mà lại quên rồi!
Phổ Lệ Tiên dường như không hề khách sáo, cứ làm như mình là mẹ vợ của Diệp Trạch Đào thật vậy.
- Tôi cũng vừa mới về thôi.
Diệp Trạch Đào bảo Phổ Lệ Tiên ngồi xuống.
- Chủ tịch Diệp, món gà ác tần thuốc bắc này đang lúc còn nóng, mau ăn đi. Thời gian này cậu cũng rất mệt rồi!
Phổ Lệ Tiên vừa nói vừa cầm một cái bát lên múc canh gà ra.
Vừa lúc này ở công trường mới chỉ ăn có ít đồ, đúng là đang đói thật. Diệp Trạch Đào liền cầm bát canh gà lên uống.
Thấy Diệp Trạch Đào uống canh gà, Phổ Lệ Tiên mỉm cười nói:
- Cả xã bây giờ đều nói tốt về Chủ tịch xã Diệp. Có cậu dẫn dắt thì xã ta có hi vọng rồi!
Bát canh này được hầm rất ngon. Diệp Trạch Đào uống hết một bát, liền cảm thấy toàn thân ấm dần lên. Hắn nhớ đến những người đang sửa đường, trong lòng liền nghĩ phải bảo những người cấp dưới vấn đề ăn uống cũng phải đảm bảo dinh dưỡng một chút.
Diệp Trạch Đào day day trán, nói:
- Tình hình ở trạm thu mua thế nào rồi?
Thấy Diệp Trạch Đào như vậy, Phổ Lệ Tiên nói:
- Cậu không khỏe à? Tôi giúp cậu massage nhé.
Nói xong liền đứng phía sau Diệp Trạch Đào, dùng hai tay giúp Diệp Trạch Đào day day huyệt thái dương.
Phổ Lệ Tiên day một cách rất nhẹ nhàng. Vốn dĩ Diệp Trạch Đào định nói gì đó, nhưng cảm thấy rất dễ chịu nên cũng không nói gì thêm.
Ngồi trên ghế cao, Phổ Lệ Tiên nhẹ nhàng giúp Diệp Trạch Đào day trán. Bà ta làm một cách rất cẩn thận, vừa day trán vừa hỏi han.
Cảm nhận được sự mệt mỏi của Diệp Trạch Đào, Phổ Lệ Tiên để đầu của Diệp Trạch Đào vào lòng mình. Làm Diệp Trạch Đào càng dựa vào một cách thoải mái hơn.
Đầu dựa vào hai cái gò đầy đặn kia, Diệp Trạch Đào mặc dù có chút ngại ngùng về chuyện này, nhưng vẫn không lỡ rời hai cái gò đẫy đà ấy ra.
Vừa bấm huyệt vừa đấm lưng, Phổ Lệ Tiên làm chăm chú đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi.
Sau một hồi, Diệp Trạch Đào càm thấy rất thoải mái. Thấy Phổ Lệ Tiên mệt rồi, áy náy trong lòng, nói:
- Thật là làm phiền chị quá!
- Cậu còn khách sáo cả với tôi sao?
Phổ Lệ Tiên lườm yêu Diệp Trạch Đào. Sự lẳng lơ của người phụ nữ trưởng thành lập tức lộ ra.
Diệp Trạch Đào cũng không khách sáo.
- Tình hình ở trạm thu mua rất tốt. Giám đốc Dương cũng đã về rồi. Anh ta vốn muốn đến báo cáo với cậu, nhưng lo cậu mệt mỏi quá rồi nên thôi. Nghe nói cỏ Linh Chi của Âm Lương Thiến phát triển rất tốt.
- Thế nói chuyện về việc hợp tác với các thôn thế nào rồi?
- Giám đốc Dương nói hiện tại các thôn đều rất tích cực. Các thôn đều đã kí hợp đồng dựa theo yêu cầu của công ty. Tỉ lệ phân chia cũng đã bàn bạc tàm tạm rồi!
Diệp Trạch Đào gật đầu, nói:
- Mấy chuyện này, mọi người quan tâm vào một chút. Tôi nhiều việc quá, không có thời gian để quản lý chuyện này.
Phổ Lệ Tiên nói:
- Cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ để ý đến.
Thấy Phổ Lệ Tiên đi rồi, Diệp Trạch Đào mới nằm thẳng cẳng ra giường.
Bị Phổ Lệ Tiên làm cho một trận như vậy, trong đầu Diệp Trạch Đào lúc này trỗi dậy sự ham muốn tình dục.
Người phụ nữ này quả nhiên là người phụ nữ trưởng thành đến mức làm người khác động lòng. Nghĩ đến vừa nãy dựa vào bộ ngực của chị ấy, lại nghĩ đến lúc Phổ Lệ Tiên giúp hắn xoa bóp đầu, trong vạt áo phía trước đó thỉnh thoảng lại lộ ra bộ ngực trắng ngần ấy. Diệp Trạch Đào nhận thấy mình bỗng nhiên tinh lực sung mãn hẳn lên.
Đứng ngồi không yên, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy mình hứng quá. Nằm trên giường lăn đi lăn lại mà vẫn không ngủ được. Trước mắt cứ hiện lên những người phụ nữ khác nhau. Không biết thế nào lại nghĩ đến chuyện mình và Ôn Phương ở trong gian phòng đó.
Nghĩ đến Ôn Phương, Diệp Trạch Đào thấy cái đó của mình lại càng khó chịu hơn. Thấy lúc này mới hơn mười giờ tối, Diệp Trạch Đào một lần nữa ngồi dậy.
Lúc mặc quần áo xong đi ra mở cửa, chỉ thấy mưa phùn giăng kín trời. Gió thổi lạnh thấu xương. Bộ ngực nóng hổi vừa nãy cũng đã làm cho gió đỡ lạnh đi rất nhiều.
Nhìn đám học sinh ở phía lớp học, nghĩ đến nhờ có sự nỗ lực của mình mà đi đến đâu cũng nhận được ủng hộ quần áo chăn gối. Mùa đông này so với mùa đông khác của lũ trẻ sáng sủa hơn rất nhiều. Tâm trạng Diệp Trạch Đào cực kỳ tốt.
Mót tiểu không chịu nổi nên Diệp Trạch Đào đi đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của ngôi trường này được xây lại tận trong rừng. Phải đi mất một đoạn đường, mặt đất cũng rất lầy lội.
Trời rét, gió thổi lạnh đến thấu xương. Lúc trời vẫn còn lất phất mưa phùn, Diệp Trạch Đào nhận thấy con đường nhỏ này rất yên tĩnh. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thê lương của một loài chim lạ vọng lại.
Trong thôn cũng như vậy. Lúc bình thường mọi người rảnh rỗi cũng sẽ đem chuyện ma quỷ ra kể.
Nghe tiếng chim lạ kêu, Diệp Trạch Đào không hiểu sao lại nhớ tới nội dung trong những câu chuyện ma.
Đi trên con đường lầy lội bùn đất, xung quanh là những cành cây nhỏ đan xin xít vào nhau. Trong âm thanh xào xạc lá cây, chỗ ấy vừa phất cờ khởi nghĩa liền xìu xìu xuống.
Bước đi, bước đi… Diệp Trạch Đào sợ dựng cả tóc gáy lên.
Lúc dựng tóc gáy, bỗng nhiên nghe thấy trong lùm cây phát ra âm thanh rất lớn. Diệp Trạch Đào sợ quá quay người bỏ chạy thì thấy một con mèo hoang từ trong bụi rậm băng qua. Tim không ngừng đạp loạn xạ.
Diệp Trạch Đào lúc này vừa mới thở phào nhẹ nhõm, định bước đi thì bỗng nhiên toàn thân nổi hết cả da gà.
Hắn phát hiện ra mình lại gặp chuyện rồi. Chỉ cảm thấy như có ai đó tóm lấy cổ áo mình.
Lúc chạy về phía trước, cái cổ áo lại bị nắm lấy.
Tiếng kêu của con chim lạ từ phía sau truyền đến.
Toàn thân lạnh toát, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ: “Hỏng rồi! Hỏng rồi!”
Diệp Trạch Đào cũng là một kẻ to gan lớn mật. Mặc dù gặp phải tình huống như thế này nhưng hắn vẫn ngoan cường, chầm chậm quay lại nhìn phía sau.
Lúc Diệp Trạch Đào quay đầu lại, hắn dở khóc dở cười khi thấy được phía sau mình.
Cổ áo của hắn không ngờ chỉ bị mắc vào một cành cây chìa ra bên ngoài!
Thở một hơi dài, Diệp Trạch Đào bình tĩnh trở lại. Mặc dù đang là mùa đông nhưng Diệp Trạch Đào nhận thấy áo trong của mình ướt hết cả. Sau khi đổ mồ hôi lạnh, toàn thân hắn liền lạnh cóng lại.
Bước vào nhà vệ sinh để xả đống nước tiểu nén nhịn từ lâu, Diệp Trạch Đào cảm thấy bây giờ chỉ muốn đi ngủ. Sự mệt mỏi rã rời như đang ùa tới.
Lúc trở về kí túc, bên tai không ngừng vang lên tiếng gõ của Hiệu trưởng Ngưu.
Lúc lại nghe Hiệu trưởng Ngưu gõ, Diệp Trạch Đào lần đầu tiên phát hiện ra rằng tiếng gõ này của Hiệu trưởng Ngưu không ngờ lại dễ nghe như vậy. Sau khi quay về ký túc xá lần nữa, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy toàn thân chẳng còn tí sức lực nào.
Diệp Trạch Đào lại luyện Ngũ Cầm Hí ngay trong ký túc xá.
Hắn biết mình gần đây thật sự rất mệt mỏi. Nếu như bây giờ nằm xuống, không biết chừng sẽ bị ốm luôn.
Luyện Ngũ Cầm Hí làm cái lạnh đến thấu xương vừa nãy cũng dần mất đi.
Khi hắn đánh Ngũ Cầm Hí, toàn thân lần nữa lấy lại được hơi ấm.
Di động lần nữa vang lên.
Lần này là Vệ Vũ Hinh gọi tới.
- Trạch Đào, sao mà gần đây không thấy gọi điện thoại cho tớ thế?
Vệ Vũ Hinh sẵng giọng nói.
Nhận được điện thoại của Vệ Vũ Hinh, Diệp Trạch Đào cũng nhận ra lâu rồi không gọi cho cô ấy, vội nói:
- Gần đây bận túi bụi mà!
- Làm Chủ tịch xã thì phải khác chứ! Thật là bận đến thế không? Hay là vì không chúc mừng cậu nên thế đấy!
Không ngờ Vệ Vũ Hinh cũng biết chuyện này!
- Làm sao cậu biết tớ lên làm Chủ tịch xã?
Trước mặt người bạn học này, Diệp Trạch Đào có không ít sự băn khoăn.
Cười hì hì, cô nói:
- Tớ lúc nào mà chả quan tâm đến tình hình của cậu!
- Tình hình ở công ty thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào quan tâm hỏi.
- Bây giờ vẫn ổn. Danh tiếng cũng lấy lại được chút ít rồi. Bố tớ có làm vài hoạt động nên khó khăn cơ bản cũng được giải quyết.
Diệp Trạch Đào vui vẻ, nói:
- Vậy thì tốt quá rồi!
- Sau chuyện lần này, bố tớ đã phát hiện ra một vài vấn đề. Ông ấy cảm thấy chỉ một dự án thôi mà phải mạo hiểm quá lớn. Có ý muốn đầu tư vào lĩnh vực mới. Sắp tới đây, chúng tớ có thể sẽ đến xã của cậu để tiến hành một vài khảo sát. Muốn xem xem có thể hợp tác được không.
Mắt Diệp Trạch Đào sáng rực lên, nói:
- Được đấy! Cậu nói với bố cậu rằng, chỉ cần ông ấy có thể đến đây, tớ sẽ báo cáo lên huyện. Nhất định sẽ tiếp đón một cách long trọng.
Vệ Vũ Hinh cười, nói:
- Chỉ hoan nghênh mỗi bố tớ thôi à?
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Ai cũng đều hoan nghênh. Ai cũng hoan nghênh. Cậu ấy à! Tớ còn phải đích thân tiếp đón ấy chứ!
Vệ Vũ Hinh lúc này mới vui vẻ nói:
- Thế thì nói đến đây thôi nhé!
Dập máy, tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất tốt. Nếu như bố của Vệ Vũ Hinh có thể đến xã Xuân Trúc để đầu tư, không biết chừng sẽ mang đến rất nhiều lợi ích cho xã Xuân Trúc. Chuyện này phải lên kế hoạch cẩn thận để phô bày ra ưu thế của xã Xuân Trúc.
Thật ra trong lòng Diệp Trạch Đào hiểu rất rõ, chuyện lần này rất có thể là do Vệ Vũ Hinh đưa ra ý kiến. Cô gái này càng ngày càng có tình ý với mình rồi đây!
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào cảm thấy đau đầu. Chuyện này thật sự có chút khó xử.
Vừa là chuyện của riêng mình, vừa là chuyện của xã. Diệp Trạch Đào lăn lộn trên giường một hồi rồi mới dần chìm vào giấc ngủ.
Trên đường từ công trường trở về, Diệp Trạch Đào cảm thấy toàn thân mình mệt mỏi rã rời. Vừa trở về ký túc đã nằm dài thẳng cẳng ra chẳng muốn dậy.
Trong lòng thầm than, mình so với thôn dân còn lao động ít hơn. Đúng là không thể so sánh với họ. Thấy mấy người họ mỗi ngày chỉ những đồ ăn đơn giản mà lại làm việc rất vui vẻ. Diệp Trạch Đào không thể không thừa nhận thể chất của mình không bằng thôn dân đó.
Đang lúc muốn ngủ bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lúc ngồi dậy chỉ mặc có cái quần đùi ra mở cửa, Diệp Trạch Đào liền thấy Phổ Lệ Tiên với vẻ mặt tươi cười mang theo một nồi cơm nhỏ đứng trước cửa.
Không ngờ được là người phụ nữ này, thấy mình chỉ mặc có một cái quần đùi, Diệp Trạch Đào nhảy dựng lên, vội vàng nói:
- Chị đợi một chút!
Phổ Lệ Tiên cũng không nghĩ Diệp Trạch Đào đang ăn mặc như thế. Nhìn từ đầu xuống chân Diệp Trạch Đào, đặc biệt chú ý chỗ ấy của Diệp Trạch Đào đang nổi lên một cục. Mặt dần đỏ lên.
Trong đầu Phổ Lệ Tiên liền đem chồng mình ra so sánh với Diệp Trạch Đào, cảm thấy rất vừa ý với Diệp Trạch Đào. Con gái mình mà đi theo Diệp Trạch Đào thì cũng không tồi đâu. Xem ra cái chỗ nổi lên của hắn cũng rất to đấy!
Nghĩ đến chuyện này, Phổ Lệ Tiên cảm thấy nơi ấy đang chảy nước, liền kẹp chặt hai đùi lại.
Diệp Trạch Đào vội vàng chạy vào mặc quần dài và khoác tạm một cái áo ra ngoài.
Lúc Phổ Lệ Tiên bước vào cửa, thấy trên bàn có cái cốc không liền nhíu mày, nói:
- Nguyệt Lan cũng thật là không biết cách quan tâm người khác. Tôi bảo nó ngày nào cũng phải giúp cậu đun nước, thế mà lại quên rồi!
Phổ Lệ Tiên dường như không hề khách sáo, cứ làm như mình là mẹ vợ của Diệp Trạch Đào thật vậy.
- Tôi cũng vừa mới về thôi.
Diệp Trạch Đào bảo Phổ Lệ Tiên ngồi xuống.
- Chủ tịch Diệp, món gà ác tần thuốc bắc này đang lúc còn nóng, mau ăn đi. Thời gian này cậu cũng rất mệt rồi!
Phổ Lệ Tiên vừa nói vừa cầm một cái bát lên múc canh gà ra.
Vừa lúc này ở công trường mới chỉ ăn có ít đồ, đúng là đang đói thật. Diệp Trạch Đào liền cầm bát canh gà lên uống.
Thấy Diệp Trạch Đào uống canh gà, Phổ Lệ Tiên mỉm cười nói:
- Cả xã bây giờ đều nói tốt về Chủ tịch xã Diệp. Có cậu dẫn dắt thì xã ta có hi vọng rồi!
Bát canh này được hầm rất ngon. Diệp Trạch Đào uống hết một bát, liền cảm thấy toàn thân ấm dần lên. Hắn nhớ đến những người đang sửa đường, trong lòng liền nghĩ phải bảo những người cấp dưới vấn đề ăn uống cũng phải đảm bảo dinh dưỡng một chút.
Diệp Trạch Đào day day trán, nói:
- Tình hình ở trạm thu mua thế nào rồi?
Thấy Diệp Trạch Đào như vậy, Phổ Lệ Tiên nói:
- Cậu không khỏe à? Tôi giúp cậu massage nhé.
Nói xong liền đứng phía sau Diệp Trạch Đào, dùng hai tay giúp Diệp Trạch Đào day day huyệt thái dương.
Phổ Lệ Tiên day một cách rất nhẹ nhàng. Vốn dĩ Diệp Trạch Đào định nói gì đó, nhưng cảm thấy rất dễ chịu nên cũng không nói gì thêm.
Ngồi trên ghế cao, Phổ Lệ Tiên nhẹ nhàng giúp Diệp Trạch Đào day trán. Bà ta làm một cách rất cẩn thận, vừa day trán vừa hỏi han.
Cảm nhận được sự mệt mỏi của Diệp Trạch Đào, Phổ Lệ Tiên để đầu của Diệp Trạch Đào vào lòng mình. Làm Diệp Trạch Đào càng dựa vào một cách thoải mái hơn.
Đầu dựa vào hai cái gò đầy đặn kia, Diệp Trạch Đào mặc dù có chút ngại ngùng về chuyện này, nhưng vẫn không lỡ rời hai cái gò đẫy đà ấy ra.
Vừa bấm huyệt vừa đấm lưng, Phổ Lệ Tiên làm chăm chú đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi.
Sau một hồi, Diệp Trạch Đào càm thấy rất thoải mái. Thấy Phổ Lệ Tiên mệt rồi, áy náy trong lòng, nói:
- Thật là làm phiền chị quá!
- Cậu còn khách sáo cả với tôi sao?
Phổ Lệ Tiên lườm yêu Diệp Trạch Đào. Sự lẳng lơ của người phụ nữ trưởng thành lập tức lộ ra.
Diệp Trạch Đào cũng không khách sáo.
- Tình hình ở trạm thu mua rất tốt. Giám đốc Dương cũng đã về rồi. Anh ta vốn muốn đến báo cáo với cậu, nhưng lo cậu mệt mỏi quá rồi nên thôi. Nghe nói cỏ Linh Chi của Âm Lương Thiến phát triển rất tốt.
- Thế nói chuyện về việc hợp tác với các thôn thế nào rồi?
- Giám đốc Dương nói hiện tại các thôn đều rất tích cực. Các thôn đều đã kí hợp đồng dựa theo yêu cầu của công ty. Tỉ lệ phân chia cũng đã bàn bạc tàm tạm rồi!
Diệp Trạch Đào gật đầu, nói:
- Mấy chuyện này, mọi người quan tâm vào một chút. Tôi nhiều việc quá, không có thời gian để quản lý chuyện này.
Phổ Lệ Tiên nói:
- Cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ để ý đến.
Thấy Phổ Lệ Tiên đi rồi, Diệp Trạch Đào mới nằm thẳng cẳng ra giường.
Bị Phổ Lệ Tiên làm cho một trận như vậy, trong đầu Diệp Trạch Đào lúc này trỗi dậy sự ham muốn tình dục.
Người phụ nữ này quả nhiên là người phụ nữ trưởng thành đến mức làm người khác động lòng. Nghĩ đến vừa nãy dựa vào bộ ngực của chị ấy, lại nghĩ đến lúc Phổ Lệ Tiên giúp hắn xoa bóp đầu, trong vạt áo phía trước đó thỉnh thoảng lại lộ ra bộ ngực trắng ngần ấy. Diệp Trạch Đào nhận thấy mình bỗng nhiên tinh lực sung mãn hẳn lên.
Đứng ngồi không yên, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy mình hứng quá. Nằm trên giường lăn đi lăn lại mà vẫn không ngủ được. Trước mắt cứ hiện lên những người phụ nữ khác nhau. Không biết thế nào lại nghĩ đến chuyện mình và Ôn Phương ở trong gian phòng đó.
Nghĩ đến Ôn Phương, Diệp Trạch Đào thấy cái đó của mình lại càng khó chịu hơn. Thấy lúc này mới hơn mười giờ tối, Diệp Trạch Đào một lần nữa ngồi dậy.
Lúc mặc quần áo xong đi ra mở cửa, chỉ thấy mưa phùn giăng kín trời. Gió thổi lạnh thấu xương. Bộ ngực nóng hổi vừa nãy cũng đã làm cho gió đỡ lạnh đi rất nhiều.
Nhìn đám học sinh ở phía lớp học, nghĩ đến nhờ có sự nỗ lực của mình mà đi đến đâu cũng nhận được ủng hộ quần áo chăn gối. Mùa đông này so với mùa đông khác của lũ trẻ sáng sủa hơn rất nhiều. Tâm trạng Diệp Trạch Đào cực kỳ tốt.
Mót tiểu không chịu nổi nên Diệp Trạch Đào đi đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của ngôi trường này được xây lại tận trong rừng. Phải đi mất một đoạn đường, mặt đất cũng rất lầy lội.
Trời rét, gió thổi lạnh đến thấu xương. Lúc trời vẫn còn lất phất mưa phùn, Diệp Trạch Đào nhận thấy con đường nhỏ này rất yên tĩnh. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thê lương của một loài chim lạ vọng lại.
Trong thôn cũng như vậy. Lúc bình thường mọi người rảnh rỗi cũng sẽ đem chuyện ma quỷ ra kể.
Nghe tiếng chim lạ kêu, Diệp Trạch Đào không hiểu sao lại nhớ tới nội dung trong những câu chuyện ma.
Đi trên con đường lầy lội bùn đất, xung quanh là những cành cây nhỏ đan xin xít vào nhau. Trong âm thanh xào xạc lá cây, chỗ ấy vừa phất cờ khởi nghĩa liền xìu xìu xuống.
Bước đi, bước đi… Diệp Trạch Đào sợ dựng cả tóc gáy lên.
Lúc dựng tóc gáy, bỗng nhiên nghe thấy trong lùm cây phát ra âm thanh rất lớn. Diệp Trạch Đào sợ quá quay người bỏ chạy thì thấy một con mèo hoang từ trong bụi rậm băng qua. Tim không ngừng đạp loạn xạ.
Diệp Trạch Đào lúc này vừa mới thở phào nhẹ nhõm, định bước đi thì bỗng nhiên toàn thân nổi hết cả da gà.
Hắn phát hiện ra mình lại gặp chuyện rồi. Chỉ cảm thấy như có ai đó tóm lấy cổ áo mình.
Lúc chạy về phía trước, cái cổ áo lại bị nắm lấy.
Tiếng kêu của con chim lạ từ phía sau truyền đến.
Toàn thân lạnh toát, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ: “Hỏng rồi! Hỏng rồi!”
Diệp Trạch Đào cũng là một kẻ to gan lớn mật. Mặc dù gặp phải tình huống như thế này nhưng hắn vẫn ngoan cường, chầm chậm quay lại nhìn phía sau.
Lúc Diệp Trạch Đào quay đầu lại, hắn dở khóc dở cười khi thấy được phía sau mình.
Cổ áo của hắn không ngờ chỉ bị mắc vào một cành cây chìa ra bên ngoài!
Thở một hơi dài, Diệp Trạch Đào bình tĩnh trở lại. Mặc dù đang là mùa đông nhưng Diệp Trạch Đào nhận thấy áo trong của mình ướt hết cả. Sau khi đổ mồ hôi lạnh, toàn thân hắn liền lạnh cóng lại.
Bước vào nhà vệ sinh để xả đống nước tiểu nén nhịn từ lâu, Diệp Trạch Đào cảm thấy bây giờ chỉ muốn đi ngủ. Sự mệt mỏi rã rời như đang ùa tới.
Lúc trở về kí túc, bên tai không ngừng vang lên tiếng gõ của Hiệu trưởng Ngưu.
Lúc lại nghe Hiệu trưởng Ngưu gõ, Diệp Trạch Đào lần đầu tiên phát hiện ra rằng tiếng gõ này của Hiệu trưởng Ngưu không ngờ lại dễ nghe như vậy. Sau khi quay về ký túc xá lần nữa, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy toàn thân chẳng còn tí sức lực nào.
Diệp Trạch Đào lại luyện Ngũ Cầm Hí ngay trong ký túc xá.
Hắn biết mình gần đây thật sự rất mệt mỏi. Nếu như bây giờ nằm xuống, không biết chừng sẽ bị ốm luôn.
Luyện Ngũ Cầm Hí làm cái lạnh đến thấu xương vừa nãy cũng dần mất đi.
Khi hắn đánh Ngũ Cầm Hí, toàn thân lần nữa lấy lại được hơi ấm.
Di động lần nữa vang lên.
Lần này là Vệ Vũ Hinh gọi tới.
- Trạch Đào, sao mà gần đây không thấy gọi điện thoại cho tớ thế?
Vệ Vũ Hinh sẵng giọng nói.
Nhận được điện thoại của Vệ Vũ Hinh, Diệp Trạch Đào cũng nhận ra lâu rồi không gọi cho cô ấy, vội nói:
- Gần đây bận túi bụi mà!
- Làm Chủ tịch xã thì phải khác chứ! Thật là bận đến thế không? Hay là vì không chúc mừng cậu nên thế đấy!
Không ngờ Vệ Vũ Hinh cũng biết chuyện này!
- Làm sao cậu biết tớ lên làm Chủ tịch xã?
Trước mặt người bạn học này, Diệp Trạch Đào có không ít sự băn khoăn.
Cười hì hì, cô nói:
- Tớ lúc nào mà chả quan tâm đến tình hình của cậu!
- Tình hình ở công ty thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào quan tâm hỏi.
- Bây giờ vẫn ổn. Danh tiếng cũng lấy lại được chút ít rồi. Bố tớ có làm vài hoạt động nên khó khăn cơ bản cũng được giải quyết.
Diệp Trạch Đào vui vẻ, nói:
- Vậy thì tốt quá rồi!
- Sau chuyện lần này, bố tớ đã phát hiện ra một vài vấn đề. Ông ấy cảm thấy chỉ một dự án thôi mà phải mạo hiểm quá lớn. Có ý muốn đầu tư vào lĩnh vực mới. Sắp tới đây, chúng tớ có thể sẽ đến xã của cậu để tiến hành một vài khảo sát. Muốn xem xem có thể hợp tác được không.
Mắt Diệp Trạch Đào sáng rực lên, nói:
- Được đấy! Cậu nói với bố cậu rằng, chỉ cần ông ấy có thể đến đây, tớ sẽ báo cáo lên huyện. Nhất định sẽ tiếp đón một cách long trọng.
Vệ Vũ Hinh cười, nói:
- Chỉ hoan nghênh mỗi bố tớ thôi à?
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Ai cũng đều hoan nghênh. Ai cũng hoan nghênh. Cậu ấy à! Tớ còn phải đích thân tiếp đón ấy chứ!
Vệ Vũ Hinh lúc này mới vui vẻ nói:
- Thế thì nói đến đây thôi nhé!
Dập máy, tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất tốt. Nếu như bố của Vệ Vũ Hinh có thể đến xã Xuân Trúc để đầu tư, không biết chừng sẽ mang đến rất nhiều lợi ích cho xã Xuân Trúc. Chuyện này phải lên kế hoạch cẩn thận để phô bày ra ưu thế của xã Xuân Trúc.
Thật ra trong lòng Diệp Trạch Đào hiểu rất rõ, chuyện lần này rất có thể là do Vệ Vũ Hinh đưa ra ý kiến. Cô gái này càng ngày càng có tình ý với mình rồi đây!
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào cảm thấy đau đầu. Chuyện này thật sự có chút khó xử.
Vừa là chuyện của riêng mình, vừa là chuyện của xã. Diệp Trạch Đào lăn lộn trên giường một hồi rồi mới dần chìm vào giấc ngủ.
Danh sách chương