Từ văn phòng của Thôi Vĩnh Chí đi ra, Diệp Trạch Đào không hề để tâm tới chuyện này. Thôi Vĩnh Chí chỉ là tạm thời cách chức mình, điều đó chứng tỏ ông ta muốn mượn cách này để đối phó với Thịnh Quốc Phi mà thôi. Xem ra thì Thôi Vĩnh Chí cũng không muốn làm lớn chuyện.
- Lưu Mộng Y, em đang ở đâu?
Nếu tạm thời bị cách chức, vậy thì tranh thủ dẫn Lưu Mộng Y đi xem xét tình hình xã Xuân Trúc vậy.
- Diệp Trạch Đào, anh không sao chứ?
Điều mà Lưu Mộng Y quan tâm đầu tiên chính là chuyện của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cười ha ha nói:
- Anh thì có thể xảy ra chuyện gì chứ. Cùng lắm thì cũng chỉ tạm thời bị cách chức thôi.
- Cái gì, dựa vào đâu mà đòi cách chức anh!
Lưu Mộng Y bỗng lớn tiếng. Dù trong chuyện này Diệp Trạch Đào cũng có chút mưu đồ nhưng căn bản là tên con trai của Bí thư Thành ủy đó đã không có ý tốt với mình.
- Ha ha, anh đang lo không có thời gian dẫn em đi thăm các nơi. Vừa hay, anh sẽ dẫn em đi thăm xã Xuân Trúc bọn anh.
Lưu Mộng Y nói:
- Diệp Trạch Đào, anh yên tâm, anh không thể làm ngơ được đâu.
Diệp Trạch Đào nhanh chóng đến khách sạn của Lưu Mộng Y. Có thể nói đây là khách sạn khá tốt ở huyện.
- Em xem, chuyện này thật là. Tới giờ em vẫn chưa ăn gì đúng không?
Diệp Trạch Đào nhìn Lưu Mộng Y vừa tắm xong, đang sấy tóc, trong lòng chợt sững sờ. Cô gái này, thân hình tuyệt đẹp!
Vừa sấy tóc, Lưu Mộng Y vừa hỏi:
- Rốt cuộc là sao?
Diệp Trạch Đào nói:

- Chuyện công việc, em đừng hỏi, cùng lắm thì nghỉ việc vài ngày, không có gì to tát cả.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y mỉm cười nói:
- Quả chưa phải là chuyện lớn!
- Đi, ra ngoài ăn thôi. Anh đói lắm rồi.
Thấy Lưu Mộng Y đã cất máy sấy tóc, lại đứng đó tỉ mỉ trang điểm, Diệp Trạch Đào lắc đầu, đành ngồi xuống chờ.
Lưu Mộng Y trang điểm rất đẹp mắt bước ra khách sạn. Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là hai bữa cơm ăn gộp vô một bữa đây, không chăm sóc em chu đáo, về lão Điền chắc không tha cho anh đâu!
Diệp Trạch Đào giả bộ đau khổ, nghiêm túc nói.
Lưu Mộng Y cười hì hì nói:
- Lúc về em sẽ mách sư phụ anh. Anh dám gọi ông là lão Điền!
Nói đến đây, Lưu Mộng Y bỗng phá lên cười.
Lưu Mộng Y vốn rất xinh đẹp, nụ cười này quả có thể ví như những cánh hoa rung rinh. Thần kinh Diệp Trạch Đào như bị chấn động, lòng thầm nghĩ, con gái như vậy mới là tuyệt chứ.
Tìm đến một quán ăn nhỏ đặc sắc. Lúc hai người đang ngồi ăn cơm thì điện thoại của Cao Chấn Sơn gọi tới.
- Tiểu Diệp, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Thái độ của Diệp Trạch Đào ở buổi họp ngày hôm nay khiến cho Cao Chấn Sơn rất vui. Nếu như không có sự cứng rắn của Diệp Trạch Đào, Cao Chấn Sơn biết rằng mình đã mất hết cả uy tín rồi. Nghe tin Diệp Trạch Đào lại liên quan đến vụ ẩu đả với con trai của Bí thư Thành ủy, Cao Chấn Sơn không hề vội vàng gọi điện cho Diệp Trạch Đào ngay mà suy nghĩ rất lâu.
Nói thật, dù sao cũng là con trai của Bí thư Thành ủy. Chuyện này nếu xử lý không tốt, nó sẽ trở thành cái nhọt trong lòng Bí thư Thành ủy.
Sau khi nghe Diệp Trạch Đào truyền tai cái tin ấy, Cao Chấn Sơn cũng suy nghĩ ghê lắm. Nhưng, chỉ cần Bí thư Thành ủy chưa sụp thì làm bất cứ chuyện gì cũng đều không thích hợp.
Cuộc gọi lần này chính là sự đáp trả của Cao Chấn Sơn đối với Diệp Trạch Đào trong thời điểm quan trọng. Chưa biết sẽ nói giúp cho Diệp Trạch Đào những gì, ông ta nghĩ thôi thì cứ xem sao cái đã rồi nói.

- Bí thư Cao, chuyện là như vầy …
Diệp Trạch Đào đành phải kể lại đầu đuôi câu chuyện. Sau khi kể xong, nói:
- Bí thư Cao, ông nói đi, chuyện này tôi chẳng có lỗi gì cả, Chủ tịch huyện Thôi lại tạm thời cách chức tôi!
Sau khi nghe Diệp Trạch Đào kể lại, Cao Chấn Sơn đã hiểu được suy nghĩ của Thôi Vĩnh Chí, trầm giọng nói:
- Chuyện Đoàn thanh niên Tỉnh ủy và Công ty Phương Thảo Địa đang vào hồi quan trọng, cậu sao có thể bị cách chức được. Chuyện này tôi sẽ nói với Chủ tịch huyện Thôi làm sao để cậu tiếp tục công việc!
- Bí thư Cao, tôi là cán bộ của xã Xuân Trúc. Xảy ra chuyện như vậy, có cần phải báo cáo lên lãnh đạo xã một tiếng không?
Những lời này có vẻ như Diệp Trạch Đào có chút khiêu khích. Bí thư Lâm Dân Thư đã trở thành một mối lo của Cao Chấn Sơn rồi, còn Chủ tịch huyện kia lại liên quan đến chuyện của Thịnh Quốc Phi, thì chắc chắn sẽ đứng về phía Thịnh Quốc Phi.
Cao Chấn Sơn quả nhiên vừa nghe những lời này xong, liền lớn tiếng nói;
- Diệp Trạch Đào, cái gì mà cán bộ của xã Xuân Trúc. Cậu vẫn là cán bộ của huyện Thảo Hải. Không phải là trong cuộc họp vừa rồi Huyện ủy đã bổ nhiệm cậu làm Chủ nhiệm phòng xây dựng lại trường trung học ở xã Xuân Trúc sao? Cậu phải trực tiếp đứng ra phụ trách ở huyện.
Trong lòng Diệp Trạch Đào mừng thầm, Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính ở cái xã này như hắn cũng oách đó chứ. Chưa làm được việc gì cho xã, đã thành cán bộ của huyện rồi! Dù chưa chính thức là cán bộ huyện nhưng dùng cái này để đối phó với Lâm Dân Thư cũng có thể lắm chứ.
- Bí thư Cao, tôi nghe lời ông vậy!
Diệp Trạch Đào vội nói.
- Uhm, có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi điện cho tôi!
Cao Chấn Sơn nói xong thì cúp máy.
Lưu Mộng Y cứ mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào nghe điện thoại. Giọng của Cao Chấn Sơn trong điện thoại, cô đều nghe được cả. Nghe Diệp Trạch Đào trả lời điện thoại xong, Lưu Mộng Y cười vang:
- Lại chiếm được “thượng phương bảo kiếm” rồi sao?
- Ôi, cán bộ xã là khổ sở như vậy đó. Ở trên thì có quá nhiều lãnh đạo, chỉ vì một thằng con trai của Bí thư Thành ủy mà định cướp lấy chén cơm của tôi, đành phải giở chút quỷ kế thôi! Làm em chê cười rồi! Lưu Mộng Y tỏ vẻ nghiêm túc nói:
- Cuộc đời mà, nhiều lúc phải như vậy, chẳng qua cũng là không còn cách nào nữa.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Trạch Đào dẫn Lưu Mộng Y tới xã Xuân Trúc.
Lúc vào trường thì vừa đúng giờ tan học, học sinh thấy Diệp Trạch Đào thì không ngừng chào “thầy Diệp”.
Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười chào các em học sinh.
Lưu Mộng Y thích thú nhìn Diệp Trạch Đào.
- Không ngờ anh lại là người có duyên với các em học sinh đến vậy!
Chỉ về phía các phòng học bị sập, Diệp Trạch Đào trầm giọng nói:
- Nhìn thấy chưa, bên đó chính là nơi bị sập!
Chuyện này, lần trước Diệp Trạch Đào đã nói qua khi đến tỉnh. Lưu Mộng Y bước tới, chăm chú quan sát một hồi mới thở dài nói:
- Nếu lúc đó mấy đứa nhỏ không chạy ra thì lớn chuyện rồi!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Mọi người đều công nhận anh có công trong chuyện này. Nhưng, cho đến bây giờ anh vẫn không có cảm giác mình là người có công. Lần trước, anh đến Âm Lương Thiến, thấy tình hình mới khổ. Người dân ở thôn đó vốn không có dư chăn màn, quần áo phải thay nhau mặc. Em nói đi, chúng ta giờ là thời đại nào rồi, sao có thể tiếp tục tình trạng này nữa chứ?
Ánh mắt nhìn về phía một em học sinh đi đôi giày rách nát, Diệp Trạch Đào nói:
- Người dân trong thôn chúng ta cần gì, họ không cần gì nhiều, chỉ cần có cái ăn, cái mặc. Những cán bộ như bọn anh xứng đáng với chức vụ không? Cứ nghĩ đến những điều này, anh lại càng thêm sốt ruột.
Ánh mắt của Lưu Mộng Y cứ nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Cô hoàn toàn có thể nhận thấy, đó không phải là những lời nói huênh hoang, sáo rỗng, mà là những lời nói thật lòng của Diệp Trạch Đào. Trong những lời nói ấy, cô có thể cảm nhận được tấm lòng chân thành của Diệp Trạch Đào.
- Anh định làm gì?
Lưu Mộng Y hỏi.
Chỉ tay về phía trường học, Diệp Trạch Đào nói:
- Nói chi cho xa xôi, trước mắt, chính là đổi mới hoàn toàn cái trường học cũ nát này. Anh muốn để cho các em học sinh không còn phải ngồi học trong những căn phòng dột nát nữa. Muốn tất cả các em học sinh đều có chăn màn cho riêng chúng. Ở đây, sẽ có một sân bóng. Anh muốn bọn trẻ đều có một bộ quần áo có thể chống chọi lại với cái lạnh!

Lưu Mộng Y nói:
- Cái này em có thể làm được cho anh. Em sẽ tổ chức để mọi người quyên góp. Theo những gì anh nói, thì nơi đây sẽ nhanh chóng xây nên một ngôi trường thật đẹp!
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Anh nghĩ không đơn giản như vậy đâu. Xã Xuân Trúc rất nghèo, chỉ là nói, là cách đề ra mục tiêu thôi. Muốn thực sực thay đổi hiện trạng nơi đây thì phải giải quyết được vấn đề căn bản là cái nghèo ở nơi đây đã.
Lưu Mộng Y cảm thấy hứng thú nói:
- Xem ra anh đã suy nghĩ đâu đó cả rồi!
Dẫn Lưu Mộng Y đi khắp xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào vừa đi vừa nói:
- Thời gian này, anh đang suy nghĩ chuyện của xã Xuân Trúc. Những người dân nơi đây có khấm khá lên thì con em họ mới có thể cơ bản giải quyết được vấn đề. Nếu xây dựng một ngôi trường khang trang, sạch đẹp, nhưng bên trong vẫn chỉ là một đám học sinh nghèo khổ, vậy thì đám quan viên chỉ là chạy theo thành tích mà thôi. Cái anh muốn không phải là cái kiểu phát triển đó. Anh biết các em có tiền, nếu các em thực sự muốn giúp những người dân nơi đây, hoàn toàn có thể tiến hành các kiểu đầu tư thông qua hợp tác, thực hiện mục tiêu cùng làm giàu.
- Làm như thế nào?
Diệp Trạch Đào nói:
- Xã Xuân Trúc có rất nhiều ngành nghề có thể phát triển. Cái họ thiếu là vốn. Chúng ta đưa ra con đường cùng làm giàu để người khá giả kéo những người còn lạc hâu đi lên. Theo hiểu biết của anh, những người đã khá giả không nên dùng cách quyên tiền, mà nên dùng phương pháp đầu tư cộng đồng và hỗ trợ nhau cùng có lợi để thúc đẩy sự phát triển của những vùng còn nghèo khó.
Nhìn thấy Lưu Mộng Y trầm tư suy nghĩ, Diệp Trạch Đào nói tiếp:
- Quyên tiền chỉ có hiệu quả trong một thời gian ngắn. Nhưng đầu tư cộng đồng thì lại khác, cả hai bên đều phải gánh chịu những rủi ro. Chỉ là bên có vốn, anh có thể kiếm ít tiền hơn hoặc chịu thiệt một chút để hỗ trợ sự phát triển của một địa phương. Anh cho rằng như vậy sẽ thúc đẩy được tính tích cực lớn hơn từ các bên!
Lưu Mộng Y nể phục nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Suy nghĩ này của anh, em thấy rất hay. Biến quyên tiền thành làm giàu cho đôi bên, hơn nữa còn thúc đẩy được tính tích cực của mọi người. Có lẽ khi quy mô kinh tế không ngừng mở rộng thì một địa phương đều có thể nhận được sự giúp đỡ, hỗ trợ từ mọi phương diện. Rất đáng để thử. Anh có số điện thoại của em, cần giúp đỡ gì thì cứ gọi cho em.
Biết Lưu Mộng Y có ý muốn giúp đỡ mình , Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Anh thay mặt người dân xã Xuân Trúc cảm ơn em!
Lúc này Diệp Trạch Đào tỏ vẻ rất nghiêm túc. Lưu Mộng Y phát hiện ra ở con người Diệp Trạch Đào này toát ra một khí chất mà chỉ có thể thấy trên người ông nội mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện