Đó là một chiếc xe siêu việt dã có treo biển của tỉnh, lái xe là một người thanh niên rất ít nói.
Diệp Trạch Đào chỉ biết người thanh niên này tên là Hồ Vệ Hải, những thứ khác lại không biết.
Trên đường đi, nhìn thấy tình hình đường xá như vậy, lão Điền hơi nhíu mày nói:
- Thế nào ấy nhỉ. Đất nước đã bỏ vốn đầu tư nhiều tiền như vậy vào cơ sở hạ tầng, sao ở đây vẫn có con đường tồi tệ như vậy!
Rõ rằng mặt của lão Điền đã không vui.
Mạnh Dân Quân nói:
- Đường ở đây nên sửa sang lại một chút. Một địa phương muốn phát triển, nếu như không có giao thông tiện lợi, trong tình huống như hiện nay, muốn phát triển là rất khó!
Diệp Trạch Đào chỉ vào nơi vừa mới đi qua nói:
- Lúc tôi đến xã Xuân Trúc, các lãnh đạo ở xã đã bị lật xe chính ở nơi này.
Nhìn thoáng qua khu vực đó, lão Điền lắc đầu nói:
- Chẳng ra làm sao cả, tôi thấy sự phát triển của xã các cậu bị kẹt ở phương diện giao thông rồi!
Diệp Trạch Đào cũng không tiện phê bình chuyện này, nhìn tiểu Hồ đang chăm chú lái xe.
- Tiểu Diệp, cậu đến xã Xuân Trúc làm việc đã một thời gian rồi, cậu cảm thấy xã Xuân Trúc nên phát triển như thế nào?
Mạnh Dân Quân mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi.
Ông Điền mỉm cười nói:
- Chú Mạnh hỏi thì cậu cứ nói một chút về ý kiến của mình đi, nơi này tôi thấy muốn phát triển thật sự rất khó.
Diệp Trạch Đào liền nói
- Nói thật, lúc đến xã Xuân Trúc tôi cũng cảm thấy phát triển lên rất khó. Nhưng để có thể hiểu biết cặn kẽ, tôi liền đi hết một lượt toàn bộ các thôn ở xã, tôi cho rằng xã Xuân Trúc vẫn có rất nhiều nơi có thể phát triển.
Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Đầu tiên xã Xuân Trúc tương đối nhiều trúc, đây chính là nguồn tài nguyên, bây giờ sản phẩm từ trúc ở trong và ngoài nước đều có thị trường, có thể phát triển các chế phẩm từ trúc. Thứ hai, dược liệu của xã Xuân Trúc tương đối nhiều, trồng dược liệu cũng là một con đường sản sinh ra vật liệu. Thứ ba, vật liệu đá của xã Xuân Trúc rất nổi tiếng. Nếu như phát triển ở mặt này, cũng có thể gây dựng một sản nghiệp. Thứ tư, phong cảnh xã Xuân Trúc rất đẹp, lại có mấy ngôi chùa cổ, chỉ cần thiết kế một cách hợp lý, nghành du lịch cũng có thể phát triển. Thứ năm, tôi đã tìm hiểu một chút, hoa quả của xã Xuân Trúc nếu như tiến hành cải tạo về mặt chủng loại, tiến hành trồng thêm một số chủng loại mà thị trường yêu thích, thì đây cũng là là một sản nghiệp có thể phát triển. Thứ sáu, thực ra vị trí địa lý của xã Xuân Trúc quá đẹp, ở chỗ giao nhau của ba tỉnh, nếu như có thể khai thông giao thông, trở thành nơi tập kết của hàng hóa, cũng hoàn toàn có thể, đương nhiên, đây không phải là điều mà huyện có thể làm được…
Dọc đường, Diệp Trạch Đào nói ra từng suy nghĩ của mình một.
Chăm chú nghe Diệp Trạch Đào nói, lúc nghe thấy Diệp Trạch Đào có nhiều cách làm như vậy, Mạnh Dân Quân mỉm cười với lão Điền nói:
- Lão Điền, xem ra ý tưởng của tiểu Diệp rất nhiều.
Lão Điền cười nói:
- Nghe những suy nghĩ này của Diệp Trạch Đào, tôi có một cảm giác. Sự phát triển của một nơi, mấu chốt vẫn là ở bộ máy lãnh đạo. Nếu như không có một ai dám khai thác bộ máy, không có người thật lòng dẫn dắt quần chúng phát triển bộ máy, nơi đó mãi mãi cũng không thể nào phát triển được, quần chúng nhân dân sẽ phải chịu khổ!
Mạnh Dân Quân gật đầu nói:
- Lão Điền nói đúng, chính quyền xã là tổ chức cơ sở nhất, nếu như chính quyền xã không có một bộ máy tốt, các đồng chí trong bộ máy không có một người có ý toàn tâm toàn ý vì nhân dân, bộ máy sẽ không có sức chiến đấu!
Diệp Trạch Đào nghe hai người đối thoại, không kìm được liếc nhìn Mạnh Dân Quân một cái, trong lòng thầm nghĩ, nghe giọng điệu này, dường như giống một lãnh đạo gì đó.
Tuy nhiên, sau khi nghĩ chiếc xe này không treo biển của chính phủ, nên Diệp Trạch Đào lại xóa bỏ đi ý nghĩ này của mình.
Xe trực tiếp lái vào trường trung học, liền dừng lại trước cửa kí túc xá của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào dẫn ba người vào trong kí túc xá của mình. Đến chỗ thầy giáo bên cạnh xách một bình nước nóng đến pha trà cho mọi người, sau đó rót nước ấm cho mấy người lau mặt.
Ông Điền nhìn chỗ ở của Diệp Trạch Đào một cách thích thú. Trông thấy trên bàn xếp toàn là sách về phương diện kinh tế và chính trị, cười nói:
- Xem ra cậu vẫn là người rất hiếu học!
- Ở đây không có chuyện gì làm, cũng thật sự là chuyện lạ, điện thoại có tín hiệu, ti vi lại không xem được, lúc không có chuyện gì chỉ có thể xem sách!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Mạnh Dân Quân cười nói:
- Không khí ở đây rất tốt, đúng là một nơi tĩnh dưỡng cơ thể.
Diệp Trạch Đào ngầm bĩu môi, ai sẽ chạy đến đây tĩnh dưỡng cơ thể chứ!
Ông Điền nói:
- Hằng ngày cậu vẫn kiên trì luyện Ngũ Cầm Hí?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đó là điều đương nhiên, cảm thấy sau khi luyện tập tinh lực rất tốt.
Ông Điền liền cười, gật đầu nói:
- Rất tốt, đây là người thừa hưởng Ngũ Cầm Hí, không phải là thứ mục nát trong thành phố.
Diệp Trạch Đào cũng không nói nhiều về chuyện này.
Lúc mọi người đến hiện trường thi công trường trung học, đúng lúc gặp đám người của Đoàn thanh niên của tỉnh ủy, người của thành Đoàn, người của huyện Đoàn cử ra và Phương Di Mai đang ở đó tiến hành xem xét.
Nhìn thấy một vài người đang ở đó, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Lần này Đoàn thanh niên tỉnh ủy rất coi trọng chuyện này, sau khi công trình bắt đầu liền hình thành tổ công tác của cả bốn đơn vị, mỗi tuần đều theo dõi dự án, tiến hành giám sát đối với tình hình vận hành của toàn bộ công trình, công bố toàn bộ quá trình trên mạng.
Mạnh Dân Quân hứng thú nói:
- Rất tốt, chỉ có như thế này mới có thể thực sự làm được một cách chính xác.
Mấy người liền đi tới.
Thấy Diệp Trạch Đào đến, mọi người đều hỏi thăm Diệp Trạch Đào, giám đốc thi công dự án liền vội vàng mời thuốc.
Ông Điền mỉm cười nhìn vào bản đồ cảnh quan, nói:
- Tốt lắm, nếu như xây xong, ngôi trường này sẽ là một trường trung học mà các mặt điều kiện đều rất tốt! Nhất định phải coi trọng sự an toàn mới được.
Giám đốc thi công cười nói:
- Các ông cứ yên tâm, chủ nhiệm Diệp ngày nào cũng chăm chú giám sát, chúng tôi sao dám qua loa?
Mọi người vừa cười vừa đi xem xét tình hình tiến triển thi công.
- Chủ nhiệm, ai đấy?
Phương Di Mai rất hiếu kì nhìn bọn ông Điền, trong mắt liền lộ ra một sự phấn khích.
Biết suy nghĩ của cô ấy, Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là thầy giáo dạy Ngũ Cầm Hí của tôi, rảnh không có việc gì, đến chơi.
Nghe thấy lời này, lại nhìn thoáng qua chiếc xe ở đằng xa, mặt Phương Di Mai ít nhiều có chút thất thần.
Tin tức truyền đến thị trấn quá nhiều. Lần này làm việc tương đối lớn, mọi người phân tích kết quả chính là lần này Diệp Trạch Đào có thể gặp xui xẻo rồi. Cho dù Diệp Trạch Đào nói như thế nào đi chăng nữa, trong đó có cả chuyện mất mặt của bí thư Cao, Cao Chấn Sơn còn xem trọng hắn không?
Phương Di Mai nghe nói Diệp Trạch Đào đã bị mời đến Ủy ban Kỷ luật. Vừa nghĩ đến chuyện này, Phương Di Mai càng lo lắng về tình hình của Diệp Trạch Đào, nếu như Diệp Trạch Đào xảy ra chuyện, chẵng nhẽ lại chạy đến bên Phó chủ tịch huyện sao?
Điều mà không ai biết là, cán bộ Đoàn thanh niên tỉnh ủy kia lúc nhìn thấy ông Điền, trên mặt lộ rõ sự khó hiểu, không ngừng nhìn ông Điền.
Lão Điền tuy đang quan sát ở xung quanh, vẫn phát hiện vẻ mặt của cán bộ của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, liền trừng mắt nhìn y.
Cái trừng mắt này làm cho cán bộ đó sợ đến mức vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Tuy rằng đã rời ánh mắt đi, lại rất để tâm quan sát tình hình.
- Thưa thầy, có muốn ăn chút gì không, tôi đi sắp xếp một chút?
Diệp Trạch Đào cảm thấy ngồi ở xe một hồi, mọi người cũng đã mệt, liền tính sắp xếp một chút chuyện ăn uống nghỉ ngơi.
Xua tay một chút, ông Điền nói:
- Ăn tạm chút gì thanh đạm là được rồi!
- Vậy được, tôi bảo người làm chút đồ ăn đặc sản của xã Xuân Trúc.
Diệp Trạch Đào cầm điện thoại lên gọi đến ông chủ quán ăn.
Cán bộ của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy kia nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng thầm nghĩ, sao lại thành thầy trò nhỉ?
Nội dung hỏi của Mạnh Dân Quân tương đối nhiều, toàn là nội dung liên quan đến các hạng mục công khai.
Hiểu tình hình, lại nhìn thấy được việc thi công có thứ tự, Mạnh Dân Quân khẽ gật đầu nói:
- Làm rất tốt.
Diệp Trạch Đào sau khi thấy bọn họ đã xem xong tình hình ở đây, lúc này mới dẫn bọn họ đi về hướng tiệm ăn.
Nhìn đám người Diệp Trạch Đào đi rồi, cán bộ Đoàn thanh niên tỉnh ủy lập tức gọi điện thoại cho Hứa Phu Kiệt ở tỉnh thành, nói một lượt những chuyện mà mình đã thấy cho Hứa Phu Kiệt nghe. Gọi điện thoại xong, tên cán bộ này lại tới công trường đang thi công.
Nhận được điện thoại trong lòng Hứa Phu Kiệt liền có sự chấn động lớn. Ông ta biết mình có thể xuống bên dưới đảm nhiệm chức Bí thư thành ủy không là điều quan trọng. Tuy là chuyển dời cùng cấp, nhưng mà, ý nghĩa lại rất lớn. Từ các ngành tiến vào các khối, mấu chốt là tăng thêm một tầng. Ông Điền sao lại chạy đến xã, lại trở thành thầy của Diệp Trạch Đào nhỉ? Quả nhiên là người có bối cảnh!
Còn nữa, người tên Mạnh kia rốt cuộc là xuất hiện từ nơi nào, sao ông ấy lại cùng lão Điền đến xã Xuân Trúc chứ?
Hứa Phu Kiệt nghe thấy một chút tình hình, ngoài việc Tỉnh ủy đang chú ý cách sử dụng số tiền quyên góp công khai đó ra, những người bên trên cũng đang chú ý chuyện này. Dẫu sao bây giờ việc quyên tiền đen tối cũng làm cho người người bên trên đau đầu, nếu như thông qua chuyện này làm một chút, có lẽ thật sự có thể làm sáng tỏ một vài thứ.
Trong đầu đang suy tính đến nhiều chuyện, Hứa Phu Kiệt liền nghĩ đến rắc rối ở huyện Thảo hải có liên quan đến Diệp Trạch Đào. Thằng ranh này sao lại tham gia vào chuyện phức tạp như thế chứ!
Không giúp hắn, ông Điền sẽ xem mình như thế nào. Người họ Mạnh kia xem ra lại có mối quan hệ rất tốt với Diệp Trạch Đào. Ngộ nhỡ đúng là người ở trên, mình không bảo vệ Diệp Trạch Đào, đây là chuyện mất điểm!
Day thái dương, Hứa Phu Kiệt cầm điện thoại lên gọi cho Phó bí thư Thành ủy thành phố Hắc Lan là Hà Cách Ninh.
- Lão Hà, là như thế này, anh có biết ông Điền không?
Hàn huyên vào câu, Hứa Phu Kiệt liền nói đến đề tài này.
Hà Cách Ninh đúng thật là biết ông Điền, mỉm cười nói:
- Sao thế?
- Ừ, là như thế này, ông Điền là thầy của tiểu Diệp, Diệp Trạch Đào.
Hà Cách Ninh sửng sốt.
- Lão Hà, nghe nói lão Điền rất thích đồ đệ của ông ấy!
Lại hàn huyên một trận, Hứa Phu Kiệt mới đặt điện thoại xuống.
Không có cách nào, ai bảo mình ở thành phố Hắc Lan không có nhiều người có thể sử dụng được, phải xem Hà Cách Ninh rồi!
Hứa Phu Kiệt tin rằng sau khi nhận được cuộc điện thoại này, Hà Cách Ninh sẽ làm tốt sự việc.
Diệp Trạch Đào chỉ biết người thanh niên này tên là Hồ Vệ Hải, những thứ khác lại không biết.
Trên đường đi, nhìn thấy tình hình đường xá như vậy, lão Điền hơi nhíu mày nói:
- Thế nào ấy nhỉ. Đất nước đã bỏ vốn đầu tư nhiều tiền như vậy vào cơ sở hạ tầng, sao ở đây vẫn có con đường tồi tệ như vậy!
Rõ rằng mặt của lão Điền đã không vui.
Mạnh Dân Quân nói:
- Đường ở đây nên sửa sang lại một chút. Một địa phương muốn phát triển, nếu như không có giao thông tiện lợi, trong tình huống như hiện nay, muốn phát triển là rất khó!
Diệp Trạch Đào chỉ vào nơi vừa mới đi qua nói:
- Lúc tôi đến xã Xuân Trúc, các lãnh đạo ở xã đã bị lật xe chính ở nơi này.
Nhìn thoáng qua khu vực đó, lão Điền lắc đầu nói:
- Chẳng ra làm sao cả, tôi thấy sự phát triển của xã các cậu bị kẹt ở phương diện giao thông rồi!
Diệp Trạch Đào cũng không tiện phê bình chuyện này, nhìn tiểu Hồ đang chăm chú lái xe.
- Tiểu Diệp, cậu đến xã Xuân Trúc làm việc đã một thời gian rồi, cậu cảm thấy xã Xuân Trúc nên phát triển như thế nào?
Mạnh Dân Quân mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi.
Ông Điền mỉm cười nói:
- Chú Mạnh hỏi thì cậu cứ nói một chút về ý kiến của mình đi, nơi này tôi thấy muốn phát triển thật sự rất khó.
Diệp Trạch Đào liền nói
- Nói thật, lúc đến xã Xuân Trúc tôi cũng cảm thấy phát triển lên rất khó. Nhưng để có thể hiểu biết cặn kẽ, tôi liền đi hết một lượt toàn bộ các thôn ở xã, tôi cho rằng xã Xuân Trúc vẫn có rất nhiều nơi có thể phát triển.
Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Đầu tiên xã Xuân Trúc tương đối nhiều trúc, đây chính là nguồn tài nguyên, bây giờ sản phẩm từ trúc ở trong và ngoài nước đều có thị trường, có thể phát triển các chế phẩm từ trúc. Thứ hai, dược liệu của xã Xuân Trúc tương đối nhiều, trồng dược liệu cũng là một con đường sản sinh ra vật liệu. Thứ ba, vật liệu đá của xã Xuân Trúc rất nổi tiếng. Nếu như phát triển ở mặt này, cũng có thể gây dựng một sản nghiệp. Thứ tư, phong cảnh xã Xuân Trúc rất đẹp, lại có mấy ngôi chùa cổ, chỉ cần thiết kế một cách hợp lý, nghành du lịch cũng có thể phát triển. Thứ năm, tôi đã tìm hiểu một chút, hoa quả của xã Xuân Trúc nếu như tiến hành cải tạo về mặt chủng loại, tiến hành trồng thêm một số chủng loại mà thị trường yêu thích, thì đây cũng là là một sản nghiệp có thể phát triển. Thứ sáu, thực ra vị trí địa lý của xã Xuân Trúc quá đẹp, ở chỗ giao nhau của ba tỉnh, nếu như có thể khai thông giao thông, trở thành nơi tập kết của hàng hóa, cũng hoàn toàn có thể, đương nhiên, đây không phải là điều mà huyện có thể làm được…
Dọc đường, Diệp Trạch Đào nói ra từng suy nghĩ của mình một.
Chăm chú nghe Diệp Trạch Đào nói, lúc nghe thấy Diệp Trạch Đào có nhiều cách làm như vậy, Mạnh Dân Quân mỉm cười với lão Điền nói:
- Lão Điền, xem ra ý tưởng của tiểu Diệp rất nhiều.
Lão Điền cười nói:
- Nghe những suy nghĩ này của Diệp Trạch Đào, tôi có một cảm giác. Sự phát triển của một nơi, mấu chốt vẫn là ở bộ máy lãnh đạo. Nếu như không có một ai dám khai thác bộ máy, không có người thật lòng dẫn dắt quần chúng phát triển bộ máy, nơi đó mãi mãi cũng không thể nào phát triển được, quần chúng nhân dân sẽ phải chịu khổ!
Mạnh Dân Quân gật đầu nói:
- Lão Điền nói đúng, chính quyền xã là tổ chức cơ sở nhất, nếu như chính quyền xã không có một bộ máy tốt, các đồng chí trong bộ máy không có một người có ý toàn tâm toàn ý vì nhân dân, bộ máy sẽ không có sức chiến đấu!
Diệp Trạch Đào nghe hai người đối thoại, không kìm được liếc nhìn Mạnh Dân Quân một cái, trong lòng thầm nghĩ, nghe giọng điệu này, dường như giống một lãnh đạo gì đó.
Tuy nhiên, sau khi nghĩ chiếc xe này không treo biển của chính phủ, nên Diệp Trạch Đào lại xóa bỏ đi ý nghĩ này của mình.
Xe trực tiếp lái vào trường trung học, liền dừng lại trước cửa kí túc xá của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào dẫn ba người vào trong kí túc xá của mình. Đến chỗ thầy giáo bên cạnh xách một bình nước nóng đến pha trà cho mọi người, sau đó rót nước ấm cho mấy người lau mặt.
Ông Điền nhìn chỗ ở của Diệp Trạch Đào một cách thích thú. Trông thấy trên bàn xếp toàn là sách về phương diện kinh tế và chính trị, cười nói:
- Xem ra cậu vẫn là người rất hiếu học!
- Ở đây không có chuyện gì làm, cũng thật sự là chuyện lạ, điện thoại có tín hiệu, ti vi lại không xem được, lúc không có chuyện gì chỉ có thể xem sách!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Mạnh Dân Quân cười nói:
- Không khí ở đây rất tốt, đúng là một nơi tĩnh dưỡng cơ thể.
Diệp Trạch Đào ngầm bĩu môi, ai sẽ chạy đến đây tĩnh dưỡng cơ thể chứ!
Ông Điền nói:
- Hằng ngày cậu vẫn kiên trì luyện Ngũ Cầm Hí?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đó là điều đương nhiên, cảm thấy sau khi luyện tập tinh lực rất tốt.
Ông Điền liền cười, gật đầu nói:
- Rất tốt, đây là người thừa hưởng Ngũ Cầm Hí, không phải là thứ mục nát trong thành phố.
Diệp Trạch Đào cũng không nói nhiều về chuyện này.
Lúc mọi người đến hiện trường thi công trường trung học, đúng lúc gặp đám người của Đoàn thanh niên của tỉnh ủy, người của thành Đoàn, người của huyện Đoàn cử ra và Phương Di Mai đang ở đó tiến hành xem xét.
Nhìn thấy một vài người đang ở đó, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Lần này Đoàn thanh niên tỉnh ủy rất coi trọng chuyện này, sau khi công trình bắt đầu liền hình thành tổ công tác của cả bốn đơn vị, mỗi tuần đều theo dõi dự án, tiến hành giám sát đối với tình hình vận hành của toàn bộ công trình, công bố toàn bộ quá trình trên mạng.
Mạnh Dân Quân hứng thú nói:
- Rất tốt, chỉ có như thế này mới có thể thực sự làm được một cách chính xác.
Mấy người liền đi tới.
Thấy Diệp Trạch Đào đến, mọi người đều hỏi thăm Diệp Trạch Đào, giám đốc thi công dự án liền vội vàng mời thuốc.
Ông Điền mỉm cười nhìn vào bản đồ cảnh quan, nói:
- Tốt lắm, nếu như xây xong, ngôi trường này sẽ là một trường trung học mà các mặt điều kiện đều rất tốt! Nhất định phải coi trọng sự an toàn mới được.
Giám đốc thi công cười nói:
- Các ông cứ yên tâm, chủ nhiệm Diệp ngày nào cũng chăm chú giám sát, chúng tôi sao dám qua loa?
Mọi người vừa cười vừa đi xem xét tình hình tiến triển thi công.
- Chủ nhiệm, ai đấy?
Phương Di Mai rất hiếu kì nhìn bọn ông Điền, trong mắt liền lộ ra một sự phấn khích.
Biết suy nghĩ của cô ấy, Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là thầy giáo dạy Ngũ Cầm Hí của tôi, rảnh không có việc gì, đến chơi.
Nghe thấy lời này, lại nhìn thoáng qua chiếc xe ở đằng xa, mặt Phương Di Mai ít nhiều có chút thất thần.
Tin tức truyền đến thị trấn quá nhiều. Lần này làm việc tương đối lớn, mọi người phân tích kết quả chính là lần này Diệp Trạch Đào có thể gặp xui xẻo rồi. Cho dù Diệp Trạch Đào nói như thế nào đi chăng nữa, trong đó có cả chuyện mất mặt của bí thư Cao, Cao Chấn Sơn còn xem trọng hắn không?
Phương Di Mai nghe nói Diệp Trạch Đào đã bị mời đến Ủy ban Kỷ luật. Vừa nghĩ đến chuyện này, Phương Di Mai càng lo lắng về tình hình của Diệp Trạch Đào, nếu như Diệp Trạch Đào xảy ra chuyện, chẵng nhẽ lại chạy đến bên Phó chủ tịch huyện sao?
Điều mà không ai biết là, cán bộ Đoàn thanh niên tỉnh ủy kia lúc nhìn thấy ông Điền, trên mặt lộ rõ sự khó hiểu, không ngừng nhìn ông Điền.
Lão Điền tuy đang quan sát ở xung quanh, vẫn phát hiện vẻ mặt của cán bộ của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, liền trừng mắt nhìn y.
Cái trừng mắt này làm cho cán bộ đó sợ đến mức vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Tuy rằng đã rời ánh mắt đi, lại rất để tâm quan sát tình hình.
- Thưa thầy, có muốn ăn chút gì không, tôi đi sắp xếp một chút?
Diệp Trạch Đào cảm thấy ngồi ở xe một hồi, mọi người cũng đã mệt, liền tính sắp xếp một chút chuyện ăn uống nghỉ ngơi.
Xua tay một chút, ông Điền nói:
- Ăn tạm chút gì thanh đạm là được rồi!
- Vậy được, tôi bảo người làm chút đồ ăn đặc sản của xã Xuân Trúc.
Diệp Trạch Đào cầm điện thoại lên gọi đến ông chủ quán ăn.
Cán bộ của Đoàn thanh niên Tỉnh ủy kia nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng thầm nghĩ, sao lại thành thầy trò nhỉ?
Nội dung hỏi của Mạnh Dân Quân tương đối nhiều, toàn là nội dung liên quan đến các hạng mục công khai.
Hiểu tình hình, lại nhìn thấy được việc thi công có thứ tự, Mạnh Dân Quân khẽ gật đầu nói:
- Làm rất tốt.
Diệp Trạch Đào sau khi thấy bọn họ đã xem xong tình hình ở đây, lúc này mới dẫn bọn họ đi về hướng tiệm ăn.
Nhìn đám người Diệp Trạch Đào đi rồi, cán bộ Đoàn thanh niên tỉnh ủy lập tức gọi điện thoại cho Hứa Phu Kiệt ở tỉnh thành, nói một lượt những chuyện mà mình đã thấy cho Hứa Phu Kiệt nghe. Gọi điện thoại xong, tên cán bộ này lại tới công trường đang thi công.
Nhận được điện thoại trong lòng Hứa Phu Kiệt liền có sự chấn động lớn. Ông ta biết mình có thể xuống bên dưới đảm nhiệm chức Bí thư thành ủy không là điều quan trọng. Tuy là chuyển dời cùng cấp, nhưng mà, ý nghĩa lại rất lớn. Từ các ngành tiến vào các khối, mấu chốt là tăng thêm một tầng. Ông Điền sao lại chạy đến xã, lại trở thành thầy của Diệp Trạch Đào nhỉ? Quả nhiên là người có bối cảnh!
Còn nữa, người tên Mạnh kia rốt cuộc là xuất hiện từ nơi nào, sao ông ấy lại cùng lão Điền đến xã Xuân Trúc chứ?
Hứa Phu Kiệt nghe thấy một chút tình hình, ngoài việc Tỉnh ủy đang chú ý cách sử dụng số tiền quyên góp công khai đó ra, những người bên trên cũng đang chú ý chuyện này. Dẫu sao bây giờ việc quyên tiền đen tối cũng làm cho người người bên trên đau đầu, nếu như thông qua chuyện này làm một chút, có lẽ thật sự có thể làm sáng tỏ một vài thứ.
Trong đầu đang suy tính đến nhiều chuyện, Hứa Phu Kiệt liền nghĩ đến rắc rối ở huyện Thảo hải có liên quan đến Diệp Trạch Đào. Thằng ranh này sao lại tham gia vào chuyện phức tạp như thế chứ!
Không giúp hắn, ông Điền sẽ xem mình như thế nào. Người họ Mạnh kia xem ra lại có mối quan hệ rất tốt với Diệp Trạch Đào. Ngộ nhỡ đúng là người ở trên, mình không bảo vệ Diệp Trạch Đào, đây là chuyện mất điểm!
Day thái dương, Hứa Phu Kiệt cầm điện thoại lên gọi cho Phó bí thư Thành ủy thành phố Hắc Lan là Hà Cách Ninh.
- Lão Hà, là như thế này, anh có biết ông Điền không?
Hàn huyên vào câu, Hứa Phu Kiệt liền nói đến đề tài này.
Hà Cách Ninh đúng thật là biết ông Điền, mỉm cười nói:
- Sao thế?
- Ừ, là như thế này, ông Điền là thầy của tiểu Diệp, Diệp Trạch Đào.
Hà Cách Ninh sửng sốt.
- Lão Hà, nghe nói lão Điền rất thích đồ đệ của ông ấy!
Lại hàn huyên một trận, Hứa Phu Kiệt mới đặt điện thoại xuống.
Không có cách nào, ai bảo mình ở thành phố Hắc Lan không có nhiều người có thể sử dụng được, phải xem Hà Cách Ninh rồi!
Hứa Phu Kiệt tin rằng sau khi nhận được cuộc điện thoại này, Hà Cách Ninh sẽ làm tốt sự việc.
Danh sách chương