Sau khi cuộc họp Hội nghị thường vụ Huyện ủy diễn ra, phòng Trong sạch và Kỷ luật Đảng của huyện đã ra một thông báo về vấn đề liên quan đến Lâm Dân Thư. Lấy danh nghĩa Ủy ban Kỷ luật của Đảng, thông báo này đương nhiên không cần phải né tránh gì cả mà tường thuật lại một cách thẳng thắn nhất toàn bộ quá trình công tác của Lâm Dân Thư. Trong đó cũng có nhắc đến việc của Diệp Trạch Đào, coi như để làm sáng tỏ cho hắn.
Mấy ngày hôm nay Phương Di Mai bận rộn chạy đi chạy lại đến ký túc xá của Diệp Trạch Đào.
Hôm nay cô ta đã chủ động đến căn tin để lấy cơm cho Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng đang bưng hộp cơm ngồi xổm ăn ở cửa của ký túc xá.
- Chủ nhiệm, mấy hôm nay bận quá phải không ạ!
Phương Di Mai đang mặc một chiếc quần bò. Cách ăn mặc như vậy khiến cô càng xinh đẹp, trẻ trung, cô ta bước vào trong ký túc xá cầm ra một chiếc ghế.
- Công việc ở xã nhiều quá, công tác bao thôn cũng bận rộn nên thật sự mấy hôm nay không mở mắt được.
Ánh mắt của Diệp Trạch Đào hướng về phía công trường đang thi công.
- Chủ nhiệm này, mấy ngày đã trôi qua rồi, tình hình ở huyện liệu có gì xảy ra không nhỉ!
Nuốt miếng cơm, Diệp Trạch Đào nói:
- Chúng ta không quản lý được những việc ở nơi xa xôi đó đâu, cứ làm tốt công việc của mình là tốt rồi!
Phương Di Mai có chút bực mình. Ý tứ của mình trong giai đoạn này coi như đã rõ ràng rồi, Diệp Trạch Đào sao lại còn nói những lời này với mình như vậy nhỉ, chẳng nói thật gì cả!
- Anh nói xem ở huyện liệu ai sẽ làm Bí thư nhỉ?
Phương Di Mai hỏi.
- Chắc là Chủ tịch Ôn thôi.
Diệp Trạch Đào trả lời gọn lỏn.
- Ừ, việc này cũng có thể lắm, nhưng anh không biết đâu, em nghe nói, dạo này Ôn Phương năng đến chỗ của Chủ tịch Thôi lắm đấy!
Phương Di Mai vốn là một người săn tin từ huyện rất giỏi, rất nhiều tin tức Diệp Trạch Đào có được cũng là từ cô ta mà có cả. Nghe thấy thế Diệp Trạch Đào liền cười:
- Ôn Phương phụ trách toàn bộ công việc mà Bí thư Cao lại vào bệnh viện, nên Chủ tịch xã Ôn phải trực tiếp gặp Chủ tịch huyện Thôi để báo cáo!
- Em có nghe thấy một số tin tức, nghe nói Bí thư Cao có khả năng bị điều đi đấy!
Diệp Trạch Đào đã từng nghe qua chuyện này rồi, nên hắn ta cho rằng những điều mà Phương Di Mai nói rất có khả năng.

Sau khi xảy ra chuyện Đồ Lâm Lệ và Lâm Dân Thư cấu kết với nhau, Lâm Dân Thư bị xử lý thì Cao Chấn Sơn cũng không để ý gì đến việc ổn định của gia đình cán bộ nữa mà cương quyết muốn nhân cơ hội này ly hôn với Đồ Lâm Lệ luôn.
Ly hôn thì đã ly hôn, nhưng thể diện thì xem như mất hết. Đường đường là một Bí thư huyện ủy, y tự mình cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn ai ở huyện Thảo Hải này nữa, nên giờ ở lì trong bệnh viện.
Mọi người ai cũng biết, nói là ở bệnh viện để chữa bệnh nhưng kỳ thật là đang ngấm ngầm hoạt động, có khả năng sẽ đi khỏi huyện Thảo Hải.
Không trông thấy phản ứng mạnh mẽ nào của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai thầm thở dài một tiếng, tiếp tục nói:
- Nếu như Bí thư Cao bị điều đi rồi thì theo cậu Chủ tịch huyện Thôi có khả năng nhậm chức đó không?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Bất kể là ai thì chức Bí thư của xã Xuân Trúc cũng sắp được bổ nhiệm rồi, nếu không thì thật sự sẽ ảnh hưởng đến công tác của xã Xuân Trúc.
Trông thấy Diệp Trạch Đào lại muốn lảng tránh nói chuyện, Phương Di Mai biết cô ta và tay Phó chủ tịch huyện kia có thể đã xảy ra một số những ảnh hưởng không tốt rồi, chắc Diệp Trạch Đào rất để ý đến việc này.
Mặc dù thân phận là đàn bà con gái, nhưng kẻ nào có thể ngăn cản được người khác làm cơ chứ.
Trong lòng lập tức cảm thấy không được vui, liền bưng bát cơm ngồi dậy nói:
- Em về đây!
Nói xong liền quay đi ngay.
Nhìn theo bóng dáng của Phương Di Mai, quả thật cô ta có thân hình tuyệt đẹp.
Diệp Trạch Đào thất thần một lúc. Hiện tại thì hắn ta không muốn dính dáng đến chuyện yêu đương. Đối với Phương Di Mai này mà nói, Diệp Trạch Đào cảm thấy cô ta là một người phụ nữ rất thực tế, có khi lại là thực tế thái quá.
Là người chịu ảnh hưởng của nền giáo dục truyền thống như Diệp Trạch Đào thì hắn lúc nào cũng mong người vợ sau này của hắn là một người phụ nữ yên phận thủ thường mà thôi.
Nhưng ở xã hội hiện nay liệu có những người phụ nữ như vậy không?
Chuyện của Lâm Dân Thư và vợ của Cao Chấn Sơn khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy ít nhiều cảnh giác đối với hôn nhân.
Đến một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng như Cao Chấn Sơn mà còn để sự việc xảy ra như vậy thì bản thân mình vô quyền vô thế, chọn một phụ nữ như Phương Di Mai, những lúc thuận buồm xuôi gió thì cô ta có thể theo mình, nhưng chẳng may lúc xảy ra sóng gió thì sao?
Diệp Trạch Đào cơ bản không hề tin những người phụ nữ như vậy lại có thể coi trọng tình cảm, bọn họ luôn sống theo lý trí.
Trong đầu lại hiện ra hình dáng của Ôn Phương, cô Ôn Phương này thực ra cũng chẳng khác cô Phương Di Mai là mấy!
Tay cầm bát cơm, Diệp Trạch Đào có vẻ lơ đễnh.

- Thầy Diệp!
Nghe thấy tiếng gọi rất trong trẻo cất lên, Diệp Trạch Đào ngẩng đầu lên thì trông thấy Thôi Nguyệt Lan đang mặc một bộ quần áo mới.
- Nguyệt Lan đấy à, sao cô lại không đi ăn cơm?
Diệp Trạch Đào mỉm cười hỏi.
Từ khi hai người nhà họ Thôi đến làm việc ở trạm thu mua thì tình hình gia đình của họ có một sự thay đổi rất lớn. Từ cách ăn mặc của Thôi Nguyệt Lan có thể thấy cuộc sống của họ đã khá hơn rất nhiều.
Trông thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn bộ quần áo mới ở trên người mình, Thôi Nguyệt Lan xấu hổ nói:
- Mẹ em mới mua cho em đấy ạ.
- Đẹp lắm! Rất hợp với cô!
Lời khen này không phải là khách sáo, mà quả thật Thôi Nguyệt Lan vốn dĩ rất xinh đẹp. Trước đây thường mặc những bộ quần áo cũ kỹ thì không ai biết đến vẻ xinh đẹp của cô, nhưng nay được khoác lên người bộ quần áo mới, cho dù Diệp Trạch Đào thấy bộ quần áo ấy cũng chỉ thuộc loại rẻ tiền, nhưng nó cũng đã tôn lên vẻ đẹp của cô rất nhiều. Cả người cô toát lên vẻ thanh xuân tươi tắn.
- Thưa thầy Diệp, em đã ăn rồi ạ. Mẹ em có dặn, nếu gặp thầy thì mời thầy đến một chuyến ạ.
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu.
- Thầy Diệp này, quần áo bẩn của thầy em đem đi giặt rôi nhé.
Thôi Nguyệt Lan còn nói thêm.
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Đã mang đi hết rồi sao?
- Vâng, mẹ em bảo em đến lấy, mẹ còn nói là để giặt luôn.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, trong lòng có chút hoảng hốt. Quần áo thay ra đều do những học sinh ở đây giặt là. Có lẽ dạo này do áp lực của công việc rất nặng nề nên đêm hôm qua trong lúc ngủ đã xuất tinh trong mơ. Trên cái quần đùi chắc chắn vẫn còn cái thứ ấy. Bây giờ nó lại bị Thôi Nguyệt Lan ôm đi hết cả rồi, nếu như chuyện ấy bị Phổ Lệ Tiên phát hiện thì đúng là mất mặt quá!
Vội vàng đi vào đặt bát xuống. Diệp Trạch Đào đi nhanh ra nói với Thôi Nguyệt Lan:
- Để tôi đi xem sao.

Nói rồi vội vội vàng vàng rảo bước thật nhanh.
Trông thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào như vậy, khuôn mặt của Thôi Nguyệt Lan bỗng có chút ửng đỏ.
Quần áo của Diệp Trạch Đào là do cô mang đi giặt. Lần này cô ôm đống quần áo bẩn đến trước đống quần áo bẩn của Dương Ngọc Tiên bắt đầu giặt. Mẹ cô là Phổ Lệ Tiên trông thấy thế liền đến để giặt giúp. Kết quả là cả hai người đều phát hiện thấy cái thứ ấy trên quần đùi của Diệp Trạch Đào.
Lúc ấy bà Phổ Lệ Tiên nói với cô những lời khiến cho cô phải đỏ mặt.
Thiếu nữ nào chẳng hồi hộp, rạo rực. Cứ nghĩ lại những lời mà mẹ cô nói, tim của cô lại đập loạn xạ.
Diệp Trạch Đào gần như là chạy bổ đến trạm thu mua. Vừa vào là chạy đến ngay chỗ bọn Thôi Đại Thạch, liền nhìn thấy số quần áo đã giặt sạch sẽ đang phơi cho khô được treo ở đó, mà trong số đó rõ ràng có cả chiếc quần đùi đã giặt sạch sẽ tinh tươm.
Trông thấy những bộ quần áo được phơi ở đó, bất giác mặt của Diệp Trạch Đào đỏ bừng lên.
- A, chủ nhiệm Diệp đến rồi, vào đây mau lên.
Phổ Lệ Tiên trông thấy Diệp Trạch Đào liền vội vàng đi ra.
Điều kiện cuộc sống ở đây rõ ràng hơn hẳn cuộc sống ở trong núi, có chỗ ăn chỗ ở tốt hơn. Mặc trên mình bộ quần áo mới, lại tỉ mỉ chỉn chu vóc dáng một chút thì vẻ đẹp của một phụ nữ phong tình đã lộ ra rõ rệt.
Ánh mắt của Diệp Trạch Đào mặc dù đang nhìn về phía quần áo của mình, nhưng cũng không tiện nói đến chuyện quần áo. Đành phải giả vờ nghiêm túc nói:
- Thôi Nguyệt Lan nói rằng cô đang tìm tôi?
Phổ Lệ Tiên là một phụ nữ khôn khéo. Vừa ra đến nơi liền phát hiện thấy vẻ mặt muốn giấu diếm của Diệp Trạch Đào. Đưa mắt liếc nhanh về phía hạ thể của hắn, trong lòng cười thầm.
Thông qua sự việc phát hiện Diệp Trạch Đào bị di tinh như vậy, nên trong lòng cô ta cảm thấy rất vui mừng. Điều đó chứng tỏ rằng Diệp Trạch Đào không phải là một người luôn làm điều xằng bậy. Mà đặc biệt là cậu ta không làm chuyện đó với ai trong xã này cả. Điều này thật là tuyệt!
Như vậy thì xem ra con gái của mình có cơ hội rồi. Nếu như mình kết đôi cho hai đứa, chỉ cần con gái mình có chuyện đó với chàng thanh niên này thì lúc đó mới thực sự có bảo đảm được.
Đương nhiên việc này cũng phải cân nhắc xem xét kỹ. Chủ nhiệm Diệp cũng là người thông minh, khôn khéo, không thể để anh ta có phản cảm được.
- Chủ nhiệm Diệp này, chuyện là thế này. Gần đây mọi người đều nghe nói đến việc trồng nấm Linh Chi ở Âm Lương Thiến, mọi người cũng biết là do chúng ta thực hiện, nên đã tìm đến chỗ tôi, hy vọng dự án này cũng có thể được triển khai ở chỗ họ. Cậu xem thế nào?
Đối với việc mở rộng mô hình trồng nấm Linh Chi này Diệp Trạch Đào mặc dù rất muốn thực hiện nhưng hắn ta lại không nắm chắc lắm, chỉ sợ nếu như dự án này không thành công thì việc đẩy mạnh mở rộng ấy lại sẽ trở thành những tổn thất không đáng có.
Lúc này Thôi Đại Thạch lấy một chiếc ghế đến:
- Chủ nhiệm Diệp, mời ngồi.
Diệp Trạch Đào ngồi xuống, lấy một điếu thuốc đưa cho Thôi Đại Thạch, cũng rút một điếu cho mình, châm lửa hút.
- Việc này không nên vội vàng, phải xem kết quả ở Âm Lương Thiến này thế nào đã.
Diệp Trạch Đào vẫn không dám tiến hành trên diện rộng.
- Thế thì để tôi nói với bọn họ.

Phổ Lệ Tiên rót một tách trà cho Diệp Trạch Đào.
Hàn huyên một hồi, ngó xung quanh phòng bày biện đều là những đồ bằng tre trúc. Trong lòng Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, xem ra phải phải thành lập xưởng chế biến đồ tre trúc mới được.
- Những đồ vật chế tác bằng tre trúc ở trong xã rất phổ biến.
Diệp Trạch Đào nói.
- Đúng vậy, hầu như gia đình nào cũng có thể tự làm đồ tre trúc, chỉ có điều bán giá chẳng được bao nhiêu!
Thôi Đại Thạch nói.
- Xem ra thì không phải là tại vấn đề kỹ thuật mà là do sự tiếp cận với thị trường. Trong xã ta ai là người có tay nghề nhất?
Thôi Đại Thạch nói:
- Thế thì phải kể đến Hà Trúc Lâm. Ở xã ta ông ta là người có tay nghề giỏi nhất.
- Hà Trúc Lâm?
- Con trai của ông ta là Hà Dũng Phi, thầy Diệp cũng đã từng dạy nó rồi.
Diệp Trạch Đào cảm thấy vô cùng kỳ lạ, liền hỏi:
- Nếu như ông ấy có tay nghề như vậy thì tại sao gia cảnh lại nghèo đến thế?
Phổ Lệ Tiên thở dài một cái:
- Gia cảnh nhà ông ấy cũng là do bệnh tật mà nên. Bố mẹ của Hà Trúc Lâm thì trường kỳ sinh bệnh, vợ của ông ấy cũng ốm đau mấy năm liền. Cứ thế, khoản tiền đi nợ để chữa bệnh ngày càng nhiều lên, trên lưng cõng một khoản nợ lớn như thế, thêm vào ba thằng con trai, hỏi làm sao không nghèo được chứ?
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Thế này đi, mấy người đi nói với ông ấy, tôi muốn mở một xưởng chế biến đồ tre trúc, nếu như ông ta có thiện ý thì cứ đến tìm tôi.
Phổ Lệ Tiên nói:
- Trong xã Xuân Trúc này chỉ có mình Chủ nhiệm Diệp là người duy nhất luôn muốn giúp đỡ bà con.
Diệp Trạch Đào cũng chẳng muốn nghe cô ta nói gì cả, đang muốn đi, thì Ôn Phương gọi điện thoại đến. Trong điện thoại, Ôn Phương nói:
- Trạch Đào này, tôi có tin này muốn báo cho cậu hay, Bí thư Cao đã bị điều đi rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện