Hàn Bộ Tùng rất biết kéo dài thời gian, cuộc họp diễn ra rất lâu, sau khi tan họp, nói:
- Ôi, thế mà muộn rồi cơ à. Thế này đi, mọi người về bây giờ cũng không dịp dùng bữa nữa rồi, hay là chúng ta đến Thanh Duẩn Viên làm một bữa đi!
Việc này thì không ai có dị nghị gì cả.
Hàn Bộ Tùng kể cũng có ý, ông ta kéo Diệp Trạch Đào để hỏi chuyện, hỏi tường tận về công tác tiếp đãi, lại còn chỉ thị Diệp Trạch Đào đem theo cả Phương Di Mai đi cùng.
Rời khỏi văn phòng, mọi người liền đến Thanh Duẩn Viên.
Thấy Hàn Bộ Tùng theo sát mình như vậy, Diệp Trạch Đào trong lòng hiểu rất rõ. Lần này Hàn Bộ Tùng không muốn cho Thôi Vĩnh Chí có cơ hội để ngóc đầu dậy.
Việc Thôi Vĩnh Chí phải đến xã Xuân Trúc là việc được thông báo chính thức. Những việc như thế không thể nói muốn thay đổi là có thể thay đổi được.
Diệp Trạch Đào không có cơ hội để gọi điện thoại. Trong lúc đang ăn cơm thì Ôn Phương gọi điện thoại tới.
Diệp Trạch Đào nói một lượt quyết định trong cuộc họp trước mặt mọi người.
Sau khi tắt điện thoại, Diệp Trạch Đào liền cười, việc của mình đến đây là xong rồi, để xem bọn họ đấu với nhau ra sao.
Hàn Bộ Tùng nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại của Diệp Trạch Đào, trên mặt lộ rõ nụ cười.
Bên bàn rượu ai cũng thoải mái, vừa uống rượu vừa cười nói vui vẻ.
Khoảng hơn một tiếng sau, lại có điện thoại của Ôn Phương gọi đến.
- Trạch Đào này, việc cậu phải đi huyện tôi đã báo cáo với Chủ tịch Thôi rồi, Chủ tịch Thôi có chỉ thị rằng cậu không nhất thiết phải đi đi lại lại như thế. Ngày mai khi Chủ tịch Thôi xuống xã Xuân Trúc, Bí thư Triệu cũng cùng đi, đến lúc đó cậu cứ báo cáo tình hình với Bí thư Triệu là được rồi.
Nghe thấy thế, Diệp Trạch Đào không khỏi khâm phục sự lợi hại của Thôi Vĩnh Chí. Đến Triệu Vệ Giang mà ông ta cũng lôi đi theo đến xã Xuân Trúc thì đủ hiểu là mọi người đừng có hòng mà trông đợi được điều gì tốt đẹp từ phía ông ấy.
- Tốt lắm, chỉ còn khoảng hai hoặc ba tháng nữa thôi tại xã Xuân Trúc sẽ khánh thành một ngôi trường trung học!
Đoàn Thôi Vĩnh Chí dưới sự hộ tống củ các vị lãnh đạo trong xã đi kiểm tra tình hình xây dựng trường trung học. Thôi Vĩnh Chí có vẻ vui lắm.
Phó bí thư Triệu Vệ Giang cũng cười nói:
- Xã Xuân Trúc từ trước đến nay luôn là một xã nghèo khó của huyện. Nhưng mấy tháng gần đây đã đạt được tốc độ phát triển chóng mặt. Điều này chứng tỏ sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ của các vị lãnh đạo nơi đây.
Lời nói ấy khiến cho Ôn Phương và Hàn Bộ Tùng vui vẻ thấy rõ.
Hàn Bộ Tùng nói:
- Thời gian gần đây, xã chủ trương xây dựng mọi phương diện, công tác bao thôn của các thành viên trong cơ cấu cũng được triển khai sâu rộng hơn, nên cũng được quần chúng ủng hộ.
Trong đó cũng có ý tự đề cao mình lên.
Diệp Trạch Đào đứng ở phía sau, hắn cũng không muốn len lên trước làm gì cả. Nghe thấy những lời nói trên của Hàn Bộ Tùng, hắn cũng thấy hơi xấu hổ.
Nếu nói hiện tại người nắm bắt tình hình bao thôn thì cả xã may ra chỉ có hắn và Ngưu Thường Thắng hai người mà thôi.
Cái lão Ngưu Thường Thắng kia rất chú trọng việc này, và cũng thường đi xem xét tình hình thực tế trong xã, và cũng đã làm được nhiều việc. Còn Hàn Bộ Tùng gần đây có bao giờ xuống xã ngó nghiêng gì đâu.
Thôi Vĩnh Chí hỏi:
- Hiện nay tình hình bà con trồng cây lương thực thế nào rồi?
- Tốt ạ!
Hàn Bộ Tùng khẽ cười nói.
Toàn những câu nói nhạt nhẽo. Diệp Trạch Đào vừa đi vừa nghĩ.
Diệp Trạch Đào không để ý bọn họ đang nói chuyện gì.
Mục đích của chuyến đi xuống xã Xuân Trúc lần này, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang không chỉ là nói vài chuyện linh tinh, mà ánh mắt không rời khỏi Diệp Trạch Đào.
- Tiểu Diệp, cậu đang nghĩ cái gì thế?
Thôi Vĩnh Chí đột nhiên quay sang hỏi Diệp Trạch Đào.
Nghe hỏi, Diệp Trạch Đào đành phải nói ra suy nghĩ của mình.
- Thưa Chủ tịch Thôi, tôi đang nghĩ một chuyện. Sản lượng trúc của xã Xuân Trúc rất lớn, mọi gia đình ở trong xã đều có thể tự chế ra những đồ từ cây trúc. Vậy sao không phát triển về phương diện này ạ?
Thôi Vĩnh Chí rất hiểu tình hình của toàn huyện, nên ông ta cười nói:
- Giải pháp của đồng chí thật ra chúng tôi đều đang nghiên cứu. Tôi cũng coi như là gốc Thảo Hải mà! Nhớ lúc trước, trên huyện cũng có đề cập đến vấn đề phát triển các vật phẩm bằng trúc của xã Xuân Trúc, cũng đã từng xây dựng một xưởng để sản xuất. Kết quả là sản phẩm làm ra không có nơi tiêu thụ, dẫn đến thua lỗ trầm trọng. Nguyên nhân đầu tiên dẫn đến tình trạng như vậy là do quan hệ của huyện ta và thành phố không được đẩy mạnh lắm, nguyên nhân thứ hai chính là việc sản xuất đồ dùng bằng trúc hiện trên cả nước ta đang sản xuất ồ ạt, tràn lan, nên thị trường quốc nội đang ở trong tình trạng bão hòa.
Ngưu Thường Thắng cũng tán đồng:
- Chủ tịch Thôi nói đúng lắm. Sản xuất đồ tre trúc ở trong nước mà nói lợi nhuận không đáng bao nhiêu, trên huyện thì cũng khó liên hệ, nên dưới xã lại càng không dám manh động.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
Việc này xem ra đúng là phải nghiên cứu thật kỹ mới được. Nhưng Diệp Trạch Đào vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần mình muốn làm thì sẽ làm được.
Trông thấy thái độ khi nói chuyện của Thôi Vĩnh Chí và Diệp Trạch Đào, Triệu Vệ Giang cười thầm. Cái lão Thôi Vĩnh Chí này đúng là vội vàng. Sau khi mất đi Thịnh Chính Phong, thì Thôi Vĩnh Chí chạy đôn chạy đáo đi tìm chỗ dựa cho mình ở trong huyện. Tiếc thay không ai muốn dây dưa đến chuyện của Thịnh Chính Phong, nên mãi mà Thôi Vĩnh Chí chẳng tìm được ai cả. Sự việc ngày càng tồi tệ. Bây giờ ông ta lại muốn đặt niềm tin vào một người mà chẳng hiểu tình hình gì cả như Diệp Trạch Đào.
Có phải sau lưng Diệp Trạch Đào có hậu thuẫn vững chắc không?
Đối với việc này, Triệu Vệ Giang tin, vì qua hàng loạt những quan sát của lão, nhất là việc sau khi thấy bọn ông Điền đến. Triệu Vệ Giang có chút nghi hoặc, lực lượng hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào rất mạnh, rất lớn, lớn mạnh đến nỗi có thể ảnh hưởng đến cục diện chính trị của cả huyện.
- Tiểu Diệp này, cậu có giải pháp gì đối với dự án phát triển sản xuất đồ tre trúc?
Triệu Vệ Giang mỉm cười hỏi.
- Ừm, tôi định tranh thủ thời gian lên tỉnh một chuyến để thăm dò tình hình thị trường một chút. Tôi cho rằng nếu như xã đã có nguồn tài nguyên như thế này rồi thì phải đẩy mạnh phát triển mới phải. Chỉ cần quyết tâm làm, chắc chắn sẽ được.
Mọi người đều bĩu môi. Hiện nay sản phẩm tre trúc trên thị trường quốc nội đã bão hòa, việc này thì ai cũng đã biết. Một địa phương mà đến giao thông cũng không thuận tiện thì có thể làm ra cái gì. Cái tên Diệp Trạch Đào này cũng khéo tưởng tượng!
Mọi người đều nghĩ vậy, nhưng riêng Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang thì lại không như vậy. Thân thế ở vào địa vị như họ thì lại càng hiểu nền kinh tế thị trường của Trung Hoa này còn tồn tại rất nhiều những cái mang tính phi thị trường.
Nếu như sau lưng Diệp Trạch Đào quả thật có một lực lượng hậu thuẫn vô cùng lớn mạnh, khích lệ, ủng hộ hắn phát triển phương án này thì điều đó không phải là mộng tưởng. Có khi không biết chừng hắn lại có thể thành công cũng nên.
- Giải pháp của Tiểu Diệp tốt lắm. Ôn Phương này, nhất định trong công việc phải cổ vũ, khích lệ cho cậu ấy. Hiện nay những thanh niên mang trong mình những giải pháp cũng không phải là ít, nhưng có giải pháp lại có khả năng để thực hiện giải pháp đó thì lại không nhiều. Tiểu Diệp đúng là được lắm.
Triệu Vệ Giang thấy Thôi Vĩnh Chí đã biểu lộ rõ sự ủng hộ của mình với Diệp Trạch Đào, thì cũng cười nói:
- Đúng rồi đấy, Tiểu Diệp bắt tay vào tiến hành đi thôi. Xã Xuân Trúc muốn phát triển thì phải có những người dám nghĩ, dám làm như thế. Nếu cần sự hỗ trợ của huyện, thì phía tôi và Chủ tịch Thôi đều tích cực tán thành.
Ôn Phương trong lòng rất phấn khởi. Tình hình hiện tại của huyện đối với cô ta hiện nay đúng là mùa xuân đang đến. Thôi Vĩnh Chí đã bắt đầu coi trọng cô ta nhiều hơn. Bây giờ chỉ cần vận hành tốt thì không nói đến chức Chủ tịch xã, mà có khi chức Bí thư Đảng ủy cũng có khả năng.
- Xin các vị lãnh đạo yên tâm, xã lúc nào cũng ủng hộ cho công tác của đồng chí Diệp Trạch Đào.
Hiện tại thì Diệp Trạch Đào không nắm rõ tình hình ở thành phố. Biết Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều muốn đặt niềm tin vào mình, thêm nữa hắn cũng muốn lên tỉnh một chuyến để điều tra tình hình thị trường xem như thế nào. Tất cả vì sự phát triển của xã. Cảm kích sự ủng hộ của mọi người, hắn liền nói:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức.
- Ừ, như vậy đi, nếu cậu muốn lên tỉnh một chuyến, thì ngày kia tôi cũng định lên đó. Cậu ngồi xe của tôi đi cũng được.
Thôi Vĩnh Chí đột nhiên nói.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Diệp Trạch Đào cũng sửng sốt.
Thế nhưng, Thôi Vĩnh Chí đã nói như vậy rồi, Diệp Trạch Đào cũng chỉ đành nói:
- Có được sự ủng hộ của Chủ tịch Thôi thì sự phát triển của xã Xuân Trúc có tiền đồ rồi!
- Tiểu Diệp này, câu này của cậu làm tôi vui lắm. Không phải tôi ủng hộ mà là Chính phủ huyện ủy ủng hộ cậu.
Mọi người cùng cười.
Triệu Vệ Giang không ngờ Thôi Vĩnh Chí lại vội vàng như vậy. Mượn dịp này phải cố kéo cho bằng được Diệp Trạch Đào lên tỉnh thành. Vậy là đã chấm Diệp Trạch Đào rồi.
Triệu Vệ Giang thật sự rất khinh Thôi Vĩnh Chí. Nhưng Triệu Vệ Giang lại cũng không thể biểu hiện thái độ muốn lên tỉnh cùng, làm thế nào bây giờ?
Triệu Vệ Giang cũng là người thông mình. Ông ta biết trong huyện hiện nay ông ta và Thôi Vĩnh Chí đang tranh đấu với nhau. Lúc quan trọng như thế này thì cần gì đến sĩ diện chứ. Nhỡ may lần này Thôi Vĩnh Chí và Diệp Trạch Đào lên đến tỉnh rồi, lại gặp được lực lượng hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào, hơn nữa lại nhận được sự ủng hộ thì có phải mình thiệt lắm không.
- À vâng Chủ tịch Thôi này, thật là trùng hợp, Bí thư thành Đoàn muốn tôi đích thân đi báo cáo tình hình công tác xây dựng lại trường trung học xã Xuân Trúc cho Bí thư Hứa Phu Kiệt. Chúng tôi cũng định ngày kia thì lên tỉnh. Thật ra vốn đã định xin phép anh, nào ngờ anh cũng phải lên tỉnh, vậy chúng ta cùng đi chung nhé?
Thôi Vĩnh Chí liếc Triệu Vệ Giang một cái, thầm rủa trong lòng, nhưng ông ta cũng không biết nói gì hơn.
Cái tay Triệu Vệ Giang kia muốn đưa Diệp Trạch Đào lên huyện để báo cáo tình hình công tác về xây dựng lại trường trung học. Bản thân mình thì lại muốn kéo anh ta lại. Bây giờ ông ta nói muốn lên tỉnh để báo cáo thì chuyện này là lẽ dĩ nhiên rồi, chẳng lẽ mình lại tìm cách ngáng chân?
- Ừ, đây là chuyện đại sự của huyện, được thôi, đến lúc đó chúng ta cùng đi. Tôi cũng phải lên báo cáo một số việc với Bí thư Hứa.
Thôi Vĩnh Chí khẽ cười nói.
Nói đến đây, trong lòng Thôi Vĩnh Chí thầm nghĩ, Bí thư Hứa Phu Kiệt kia là Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, xây dựng mối quan hệ tốt với hắn cũng được lắm. Có khi sau này ông ta phát đạt rồi mình còn có chỗ mà tới.
Diệp Trạch Đào nhìn hai vị hiện nay có địa vị cao trong huyện có chút ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy buồn bực. Đi theo hai ông này lên tỉnh thì làm sao mà làm được việc gì.
Mọi người ở trong xã thì không biết nội tình sự việc ra sao cả. Đối với họ thì việc hai vị Chủ tịch huyện và Phó bí thư đích thân đến, đối với xã đã là một chuyện đại sự, là sự quan tâm khích lệ của các vị lãnh đạo huyện đối với sự phát triển của xã Xuân Trúc.
Mọi người sẽ không ai có thể nghĩ hai vị lãnh đạo cấp cao lại có thể làm chuyện này được.
Mà cho dù có người nói ra nội tình sự việc như vậy thì bọn họ cũng không thể tin nổi. Diệp Trạch Đào chỉ là một cán bộ xã quèn mà thôi, làm gì mà để cho cả Chủ tịch huyện và Phó bí thư dành nhiều thiện cảm cho hắn đến thế?
Ai có thể tin được.
Nếu như nói có thể phần nào hiểu được sự việc thì chỉ có Ôn Phương và Phương Di Mai mà thôi. Hai cô đang tròn mắt nhìn Diệp Trạch Đào, ánh mắt đầy tâm trạng.
- Ôi, thế mà muộn rồi cơ à. Thế này đi, mọi người về bây giờ cũng không dịp dùng bữa nữa rồi, hay là chúng ta đến Thanh Duẩn Viên làm một bữa đi!
Việc này thì không ai có dị nghị gì cả.
Hàn Bộ Tùng kể cũng có ý, ông ta kéo Diệp Trạch Đào để hỏi chuyện, hỏi tường tận về công tác tiếp đãi, lại còn chỉ thị Diệp Trạch Đào đem theo cả Phương Di Mai đi cùng.
Rời khỏi văn phòng, mọi người liền đến Thanh Duẩn Viên.
Thấy Hàn Bộ Tùng theo sát mình như vậy, Diệp Trạch Đào trong lòng hiểu rất rõ. Lần này Hàn Bộ Tùng không muốn cho Thôi Vĩnh Chí có cơ hội để ngóc đầu dậy.
Việc Thôi Vĩnh Chí phải đến xã Xuân Trúc là việc được thông báo chính thức. Những việc như thế không thể nói muốn thay đổi là có thể thay đổi được.
Diệp Trạch Đào không có cơ hội để gọi điện thoại. Trong lúc đang ăn cơm thì Ôn Phương gọi điện thoại tới.
Diệp Trạch Đào nói một lượt quyết định trong cuộc họp trước mặt mọi người.
Sau khi tắt điện thoại, Diệp Trạch Đào liền cười, việc của mình đến đây là xong rồi, để xem bọn họ đấu với nhau ra sao.
Hàn Bộ Tùng nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại của Diệp Trạch Đào, trên mặt lộ rõ nụ cười.
Bên bàn rượu ai cũng thoải mái, vừa uống rượu vừa cười nói vui vẻ.
Khoảng hơn một tiếng sau, lại có điện thoại của Ôn Phương gọi đến.
- Trạch Đào này, việc cậu phải đi huyện tôi đã báo cáo với Chủ tịch Thôi rồi, Chủ tịch Thôi có chỉ thị rằng cậu không nhất thiết phải đi đi lại lại như thế. Ngày mai khi Chủ tịch Thôi xuống xã Xuân Trúc, Bí thư Triệu cũng cùng đi, đến lúc đó cậu cứ báo cáo tình hình với Bí thư Triệu là được rồi.
Nghe thấy thế, Diệp Trạch Đào không khỏi khâm phục sự lợi hại của Thôi Vĩnh Chí. Đến Triệu Vệ Giang mà ông ta cũng lôi đi theo đến xã Xuân Trúc thì đủ hiểu là mọi người đừng có hòng mà trông đợi được điều gì tốt đẹp từ phía ông ấy.
- Tốt lắm, chỉ còn khoảng hai hoặc ba tháng nữa thôi tại xã Xuân Trúc sẽ khánh thành một ngôi trường trung học!
Đoàn Thôi Vĩnh Chí dưới sự hộ tống củ các vị lãnh đạo trong xã đi kiểm tra tình hình xây dựng trường trung học. Thôi Vĩnh Chí có vẻ vui lắm.
Phó bí thư Triệu Vệ Giang cũng cười nói:
- Xã Xuân Trúc từ trước đến nay luôn là một xã nghèo khó của huyện. Nhưng mấy tháng gần đây đã đạt được tốc độ phát triển chóng mặt. Điều này chứng tỏ sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ của các vị lãnh đạo nơi đây.
Lời nói ấy khiến cho Ôn Phương và Hàn Bộ Tùng vui vẻ thấy rõ.
Hàn Bộ Tùng nói:
- Thời gian gần đây, xã chủ trương xây dựng mọi phương diện, công tác bao thôn của các thành viên trong cơ cấu cũng được triển khai sâu rộng hơn, nên cũng được quần chúng ủng hộ.
Trong đó cũng có ý tự đề cao mình lên.
Diệp Trạch Đào đứng ở phía sau, hắn cũng không muốn len lên trước làm gì cả. Nghe thấy những lời nói trên của Hàn Bộ Tùng, hắn cũng thấy hơi xấu hổ.
Nếu nói hiện tại người nắm bắt tình hình bao thôn thì cả xã may ra chỉ có hắn và Ngưu Thường Thắng hai người mà thôi.
Cái lão Ngưu Thường Thắng kia rất chú trọng việc này, và cũng thường đi xem xét tình hình thực tế trong xã, và cũng đã làm được nhiều việc. Còn Hàn Bộ Tùng gần đây có bao giờ xuống xã ngó nghiêng gì đâu.
Thôi Vĩnh Chí hỏi:
- Hiện nay tình hình bà con trồng cây lương thực thế nào rồi?
- Tốt ạ!
Hàn Bộ Tùng khẽ cười nói.
Toàn những câu nói nhạt nhẽo. Diệp Trạch Đào vừa đi vừa nghĩ.
Diệp Trạch Đào không để ý bọn họ đang nói chuyện gì.
Mục đích của chuyến đi xuống xã Xuân Trúc lần này, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang không chỉ là nói vài chuyện linh tinh, mà ánh mắt không rời khỏi Diệp Trạch Đào.
- Tiểu Diệp, cậu đang nghĩ cái gì thế?
Thôi Vĩnh Chí đột nhiên quay sang hỏi Diệp Trạch Đào.
Nghe hỏi, Diệp Trạch Đào đành phải nói ra suy nghĩ của mình.
- Thưa Chủ tịch Thôi, tôi đang nghĩ một chuyện. Sản lượng trúc của xã Xuân Trúc rất lớn, mọi gia đình ở trong xã đều có thể tự chế ra những đồ từ cây trúc. Vậy sao không phát triển về phương diện này ạ?
Thôi Vĩnh Chí rất hiểu tình hình của toàn huyện, nên ông ta cười nói:
- Giải pháp của đồng chí thật ra chúng tôi đều đang nghiên cứu. Tôi cũng coi như là gốc Thảo Hải mà! Nhớ lúc trước, trên huyện cũng có đề cập đến vấn đề phát triển các vật phẩm bằng trúc của xã Xuân Trúc, cũng đã từng xây dựng một xưởng để sản xuất. Kết quả là sản phẩm làm ra không có nơi tiêu thụ, dẫn đến thua lỗ trầm trọng. Nguyên nhân đầu tiên dẫn đến tình trạng như vậy là do quan hệ của huyện ta và thành phố không được đẩy mạnh lắm, nguyên nhân thứ hai chính là việc sản xuất đồ dùng bằng trúc hiện trên cả nước ta đang sản xuất ồ ạt, tràn lan, nên thị trường quốc nội đang ở trong tình trạng bão hòa.
Ngưu Thường Thắng cũng tán đồng:
- Chủ tịch Thôi nói đúng lắm. Sản xuất đồ tre trúc ở trong nước mà nói lợi nhuận không đáng bao nhiêu, trên huyện thì cũng khó liên hệ, nên dưới xã lại càng không dám manh động.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
Việc này xem ra đúng là phải nghiên cứu thật kỹ mới được. Nhưng Diệp Trạch Đào vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần mình muốn làm thì sẽ làm được.
Trông thấy thái độ khi nói chuyện của Thôi Vĩnh Chí và Diệp Trạch Đào, Triệu Vệ Giang cười thầm. Cái lão Thôi Vĩnh Chí này đúng là vội vàng. Sau khi mất đi Thịnh Chính Phong, thì Thôi Vĩnh Chí chạy đôn chạy đáo đi tìm chỗ dựa cho mình ở trong huyện. Tiếc thay không ai muốn dây dưa đến chuyện của Thịnh Chính Phong, nên mãi mà Thôi Vĩnh Chí chẳng tìm được ai cả. Sự việc ngày càng tồi tệ. Bây giờ ông ta lại muốn đặt niềm tin vào một người mà chẳng hiểu tình hình gì cả như Diệp Trạch Đào.
Có phải sau lưng Diệp Trạch Đào có hậu thuẫn vững chắc không?
Đối với việc này, Triệu Vệ Giang tin, vì qua hàng loạt những quan sát của lão, nhất là việc sau khi thấy bọn ông Điền đến. Triệu Vệ Giang có chút nghi hoặc, lực lượng hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào rất mạnh, rất lớn, lớn mạnh đến nỗi có thể ảnh hưởng đến cục diện chính trị của cả huyện.
- Tiểu Diệp này, cậu có giải pháp gì đối với dự án phát triển sản xuất đồ tre trúc?
Triệu Vệ Giang mỉm cười hỏi.
- Ừm, tôi định tranh thủ thời gian lên tỉnh một chuyến để thăm dò tình hình thị trường một chút. Tôi cho rằng nếu như xã đã có nguồn tài nguyên như thế này rồi thì phải đẩy mạnh phát triển mới phải. Chỉ cần quyết tâm làm, chắc chắn sẽ được.
Mọi người đều bĩu môi. Hiện nay sản phẩm tre trúc trên thị trường quốc nội đã bão hòa, việc này thì ai cũng đã biết. Một địa phương mà đến giao thông cũng không thuận tiện thì có thể làm ra cái gì. Cái tên Diệp Trạch Đào này cũng khéo tưởng tượng!
Mọi người đều nghĩ vậy, nhưng riêng Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang thì lại không như vậy. Thân thế ở vào địa vị như họ thì lại càng hiểu nền kinh tế thị trường của Trung Hoa này còn tồn tại rất nhiều những cái mang tính phi thị trường.
Nếu như sau lưng Diệp Trạch Đào quả thật có một lực lượng hậu thuẫn vô cùng lớn mạnh, khích lệ, ủng hộ hắn phát triển phương án này thì điều đó không phải là mộng tưởng. Có khi không biết chừng hắn lại có thể thành công cũng nên.
- Giải pháp của Tiểu Diệp tốt lắm. Ôn Phương này, nhất định trong công việc phải cổ vũ, khích lệ cho cậu ấy. Hiện nay những thanh niên mang trong mình những giải pháp cũng không phải là ít, nhưng có giải pháp lại có khả năng để thực hiện giải pháp đó thì lại không nhiều. Tiểu Diệp đúng là được lắm.
Triệu Vệ Giang thấy Thôi Vĩnh Chí đã biểu lộ rõ sự ủng hộ của mình với Diệp Trạch Đào, thì cũng cười nói:
- Đúng rồi đấy, Tiểu Diệp bắt tay vào tiến hành đi thôi. Xã Xuân Trúc muốn phát triển thì phải có những người dám nghĩ, dám làm như thế. Nếu cần sự hỗ trợ của huyện, thì phía tôi và Chủ tịch Thôi đều tích cực tán thành.
Ôn Phương trong lòng rất phấn khởi. Tình hình hiện tại của huyện đối với cô ta hiện nay đúng là mùa xuân đang đến. Thôi Vĩnh Chí đã bắt đầu coi trọng cô ta nhiều hơn. Bây giờ chỉ cần vận hành tốt thì không nói đến chức Chủ tịch xã, mà có khi chức Bí thư Đảng ủy cũng có khả năng.
- Xin các vị lãnh đạo yên tâm, xã lúc nào cũng ủng hộ cho công tác của đồng chí Diệp Trạch Đào.
Hiện tại thì Diệp Trạch Đào không nắm rõ tình hình ở thành phố. Biết Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều muốn đặt niềm tin vào mình, thêm nữa hắn cũng muốn lên tỉnh một chuyến để điều tra tình hình thị trường xem như thế nào. Tất cả vì sự phát triển của xã. Cảm kích sự ủng hộ của mọi người, hắn liền nói:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức.
- Ừ, như vậy đi, nếu cậu muốn lên tỉnh một chuyến, thì ngày kia tôi cũng định lên đó. Cậu ngồi xe của tôi đi cũng được.
Thôi Vĩnh Chí đột nhiên nói.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Diệp Trạch Đào cũng sửng sốt.
Thế nhưng, Thôi Vĩnh Chí đã nói như vậy rồi, Diệp Trạch Đào cũng chỉ đành nói:
- Có được sự ủng hộ của Chủ tịch Thôi thì sự phát triển của xã Xuân Trúc có tiền đồ rồi!
- Tiểu Diệp này, câu này của cậu làm tôi vui lắm. Không phải tôi ủng hộ mà là Chính phủ huyện ủy ủng hộ cậu.
Mọi người cùng cười.
Triệu Vệ Giang không ngờ Thôi Vĩnh Chí lại vội vàng như vậy. Mượn dịp này phải cố kéo cho bằng được Diệp Trạch Đào lên tỉnh thành. Vậy là đã chấm Diệp Trạch Đào rồi.
Triệu Vệ Giang thật sự rất khinh Thôi Vĩnh Chí. Nhưng Triệu Vệ Giang lại cũng không thể biểu hiện thái độ muốn lên tỉnh cùng, làm thế nào bây giờ?
Triệu Vệ Giang cũng là người thông mình. Ông ta biết trong huyện hiện nay ông ta và Thôi Vĩnh Chí đang tranh đấu với nhau. Lúc quan trọng như thế này thì cần gì đến sĩ diện chứ. Nhỡ may lần này Thôi Vĩnh Chí và Diệp Trạch Đào lên đến tỉnh rồi, lại gặp được lực lượng hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào, hơn nữa lại nhận được sự ủng hộ thì có phải mình thiệt lắm không.
- À vâng Chủ tịch Thôi này, thật là trùng hợp, Bí thư thành Đoàn muốn tôi đích thân đi báo cáo tình hình công tác xây dựng lại trường trung học xã Xuân Trúc cho Bí thư Hứa Phu Kiệt. Chúng tôi cũng định ngày kia thì lên tỉnh. Thật ra vốn đã định xin phép anh, nào ngờ anh cũng phải lên tỉnh, vậy chúng ta cùng đi chung nhé?
Thôi Vĩnh Chí liếc Triệu Vệ Giang một cái, thầm rủa trong lòng, nhưng ông ta cũng không biết nói gì hơn.
Cái tay Triệu Vệ Giang kia muốn đưa Diệp Trạch Đào lên huyện để báo cáo tình hình công tác về xây dựng lại trường trung học. Bản thân mình thì lại muốn kéo anh ta lại. Bây giờ ông ta nói muốn lên tỉnh để báo cáo thì chuyện này là lẽ dĩ nhiên rồi, chẳng lẽ mình lại tìm cách ngáng chân?
- Ừ, đây là chuyện đại sự của huyện, được thôi, đến lúc đó chúng ta cùng đi. Tôi cũng phải lên báo cáo một số việc với Bí thư Hứa.
Thôi Vĩnh Chí khẽ cười nói.
Nói đến đây, trong lòng Thôi Vĩnh Chí thầm nghĩ, Bí thư Hứa Phu Kiệt kia là Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy, xây dựng mối quan hệ tốt với hắn cũng được lắm. Có khi sau này ông ta phát đạt rồi mình còn có chỗ mà tới.
Diệp Trạch Đào nhìn hai vị hiện nay có địa vị cao trong huyện có chút ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy buồn bực. Đi theo hai ông này lên tỉnh thì làm sao mà làm được việc gì.
Mọi người ở trong xã thì không biết nội tình sự việc ra sao cả. Đối với họ thì việc hai vị Chủ tịch huyện và Phó bí thư đích thân đến, đối với xã đã là một chuyện đại sự, là sự quan tâm khích lệ của các vị lãnh đạo huyện đối với sự phát triển của xã Xuân Trúc.
Mọi người sẽ không ai có thể nghĩ hai vị lãnh đạo cấp cao lại có thể làm chuyện này được.
Mà cho dù có người nói ra nội tình sự việc như vậy thì bọn họ cũng không thể tin nổi. Diệp Trạch Đào chỉ là một cán bộ xã quèn mà thôi, làm gì mà để cho cả Chủ tịch huyện và Phó bí thư dành nhiều thiện cảm cho hắn đến thế?
Ai có thể tin được.
Nếu như nói có thể phần nào hiểu được sự việc thì chỉ có Ôn Phương và Phương Di Mai mà thôi. Hai cô đang tròn mắt nhìn Diệp Trạch Đào, ánh mắt đầy tâm trạng.
Danh sách chương