Ngồi trên ghế phụ của một chiếc xe vận tải nhỏ, Diệp Trạch Đào ngủ một giấc ngon lành. Mấy ngày hôm nay quả thật quá mệt mỏi. Mấy hôm trước, qua cuộc thăm dò của các giáo sư, thầy cô giáo trường Đại học Nông nghiệp muốn tiến hành một số nghiên cứu thảo luận về vấn đề gieo trồng và nuôi dưỡng ở xã Xuân Trúc. Các giáo sư của trường Đại học Nông nghiệp vô cùng hứng thú về việc nuôi dưỡng gà ác của xã Xuân Trúc, muốn đích thân xuống xã Xuân Trúc để xem xét tình hình.
Một địa phương muốn phát triển thì phải đáp ứng đầy đủ các điều kiện ở mọi phương diện. Lời truyền thụ của các chuyên gia được Diệp Trạch Đào coi trọng nhất.
- Chủ nhiệm Diệp, sao anh không đi xe của huyện?
Lái xe là Điền Lão Quế, là người chuyên chở hàng của xã trông thấy Diệp Trạch Đào tỉnh dậy liền mỉm cười hỏi.
- Tôi làm gì đã đạt được cấp bậc như thế!
Diệp Trạch Đào cười đáp.
- Xem chủ nhiệm Diệp nói kìa, bây giờ ở xã ai mà chẳng biết anh chính là nhân vật số hai trong xã chứ. Làm gì có chuyện anh không thể dùng xe chứ.
Diệp Trạch Đào sửng sốt nói:
- Đừng nói linh tinh, cẩn thận lãnh đạo nghe thấy thì tôi không được sống dễ chịu nữa đâu!
Điền Lão Quế cười ha hả rồi nói:
- Thôi đi, tôi thừa biết ở xã Xuân Trúc này có mấy ai có thể bì được với anh. Khỏi cần nói sâu xa chuyện anh được bà con khen ngợi, tán thưởng, lại còn chuyện anh được các vị lãnh đạo trong huyện rất trọng thị nữa chứ!
Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên, không ngờ bản thân mình lại nổi tiếng đến thế.
- Nói thật nhé, chủ nhiệm Diệp này, anh cứ thử đi hỏi thăm một chút xem hiện ở trong xã này có ai là không phục anh không. Mới đến xã một thời gian ngắn thôi mà anh đã làm được những việc mà người khác không thể làm được. Điền Lão Quế tôi từ trước đến giờ chưa từng phục ai nhưng cũng phải phục anh sát đất. Tôi có nghe nói, mọi người đã lén thảo luận, chỉ có anh làm Chủ tịch xã xã Xuân Trúc thì xã mới có được sự phát triển đáng kể. Anh cứ chờ xem, trong cuộc họp Đại hội đồng nhân dân lần này chắc sẽ có nhiều chuyện vui lắm đây!
Vốn đang lơ đễnh nghe, đột nhiên nghe nhắc đến Hội đồng nhân dân, Diệp Trạch Đào trong lòng thất kinh, vội vàng hỏi:
- Anh nói gì cơ, Hội đồng nhân dân làm sao?
Điền Lão Quế cười ha hả nói:
- Chuyện đó tôi cũng không rõ lắm.
Nói xong câu này liền chăm chú lái xe.
Trong lòng Diệp Trạch Đào có chút chấn động. Bản thân chưa từng xem những cuốn tiểu thuyết chốn quan trường trên mạng. Trong đó có nói đến sự tồn tại của việc khi cuộc họp Hội đồng nhân dân diễn ra ở trong xã đã bầu chọn người được cấp trên lựa chọn. Nếu như ở xã Xuân Trúc cũng có tình trạng như vậy thì đúng là một chuyện đại sự.
Ý đồ của cấp trên tuyệt đối không thể thay đổi được. Nếu như ý đồ đó trong cuộc họp Hội đồng nhân dân bị thay đổi thì coi như bản thân mình chính thức bị ngồi vào ghế Chủ tịch xã, nếu như thế thì bước tiếp theo sẽ bị dừng lại mất thôi.

Tuy mắt vẫn hướng nhìn về phía trước, nhưng trong lòng Diệp Trạch Đào lại cảm thấy bất an. Hắn hoàn toàn có thể tin xã Xuân Trúc sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Từ bản thân hắn hiện nay xét về cấp độ nhận được sự hoan nghênh ở trong xã, nhất là quần chúng nhân dân xã Xuân Trúc đang bức thiết cần một vị lãnh đạo, một người dẫn đầu có phẩm chất tốt, thì rất có khả năng họ sẽ tiến cử mình.
Quần chúng cơ bản không hiểu ý đồ của tổ chức.
Bọn họ chỉ suy nghĩ giản đơn kiểu một mẫu ruộng ba phân đất. Ai có thể dẫn dắt họ làm giàu thì người đó nhận được sự tín nhiệm của họ. Việc này phải tìm hiểu một chút mới được.
Chợt nghĩ đại hội Hội đồng nhân dân sắp khai mạc, trong lòng Diệp Trạch Đào có chút sốt ruột.
Xe đã đến trường trung học. Diệp Trạch Đào xuống xe rồi đi thẳng đến ký túc xá của mình.
Nhìn về phía các phòng đang trong giờ học, lại nhìn về phía trường học đang trong giai đoạn xây dựng, Diệp Trạch Đào phát hiện thấy chỉ khi quay trở về với ký túc xá của mình trong lòng mới cảm thấy thư thái một chút.
Diệp Trạch Đào bước chậm rãi đến phòng chính quyền xã mất nửa tiếng đồng hồ. Phòng chính quyền xã rất yên tĩnh, lúc đó là buổi chiều, cũng không biết trong văn phòng còn có nhân viên nào nữa không.
Khi bước vào trong văn phòng Đảng, Diệp Trạch Đào liền cười. Có Phương Di Mai chủ trì công việc thì mình yên tâm rồi. Mọi người trong văn phòng đều ngồi lặng lẽ, ai cũng đang làm công việc của mình.
- Chủ nhiệm!
Người đầu tiên phát hiện ra Diệp Trạch Đào chính là Phương Di Mai. Trông thấy Diệp Trạch Đào đi vào, khuôn mặt Phương Di Mai không dấu được vẻ vui mừng.
- Chủ nhiệm đã về rồi ạ?
Ninh Thu Cúc và Tần Quế Đông cũng đến chào hỏi.
- À, tôi vừa ngồi xe của Điền Lão Quế về.
Diệp Trạch Đào cười nói.
Tần Quế Đông rất nhanh nhẹn, đã nhanh chóng lấy cốc trà của Diệp Trạch Đào để đi rót một tách trà.
Hiện giờ thì Ninh Thu Cúc cũng có phần kính sợ Diệp Trạch Đào, cô ta cẩn thận quan sát thái độ của Diệp Trạch Đào.
Phương Di Mai trông thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống, rất nhanh liền báo cáo tình hình của phòng Đảng chính.
Diệp Trạch Đào biết hiện tại Ôn Phương đang chủ trì mọi công tác, liền hỏi:

- Chủ tịch Ôn có ở đây không?
- Có ạ.
Phương Di Mai vẫn đang luôn quan sát thái độ của Diệp Trạch Đào. Cô biết, lần này Diệp Trạch Đào đi cùng Chủ tịch Thôi và Bí thư Triệu lên tỉnh để báo cáo tình hình công tác, là một người vẫn luôn toàn tâm đến cục diện chính trị của toàn huyện, cô có rất nhiều kênh thông tin.
Trông thấy bộ dạng của Phương Di Mai như vậy, Diệp Trạch Đào thừa hiểu ý tưởng của cô, rất muốn biết ở huyện có xảy ra chuyện gì không.
Người đàn bà này đúng là!
Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng. Đàn bà mà theo đuổi chính trị đúng là thật phức tạp!
- Xin mời Chủ nhiệm uống trà!
Tần Quế Đông bưng tách trà đã pha đặt trên bàn làm việc của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tiểu Tần này, làm việc ở văn phòng Đảng chính này đã quen chưa?
- Cảm ơn Chủ nhiệm Diệp đã trọng dụng. Ở đây tôi thấy rất tốt, chị Phương cũng rất chiếu cố đến tôi.
Nhìn Tần Quế Đông, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm cô ta cũng là người có tiền đồ. Rõ ràng tuổi lớn hơn mình và Phương Di Mai, nhưng lại gọi Phương Di Mai là chị, không biết có ý gì!
Định nói thêm vài câu thì điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông, nhấc lên nghe thì hóa ra là điện thoại của Ôn Phương gọi tới.
Đặt điện thoại xuống, Diệp Trạch Đào liền bước sang phòng của Ôn Phương.
Khi bước vào phòng của Ôn Phương, đã thấy Ôn Phương đứng chờ ở cửa rồi, đang đưa mắt nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào bước vào trong phòng. Ôn Phương chỉ ấm trà đã pha rồi nói:
- Tôi đã pha cho cậu một tách trà rồi đấy.
Diệp Trạch Đào cười:
- Cám ơn Chủ tịch xã!

Ôn Phường khẽ cười:
- Cần gì phải khách sáo như thế.
Trông thấy Ôn Phương ngồi xuống với dáng vẻ rất tao nhã, Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi vừa về đến xã, đang nghe tiểu Phương báo cáo tình hình trong xã.
- Ừ, trong xã cũng không có chuyện gì mấy, cậu cũng biết rồi đấy, xã Xuân Trúc lúc nào chẳng như vậy. Cái trạm thu mua mà cậu tiến hành hiện nay đang triển khai rất tốt, mọi người đều mang thảo dược đến trạm này.
Biết rõ rằng Ôn Phương muốn biết cái gì, Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này lên tỉnh, chúng tôi chủ yếu muốn báo cáo mọi tình hình với Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy. Bí thư Hứa rất xem trọng công tác xây dựng lại trường trung học của xã Xuân Trúc, luôn hỏi đến tình hình ủng hộ của xã.
Ôn Phương cười nói:
- Cậu đảm đương công việc thì cậu cứ làm thế nào báo cáo thế ấy. Cậu có nghe thấy tin tức gì không?
Đã trở nên cùng hội cùng thuyền rồi nên Ôn Phương hỏi rất thẳng.
Đàn bà làm quan lúc nào cũng muốn chiếm ưu thế, hỏi chuyện cũng có thể tùy ý hỏi, nhưng nếu hỏi nhầm cũng không sao. Dùng vẻ mặt là có thể hóa giải hết.
Nhìn vẻ mặt của Ôn Phương cũng rất thản nhiên, nhưng thật ra rất muốn biết chuyện. Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cũng có một vài chuyện không rõ ràng lắm.
- Thế à?
Ôn Phương lấy một điếu thuốc đưa cho Diệp Trạch Đào.
Sau khi châm điếu thuốc Diệp Trạch Đào mới nói:
- Trên tỉnh có chút ý tưởng với bộ máy cơ cấu của thành phố Hắc Lan. Nên muốn tiến hành điều chỉnh một chút. Người được bầu chọn là người từ nơi khác điều đến.
Diệp Trạch Đào đã thăm dò được tin tức như vậy!
Khuôn mặt của Ôn Phương vì kích động nên có chút ửng hồng.
Vốn dĩ rất xinh đẹp, nếu không con trai của Thịnh Chính Phong cũng không bị cô ta mê hoặc. Cô ta ăn mặc rất chau chuốt, vẻ kích động khiến cho gương mặt cô ta ửng đỏ, ở cô ta toát lên vẻ hấp dẫn chết người.
Ngẩng đầu lên Diệp Trạch Đào trông thấy như vậy, hắn ta vẫn không thể nghĩ được người đàn bà mà hắn gặp trong công viên lại có thể là người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm này được.
Ôn Phương hiện đang rất ngạc nhiên và kích động, trông thấy biểu lộ của Diệp Trạch Đào như vậy liền ném cho hắn ta một ánh mắt đầy sự quyến rũ.

Hiện tại thì tâm trí của Ôn Phương vô cùng phức tạp. Diệp Trạch Đào có thể thăm dò được tin tức này, hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào lớn mạnh cũng là việc chắc như đinh đóng cột rồi, thảo nào Chủ tịch Thôi và Bí thư Triệu đều muốn lôi kéo hắn cùng lên tỉnh.
Từ sự việc này Ôn Phương đã có một quyết định, dù thế nào đi nữa cô ta cũng phải theo sát Diệp Trạch Đào. Hiện tại những ý tưởng của Ôn Phương cũng có nhiều bất đồng. Bọn Chủ tịch Thôi thì cần dựa vào Diệp Trạch Đào để thăng tiến nên chắc chắn sẽ theo sát Diệp Trạch Đào, như thế thì càng chẳng có lý do gì mà mình cũng không theo sát Diệp Trạch Đào cả.
Ngắm nhìn anh chàng đẹp trai Diệp Trạch Đào đang ngồi trước mặt, bỗng con tim của Ôn Phương chợt đập thình thịch. Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu cô ta. Nếu như mình trở thành người đàn bà của chàng thanh niên này không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ.
Ý tưởng ấy vừa hiện lên trong đầu, Ôn Phương bỗng giật nảy mình. Trong lòng thầm nghĩ, bản thân mình có phải loại phụ nữ dâm đãng không nhỉ?
Diệp Trạch Đào không biết Ôn Phương đang nghĩ gì, vẫn tiếp tục nói:
- Thời gian tới ở thành phố Hắc Lan sẽ xảy ra một vài sự thay đổi, tôi tin trong huyện cũng có một vài thay đổi. Nhưng những thay đổi đó tạm thời không ảnh hưởng lớn đến xã ta. Cũng chuẩn bị khai mạc đại hội Hội đồng nhân dân rồi, chị phải nắm vững công việc mới được.
Nghe nhắc đến chức vị hiện tại của mình, Ôn Phương bỗng giật mình sực tỉnh, nhanh chóng dứt ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình, gật gật đầu nói:
- Ừ, đây đúng là chuyện đại sự.
Chủ tịch Ngưu hôm qua đã đến huyện, người ở Hội đồng nhân dân huyện muốn bàn với y chuyện khai mạc đại hội thế nào để đạt được thành công như ý.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chị phải chú trọng đến việc này. Tôi nghe nói trong huyện có người đang làm một số chuyện liên quan gì đó, đừng để xảy ra chuyện gì cả.
Nghe thấy thế, Ôn Phương nhìn Diệp Trạch Đào hỏi:
- Cậu nghe thấy gì à?
Trông thấy bộ dạng của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào liền hiểu Ôn Phương chắc cũng đã nghe thấy gì đó rồi, nên nói:
- Tôi mới về tới nơi nên cũng không rõ lắm, nhưng tôi không hy vọng có chuyện lớn xảy ra.
Đây chính là thái độ của Diệp Trạch Đào.
Ôn Phương mỉm cười nói:
- Thật ra ý của bọn họ thì tôi cũng hiểu. Nhưng tôi tin huyện cũng có quy tắc chung của huyện, cậu cứ làm tốt công tác của cậu. Việc này huyện sẽ có suy xét.
Diệp Trạch Đào lúc này phát hiện thấy Ôn Phương hình như rất lo lắng, liền cười nói:
- Đúng rồi, xã Xuân Trúc nên có một sự thay đổi lớn mới đúng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện