Tất cả cán bộ xã của xã Xuân Trúc đều đã ngồi yên vị trong phòng họp nhỏ. Khắp phòng mờ ảo khói thuốc. Khuôn mặt ai cũng lộ rõ vẻ kích động. Tin tức đã ít nhiều được truyền về đây. Chủ nhiệm tiểu Diệp đã lên chức rồi!
Triệu Đại Lâm là người kích động nhất, ông ta cười ha hả nói:
- Xã Xuân Trúc này phải có Chủ nhiệm Tiểu Diệp lên lãnh đạo mới đúng!
- Sau ngày hôm nay thì sẽ không còn là Chủ nhiệm nữa rồi. Ông còn gọi là Tiểu Diệp nữa à!
Một cán bộ xã nói đùa.
Triệu Đại Lâm lại cười ha hả:
- Tự nhiên lại trở thành Chủ tịch xã Diệp!
Tất cả mọi người ai cũng tỏ vẻ vui mừng.
Trong lúc nói chuyện mọi người liền trông thấy Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Bàng Huy đi cùng Ôn Phương và Diệp Trạch Đào đi vào.
Theo Bàng Huy bước vào trong phòng họp. Diệp Trạch Đào cảm thấy trong lòng dấy lên một cảm xúc mãnh liệt. Kể từ ngày hôm nay, mình đã chính thức là Chủ tịch của một xã!
Trong lòng Bàng Huy cũng có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Bản thân ông ta đúng là có duyên với xã Xuân Trúc, chỉ trong vòng có mấy tháng thôi mà ông ta phải đi đi lại lại mấy lần!
Ngồi ở vị trí chủ chốt, Bàng Huy cũng có chút sốt ruột. Cao Chấn Sơn đi rồi, tình hình hiện nay ở xã đã có chút biến động. Cả Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang xem ra đều đang chuẩn bị thăng tiến. Nếu như Thôi Vĩnh Chí lên làm Bí thư, thì cái chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ của ông ta phải làm thế nào mới tốt được đây?
Đảo mắt một vòng nhìn các vị cán bộ xã ở đây. Trong khóe mắt của ông ta thấy bóng dáng của Diệp Trạch Đào đang ngồi đó rất điềm tĩnh.
Thằng ranh này đúng là có năng lực thật. Chỉ trong một thời gian ngắn thế thôi mà cũng có thể đi hết đoạn đường mà có khi người ta phải tiêu tốn cả đời người mới đi hết được. Rốt cuộc thì đằng sau thằng ranh này có pho tượng Phật nào vậy?
Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang chắc hẳn đã biết nhân vật đứng sau lưng của Diệp Trạch Đào rồi thì phải?

Ôn Phương mới thật sự cảm thấy sung sướng. Cực khổ bao nhiêu rồi bây giờ đã có báo đáp. Vì cái vị trí bây giờ mà cô ta đã phải trả giá rất nhiều, thế nhưng được như bây giờ thì cô ta thấy tất cả đều đáng giá!
E hèm một cái, thầm chỉnh đốn lại trang phục của mình một chút. Ôn Phương cố gắng để mọi biểu hiện của mình đều bình thường, điềm tĩnh. Vỗ vỗ vào micro, tiếng vỗ phát ra từ micro vang khắp phòng họp.
- Chúng ta bắt đầu nhé!
Cố ý dừng lại một chút. Ôn Phương muốn xem cô ta có làm chủ được tình hình không.
Trong phòng họp cũng không vì lời nói của Ôn Phương mà yên tĩnh lại được, vẫn còn rất nhiều những tiếng xì xào nói chuyện.
Hơi nhíu mày, Ôn Phương nói to hơn:
- Hôm nay cho mời các vị đến đây họp là muốn thông báo cho các vị một việc. Trên huyện rất coi trọng công tác của xã chúng ta, nên đã tiến hành điều chỉnh lại cơ cấu cán bộ. Bây giờ tôi xin mời Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Huyện Bàng Huy lên nói chuyện. Xin mọi người cho một tràng pháo tay!
Nói rồi Ôn Phương vỗ tay trước.
Cả hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
Bàng Huy nghiêm túc đọc công văn bổ nhiệm của Huyện ủy.
Sau khi đọc xong, Bàng Huy nói:
- Xem xét kỹ thực trạng của xã Xuân Trúc, Huyện ủy một lần nữa có sự điều chỉnh cơ cấu cán bộ của xã Xuân Trúc. Liên tục mấy lần có sự điều chỉnh cán bộ, việc này cho thấy Huyện ủy rất coi trọng công tác của xã Xuân Trúc. Thưa các đồng chí, cái mà xã Xuân Trúc cần chính là một sự phát triển, nếu không có sự phát triển nào thì chúng ta sẽ trở thành những kẻ có tội. Chính vì vậy mà hy vọng mọi người đoàn kết gắn bó với nhau hơn nữa, đem hết tinh thần cố gắng của bản thân mình để làm tốt công việc của xã!
Mọi người ai cũng có thể cảm nhận thấy sự quan tâm của Bàng Huy. Sau khi ông ta nói xong, mọi người đều nhiệt liệt nổ ra những tràng pháo tay.
Trước khi đến đây Bàng Huy cũng đã nhận được thông báo trên thành phố. Cơ cấu mới trên thành phố cũng sắp được bổ nhiệm, nên ông ta phải về huyện thông báo, sau đó lại phải lên thành phố để họp. Vì thế mà sau khi tuyên bố xong ông ta cũng không chần chừ lâu, vội vàng rời khỏi cuộc họp.

Khi Ôn Phương và Diệp Trạch Đào tiễn ông ta ra xe, Bàng Huy kéo Diệp Trạch Đào qua một bên nói:
- Trạch Đào này, bây giờ cậu đã là Chủ tịch xã rồi, trọng trách nặng nề lắm đấy. Nếu có chuyện gì cậu cứ gọi điện trực tiếp cho tôi nhé!
Bàng Huy cũng không kìm nén nổi nữa, phải nói luôn những câu như thế.
Diệp Trạch Đào cung kính đáp:
- Xin Trưởng ban Bàng yên tâm, tôi sẽ nhất định kịp thời báo cáo tình hình với ngài.
Vỗ vỗ vai Diệp Trạch Đào, Bàng Huy không còn lời nào để nói nữa, liền bước vào xe rồi đi.
Trông theo bóng xe rời đi, ánh mắt của Ôn Phương lộ rõ vẻ xúc động. Ngó xung quanh không có ai, cô ta liền nói nhỏ với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào này, mọi người đang đợi cậu. Cậu muốn làm gì thì cứ thẳng tay mà làm!
Diệp Trạch Đào nghĩ ngợi một chút rồi nói với Ôn Phương:
- Tôi đang muốn bàn bạc với các đồng chí một chuyện. Con đường từ xã ta đến huyện đã xuống cấp trầm trọng. Đây cũng là con đường trọng yếu của chúng ta. Tôi cho rằng việc sửa sang lại con đường là một chuyện lớn, nhất định phải làm. Chúng ta không thể thay đổi được nhưng sửa sang thì chắc chắn phải làm được.
Ôn Phương nhớ lại mỗi lần lên huyện là mỗi lần cô ta thót tim, liền gật đầu:
- Được, tôi ủng hộ!
Nói rồi hai người cùng bước vào trong phòng họp.
Lần này thì Ôn Phương ngồi ở vị trí chính giữa. Diệp Trạch Đào ngồi bên trái Ôn Phương. Theo sự sắp xếp thứ tự của huyện thì Ngưu Thường Thắng ngồi ở vị trí số ba. Phó Bí thư mới tới Hồ Chiêu Vinh ngồi ghế số bốn.

Các vị lãnh đạo xã đều ngồi trên bục Chủ tịch.
Tài ăn nói của Ôn Phương rất tốt, bài thuyết trình của cô ta phải đến gần một tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Nói xong, khuôn mặt cô ta trở nên sáng hồng.
Đến lượt Diệp Trạch Đào lên nói chuyện. Không khí trong phòng họp bỗng im ắng bất ngờ. Tất cả mọi người đều dán mắt nhìn Diệp Trạch Đào.
Nhìn xuống dưới một lượt, trong lòng Diệp Trạch Đào bỗng có cảm giác nặng nề. Từ những ánh mắt của số đông người ngồi dưới kia, hắn không ngờ thấy có nhiều sự tín nhiệm.
Đó là một sự tín nhiệm rất chất phác, đơn giản. Giống như là hắn ta lên chức như vậy sẽ là đại diện cho tiếng nói từ trong tim của họ vậy.
Cũng đúng lúc đó, mọi ý nghĩ tranh chấp quyền lực trong Diệp Trạch Đào bỗng nhiên tan biến đi rất nhiều. Sự trách nhiệm bỗng nhiên bùng phát lên dữ dội.
Vì cuộc họp hôm nay, Diệp Trạch Đào đã chuẩn bị từ lâu lắm rồi. Vốn muốn theo trình tự nói vài lời mở đầu, nhưng khi thấy như vậy, hắn chợt nghĩ, nếu như bây giờ nói những lời khách sáo đó tức là có lỗi với sự tín nhiệm của mọi người.
- Thưa các đồng chí!
Giọng của Diệp Trạch Đào rất lớn, vang vọng cả hội trường.
- Thưa các đồng chí, người ta thường nói: quan mới nhận chức ba đống lửa. Tổ chức đã tín nhiệm tôi, đặt tôi vào vị trí này. Tôi đang nghĩ, không biết đống lửa thứ nhất này sẽ cháy như thế nào đây!
Lời nói này quá thẳng thắn, khiến cho không khí nghiêm túc của hội nghị cũng dịu đi một chút. Trên mặt một số người đã lộ vẻ tươi cười.
Khuôn mặt lộ rõ vẻ nghiêm túc, Diệp Trạch Đào nhìn khắp một lượt hội trường, tiếp tục nói:
- Làm một cán bộ, trông thấy tình hình của xã Xuân Trúc, trong lòng tôi cảm thấy rất nặng nề! Thưa các đồng chí! Công cuộc cải cách mở cửa đã diễn ra nhiều năm rồi mà tại sao xã Xuân Trúc ta vẫn còn nghèo đói như vậy. Chúng ta phải tự mình đi tìm lời giải đáp. Từ trước đến nay chúng ta đều có một tư tưởng dựa dẫm. Hàng năm đều trông chờ trên huyện rót xuống một vài khoản, đợi cấp trên cứu tế, v.v.. Nói thật, cứ nghĩ đến chuyện này là tôi thấy xấu hổ. Tôi cảm thấy những người làm lãnh đạo như chúng ta không xứng với chức vị của mình!
Lời nói của Diệp Trạch Đào khiến cho các vị lãnh đạo ngồi đó đều phải đỏ mặt, cảm thấy câu nói đó như một cây kim châm chích vào từng người một, nhưng sau khi nghe rồi ai cũng cảm thấy có chung cảm giác.
Tay Phó Bí thư mới đến Hồ Chiêu Vinh đó liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái, trong lòng thầm nghĩ: “đã nghe nói thế lực phía sau Diệp Trạch Đào hùng hậu lắm, hôm nay nghe thấy hắn nói như vậy, quả nhiên là đúng như vậy! Sau này khi đối xử với hắn mình phải cẩn thận hơn mới được.”
- Thưa các đồng chí, từ trước đến nay, mọi người ai cũng biết cái kìm hãm sự phát triển của xã chúng ta chính là vấn đề giao thông. Con đường nối xã ta với thế giới bên ngoài chỉ là đoạn đường ngắn ngủi hơn ba mươi kilomet. Đã ai từng nghĩ, lẽ nào lại để con đường mục nát này làm vật cản cho sự phát triển của chúng ta không?

Nhìn những người đang chăm chú lắng nghe, Diệp Trạch Đào nói:
- Xã chúng ta không phải không có đặc sản, không phải không có tài nguyên. Các vị đã nhầm rồi. Xã chúng ta có một nguồn tài nguyên vô cùng phong phú. Những thứ khác tạm thời không nói đến, mọi người ở đây ai cũng biết, xã ta có rất nhiều trúc, đó chính là một nguồn tài nguyên khổng lồ đủ để làm động lực phát triển cho chúng ta. Nếu như chúng ta có thể vận chuyển trúc ra, nếu như chúng ta có thể lợi dụng hết những đặc tính của trúc, thì tôi tin chúng ta đã có một con đường làm giàu rồi.
Đó là điều thứ nhất. Dược liệu là một nguồn tài nguyên đặc sắc của xã ta. Nguồn tài nguyên này cũng sẽ đem đến nguồn lợi nhuận rất lớn, nhưng cũng bị kẹt bởi vấn đề giao thông không thuận tiện. Đó là điều thứ hai. Điều thứ ba, chính là các loại hoa quả được trồng ở xã ta cũng là một loại đặc sản, giao thông đã kìm chế sự phát triển của chúng ta. Các loại hoa qủa sau khi được thu hoạch không có cách nào để mở rộng quy mô tiêu thụ. Điều thứ tư, đó là phong cảnh của xã ta rất đẹp, có núi, có sông, rất nên thơ. Nếu như chúng ta tiến hành khai thác hợp lý, thêm nữa giao thông thuận tiện thì đó sẽ lại là một thế mạnh nữa, đem lại lợi nhuận rất lớn cho mọi người.
Diệp Trạch Đào lần lượt điểm ra những nguồn tài nguyên của xã Xuân Trúc, kể ra viễn cảnh phát triển của xã. Ai nấy ngồi đều mở to hai mắt để nghe Diệp Trạch Đào nói. Nghĩ kỹ lại, những chuyện mà Diệp Trạch Đào nói quả nhiên rất có lý. Nếu như làm theo những điều mà Diệp Trạch Đào vừa nói thì xã Xuân Trúc có khả năng phát triển rồi.
Nhìn ánh mắt của mọi người lộ rõ vẻ hoan hỉ, Diệp Trạch Đào nói:
- Hiện tại đối với xã Xuân Trúc ta mà nói, vấn đề chính ở chỗ giao thông không tốt. Chúng ta lại chờ cấp trên sẽ sửa đường cho chúng ta sao? Thật ra đây cũng là chuyện mà mọi người vẫn đang suy tính. Tôi thấy cái tư tưởng chờ đợi này không chấp nhận được. Nếu chúng ta muốn phát triển, muốn giàu có thì phải dựa vào chính đôi tay của chúng ta. Chúng ta không sợ nghèo. Chúng ta đã nghèo trong cả một thời gian dài như thế rồi. Nhân dân đang ngày ngày trông đợi chúng ta, vậy thì thử hỏi, chúng ta vẫn có thể tiếp tục chờ đợi nữa hay không?
- Chủ tịch xã, ngài thử nói xem chúng tôi phải làm gì bây giờ?
- Đúng thế, chúng tôi nghe theo ngài!
Triệu Đại Lâm nói trước, mọi người rần rần ủng hộ nói theo.
Lướt ánh mắt nhìn khắp một lượt, Diệp Trạch Đào nói:
- Con đường dài hơn ba mươi kilomet thông từ xã ta đến huyện hiện nay đang tồn tại hai vấn đề lớn. Thứ nhất, đó là ổ gà rất nhiều, không bằng phẳng, xe cộ đi lại rất khó khăn. Việc này lẽ nào chúng ta không làm được? Chúng ta có thể lấp những ổ gà đó, không cần phải dựa vào ai cả, chỉ dựa vào chính mình mà thôi. Thứ hai, đó là con đường này quá hẹp. Chúng ta có thể dùng lực lượng của chúng ta để mở rộng con đường. Chỉ cần chúng ta làm tốt hai việc này thì một con đường rộng rãi đẹp đẽ sẽ xuất hiện. Nhiệm vụ của chúng ta hiện nay là dùng chính đôi tay của mình để triển khai triệt để cải tạo lại con đường!
- Thưa các đồng chí, xã không có tiền, nên không có cách nào để ủng hộ việc cải tạo lại con đường. Điều cần thiết bây giờ chính là chúng ta phải tự mình làm. Tôi chỉ có thể đảm bảo một điều, đó là lo đủ ngày hai bữa cơm mà thôi, không còn gì nữa cả. Các thôn đi động viên quần chúng một chút Chúng ta phải dựa vào đôi bàn tay của chúng ta để sửa lại con đường này! Là một Chủ tịch xã, tôi sẽ luôn sát cánh cùng mọi người!
Đống lửa thứ nhất của Diệp Trạch Đào là như vậy!
Thấy công việc đầu tiên khi nhậm chức Chủ tịch xã của Diệp Trạch Đào là vì sự phát triển của cả xã. Cả hội trường đều dậy lên những tràng pháo tay ròn rã.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện