Editor: ViVu
Lúc Tiêu Lăng Phong tỉnh lại, trong phòng bệnh tối đen như mực, cổ họng anh như muốn bốc khối, nhưng lại không có hơi sức đứng dậy, cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chưa bao giờ anh có cảm giác thê lương đang bủa vây anh như thế này. Nghĩ tới những gì đã xảy ra trong hôm nay, anh cảm thấy thật châm chọc, thật đau nhói… Cuối cùng, vào lúc anh này đây, khi anh đang cần được giúp đỡ, cần một bàn tay ấm áp thì anh vẫn luôn có một mình. Giống như khi còn bé, bên cạnh chỉ có vệ sĩ, bạn bè cùng trang lứa, đều có sự yêu thương của cha mẹ, ông bà ngoại, ông bà nội, được cả nhà vây quanh, như thế thật vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào, thế nhưng còn anh, cho dù có nằm mơ thì điều đó cũng chỉ là hy vọng xa vời. Ngay cả em gái cùng cha khác mẹ của anh, cũng được cha mẹ nuôi coi là hòn ngọc quý, là bảo bối mà nâng niu trên tay. Lần đầu tiên, anh cảm thấy đố kỵ với loại hạnh phúc này, dùng sức siết chặt nắm tay, muốn chống tay ngồi dậy, nhưng lại rất đau, anh không có chút hơi sức đứng dậy…
Cảm giác khóc không ra nước mắt quấn lấy anh, anh cứ mở trừng mắt như vậy mà nhìn trần nhà, mãi cho đến khi trời sáng…
“Anh đã tỉnh?” Y tá đi đến xem Tiêu Lăng Phong. “Đã báo cho người nhà anh đang ở nước ngoài. Bọn họ sẽ nhanh chóng tới, xương cánh tay của anh bị gãy, không được lộn xộn.” Y tá căn dặn, nhìn môi anh khô khốc, lại nhìn ly nước trên bàn, cô cố gắng hết sức đỡ Tiêu Lăng Phong dậy, đưa nước đến bên miệng anh.
Tiêu Lăng Phong vẫn luôn im lặng, mấy tiếng vừa qua, với anh mà nói nó giống như phải trải qua mấy thế kỷ. Trong lòng buồn bực muốn nổ tung, thì ra trong lòng lại muốn khóc đến vậy.
“Lăng Phong, cậu đã xảy ra chuyện gì?” Theo giọng nói lo lắng vang lên, cánh cửa xuất hiện một bóng người vội vã bước vào. “Nhãi ranh nhà cậu là thằng ngu hả? Sao cậu lại đi ngược chiều?”
Đối mặt với chỉ trích của bạn tốt, Tiêu Lăng Phong mỉm cười. “Hạo Thần, thì ra, tôi chỉ có mình cậu.”
“…” Bùi Hạo Thần đang tức cành hông, nghe mấy lời nói kỳ lạ của anh thì tức giận xem thường. “Cậu cút đi cho tôi!” Nói cứ như bị gay không bằng.
“Tôi xảy ra chuyện lâu như vậy nhưng cậu là người đầu tiên đến thăm tôi đấy!”
“Lăng Phong, cậu sao vậy?” Bùi Hạo Thần nhìn Tiêu Lăng Phong. Kiểu nói chuyện như thế này, hoàn toàn không phải là cách nói của Tiêu Lăng Phong.
“Hạo Thần, tôi quá thất bại!” Anh dựa vào giường, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. “Cậu biết không… Nhã Đình…” Anh dừng lại, cười khổ một tiếng. “Đứa bé bị sảy mất không phải là của tôi.”
Bùi Hạo Thần kinh ngạc đến ngây người. “Cậu… Cậu có lầm không!” Anh có chút líu lưỡi. Với đàn ông mà nói thì đây là chuyện vô cùng nhục nhã, huống chi, Tiêu Lăng Phong vô cùng yêu chiều Đường Nhã Đình, đến anh còn chịu không nổi.
“Tôi cũng hy vọng là tôi sai.” Tiêu Lăng Phong cười. “Tôi thật sự hy vọng, ngày hôm qua tôi không đến bệnh viện. Như vậy thì, tôi cũng sẽ không biết chuyện gì cả!”
Trong lúc nhất thời, Bùi Hạo Thần không biết nên an ủi bạn thân như thế nào, khó trách cậu ấy lại như vậy. Lúc mới biết Tiêu Lăng Phong, bạn gái bên cạnh cậu ấy đổi liên tục, khi đó anh cảm thấy người này trăng hoa ghê gớm, nhưng từ từ, anh phát hiện chuyện hoàn toàn không phải như vậy. Mặc dù tin tức tình cảm của cậu ấy có rất nhiều, nhưng tất cả đều không phải là thật, cậu ấy vẫn luôn cẩn thận bảo vệ một “vị hôn thê” không được ông nội cậu ấy thừa nhận. Cậu ấy nói: “Tôi tình nguyện cưới một người tôi không yêu cũng không cần một người sẽ phản bội tôi…” Cậu ấy cũng nói: “Cho dù cả thế giới phản bội tôi, Nhã Đình cũng không bao giờ làm thế, bởi vì số mệnh của hai chúng tôi quá giống nhau, bởi vì cả hai chúng tôi đều ghét bị phản bội…” Nhưng mà bây giờ… Tất cả đều đã đổ vỡ! Người mà cậu ấy cho rằng không bao giờ phản bội cậu ấy, lại quay qua cho cậu ấy một cái tát thật mạnh.
“Lăng Phong, cậu đừng như vậy, có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì đó!” Mặc dù anh không thích Đường Nhã Đình, nhưng anh không đành lòng nhìn bạn mình suy sụp như vậy…
“Hiểu lầm?” Tiêu Lăng Phong bật ra nụ cười trào phúng, sao lại có thể là hiểu lầm. Lúc trong bệnh viện, anh đã hỏi từ trên xuống dưới rất nhiều lần. Cũng đã chứng thực, lúc Đường Nhã Đình sinh non, đứa bé đúng là bốn tháng. Phản ứng của Đường Nhã Đình cũng đã nói lên tất cả…
“…” Bùi Hạo Thần hít sâu một hơi, nhưng cuối cùng vẫn không biết nên nói gì, anh vỗ vỗ vai Tiêu Lăng Phong.
“Cậu cũng rất bận rộn mà!” Anh ngẩng đầu. “Tôi có thể ở một mình, cậu đi làm việc đi!”
“Nói lời vô dụng!” Bùi Hạo Thần khinh thường. “Không phải cậu chỉ có tôi sao. Cậu đã thành ra như vậy, sao tôi có thể đi làm được, tôi gọi Tịch Mạt đến chăm sóc cậu thì sao?”
“Không được!” Tiêu Lăng Phong từ chối, cảm xúc có chút không ổn. Ngay sau đó cười khẽ. “Chúng tôi có thể xem là một nửa thanh mai trúc mã, từ lúc còn nhỏ, cô nhóc này đã chán ghét tôi, tôi muốn mình làm trò cười cho cô ấy. Huống chi… Cậu cũng biết tình hình giữa tôi vả Diệu Tinh, tôi không muốn cô ấy biết chuyện của chúng tôi!”
Bùi Hạo Thần gật đầu một cái, chuyện như vậy, quả thật càng ít người biết càng tốt.
“Có muốn thuê hộ lý không?”
“Chút vết thương nhỏ cũng không chết được.” Tiêu Lăng Phong không thèm quan tâm, kiêu ngạo cười. “Yên tâm đi, tôi không sao!”
“Trình Diệu Tinh đâu? Cậu như vậy, cô ấy không biết sao?”
“Tôi xảy ra chuyện, cô ấy là người đầu tiên mong tôi chết nhanh một chút đấy!” Tiêu Lăng Phong nói xong lại càng cười thê lương. “Tôi vẫn luôn cảm thấy cô ấy đã phá hủy tôi và Nhã Đình, nhưng giờ nghĩ kỹ lại… Hóa ra là tôi đã hủy hoại cô ấy!” Tiêu Lăng Phong cúi đầu, từ từ nắm chặt chăn. “Nhìn thấy cô ấy, chỉ càng làm tôi biết mình buồn cười đến mức nào…”
Diệu Tinh… Anh nhìn tay mình, anh đã tự tay hủy hoại cô bé đáng thương này… Hiện nay, cô ấy đang ở bên cạnh Alex, có phải…
Diệu Tinh không ngờ, Joe, người có quan hệ không sâu sắc với mình, lại đến bệnh viện, nhìn gương mặt nặng nề của anh ta, Diệu Tinh cảm thấy tình hình không ổn lắm.
“Thư ký Trình, không biết có tiện làm phiền cô vài phút được không?”
“Có chuyện gì anh cứ nói, không cần khách khí như vậy!” Diệu Tinh đứng dậy, vốn cũng không thường qua lại, nhưng trong công ty, anh ta vẫn giúp cô không ít.
“Tổng giám đốc xảy ra tai nạn xe!”
Diệu Tinh thoáng sững sờ, nhưng sau đó lại cảm thấy khó hiểu mà ngẩng đầu lên. “Vậy thì sao?” Giờ sao đây? Tiêu Lăng Phong nghi ngờ cô sao? Thật buồn cười.
Không ngờ thái độ Diệu Tinh lại lạnh nhạt như thế, Joe có chút kinh ngạc.
“Cô không đi thăm anh ấy một lát sao?” Ngoài miệng thì Tiêu Lăng Phong không nói gì, nhưng trong lòng chắc là rất mong Diệu Tinh đến gặp mình, đi theo Tiêu Lăng Phong bao lâu nay, tâm của anh ấy, anh có thể hiểu được.
“Nhưng tôi cảm thấy chuyện này không liên quan đến tôi!” Diệu Tinh xoay mặt sang một bên. Tại sao cô phải quan tâm đến người đã dùng trăm phương ngàn kế để tổn thương mình, trừ phi là cô điên rồi.
“Nhưng… Diệu Tinh, cô hoàn toàn không muốn biết tình trạng của tổng giám đốc sao?”
“Anh ta xảy ra chuyện, anh nên đến phòng bệnh của Đường Nhã Đình, Joe, tôi vả tổng giám đốc Tiêu của anh không có thân thiết như anh nghĩ đâu, cho nên, anh đi nhầm cửa rồi…”
Lúc Tiêu Lăng Phong tỉnh lại, trong phòng bệnh tối đen như mực, cổ họng anh như muốn bốc khối, nhưng lại không có hơi sức đứng dậy, cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chưa bao giờ anh có cảm giác thê lương đang bủa vây anh như thế này. Nghĩ tới những gì đã xảy ra trong hôm nay, anh cảm thấy thật châm chọc, thật đau nhói… Cuối cùng, vào lúc anh này đây, khi anh đang cần được giúp đỡ, cần một bàn tay ấm áp thì anh vẫn luôn có một mình. Giống như khi còn bé, bên cạnh chỉ có vệ sĩ, bạn bè cùng trang lứa, đều có sự yêu thương của cha mẹ, ông bà ngoại, ông bà nội, được cả nhà vây quanh, như thế thật vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào, thế nhưng còn anh, cho dù có nằm mơ thì điều đó cũng chỉ là hy vọng xa vời. Ngay cả em gái cùng cha khác mẹ của anh, cũng được cha mẹ nuôi coi là hòn ngọc quý, là bảo bối mà nâng niu trên tay. Lần đầu tiên, anh cảm thấy đố kỵ với loại hạnh phúc này, dùng sức siết chặt nắm tay, muốn chống tay ngồi dậy, nhưng lại rất đau, anh không có chút hơi sức đứng dậy…
Cảm giác khóc không ra nước mắt quấn lấy anh, anh cứ mở trừng mắt như vậy mà nhìn trần nhà, mãi cho đến khi trời sáng…
“Anh đã tỉnh?” Y tá đi đến xem Tiêu Lăng Phong. “Đã báo cho người nhà anh đang ở nước ngoài. Bọn họ sẽ nhanh chóng tới, xương cánh tay của anh bị gãy, không được lộn xộn.” Y tá căn dặn, nhìn môi anh khô khốc, lại nhìn ly nước trên bàn, cô cố gắng hết sức đỡ Tiêu Lăng Phong dậy, đưa nước đến bên miệng anh.
Tiêu Lăng Phong vẫn luôn im lặng, mấy tiếng vừa qua, với anh mà nói nó giống như phải trải qua mấy thế kỷ. Trong lòng buồn bực muốn nổ tung, thì ra trong lòng lại muốn khóc đến vậy.
“Lăng Phong, cậu đã xảy ra chuyện gì?” Theo giọng nói lo lắng vang lên, cánh cửa xuất hiện một bóng người vội vã bước vào. “Nhãi ranh nhà cậu là thằng ngu hả? Sao cậu lại đi ngược chiều?”
Đối mặt với chỉ trích của bạn tốt, Tiêu Lăng Phong mỉm cười. “Hạo Thần, thì ra, tôi chỉ có mình cậu.”
“…” Bùi Hạo Thần đang tức cành hông, nghe mấy lời nói kỳ lạ của anh thì tức giận xem thường. “Cậu cút đi cho tôi!” Nói cứ như bị gay không bằng.
“Tôi xảy ra chuyện lâu như vậy nhưng cậu là người đầu tiên đến thăm tôi đấy!”
“Lăng Phong, cậu sao vậy?” Bùi Hạo Thần nhìn Tiêu Lăng Phong. Kiểu nói chuyện như thế này, hoàn toàn không phải là cách nói của Tiêu Lăng Phong.
“Hạo Thần, tôi quá thất bại!” Anh dựa vào giường, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. “Cậu biết không… Nhã Đình…” Anh dừng lại, cười khổ một tiếng. “Đứa bé bị sảy mất không phải là của tôi.”
Bùi Hạo Thần kinh ngạc đến ngây người. “Cậu… Cậu có lầm không!” Anh có chút líu lưỡi. Với đàn ông mà nói thì đây là chuyện vô cùng nhục nhã, huống chi, Tiêu Lăng Phong vô cùng yêu chiều Đường Nhã Đình, đến anh còn chịu không nổi.
“Tôi cũng hy vọng là tôi sai.” Tiêu Lăng Phong cười. “Tôi thật sự hy vọng, ngày hôm qua tôi không đến bệnh viện. Như vậy thì, tôi cũng sẽ không biết chuyện gì cả!”
Trong lúc nhất thời, Bùi Hạo Thần không biết nên an ủi bạn thân như thế nào, khó trách cậu ấy lại như vậy. Lúc mới biết Tiêu Lăng Phong, bạn gái bên cạnh cậu ấy đổi liên tục, khi đó anh cảm thấy người này trăng hoa ghê gớm, nhưng từ từ, anh phát hiện chuyện hoàn toàn không phải như vậy. Mặc dù tin tức tình cảm của cậu ấy có rất nhiều, nhưng tất cả đều không phải là thật, cậu ấy vẫn luôn cẩn thận bảo vệ một “vị hôn thê” không được ông nội cậu ấy thừa nhận. Cậu ấy nói: “Tôi tình nguyện cưới một người tôi không yêu cũng không cần một người sẽ phản bội tôi…” Cậu ấy cũng nói: “Cho dù cả thế giới phản bội tôi, Nhã Đình cũng không bao giờ làm thế, bởi vì số mệnh của hai chúng tôi quá giống nhau, bởi vì cả hai chúng tôi đều ghét bị phản bội…” Nhưng mà bây giờ… Tất cả đều đã đổ vỡ! Người mà cậu ấy cho rằng không bao giờ phản bội cậu ấy, lại quay qua cho cậu ấy một cái tát thật mạnh.
“Lăng Phong, cậu đừng như vậy, có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì đó!” Mặc dù anh không thích Đường Nhã Đình, nhưng anh không đành lòng nhìn bạn mình suy sụp như vậy…
“Hiểu lầm?” Tiêu Lăng Phong bật ra nụ cười trào phúng, sao lại có thể là hiểu lầm. Lúc trong bệnh viện, anh đã hỏi từ trên xuống dưới rất nhiều lần. Cũng đã chứng thực, lúc Đường Nhã Đình sinh non, đứa bé đúng là bốn tháng. Phản ứng của Đường Nhã Đình cũng đã nói lên tất cả…
“…” Bùi Hạo Thần hít sâu một hơi, nhưng cuối cùng vẫn không biết nên nói gì, anh vỗ vỗ vai Tiêu Lăng Phong.
“Cậu cũng rất bận rộn mà!” Anh ngẩng đầu. “Tôi có thể ở một mình, cậu đi làm việc đi!”
“Nói lời vô dụng!” Bùi Hạo Thần khinh thường. “Không phải cậu chỉ có tôi sao. Cậu đã thành ra như vậy, sao tôi có thể đi làm được, tôi gọi Tịch Mạt đến chăm sóc cậu thì sao?”
“Không được!” Tiêu Lăng Phong từ chối, cảm xúc có chút không ổn. Ngay sau đó cười khẽ. “Chúng tôi có thể xem là một nửa thanh mai trúc mã, từ lúc còn nhỏ, cô nhóc này đã chán ghét tôi, tôi muốn mình làm trò cười cho cô ấy. Huống chi… Cậu cũng biết tình hình giữa tôi vả Diệu Tinh, tôi không muốn cô ấy biết chuyện của chúng tôi!”
Bùi Hạo Thần gật đầu một cái, chuyện như vậy, quả thật càng ít người biết càng tốt.
“Có muốn thuê hộ lý không?”
“Chút vết thương nhỏ cũng không chết được.” Tiêu Lăng Phong không thèm quan tâm, kiêu ngạo cười. “Yên tâm đi, tôi không sao!”
“Trình Diệu Tinh đâu? Cậu như vậy, cô ấy không biết sao?”
“Tôi xảy ra chuyện, cô ấy là người đầu tiên mong tôi chết nhanh một chút đấy!” Tiêu Lăng Phong nói xong lại càng cười thê lương. “Tôi vẫn luôn cảm thấy cô ấy đã phá hủy tôi và Nhã Đình, nhưng giờ nghĩ kỹ lại… Hóa ra là tôi đã hủy hoại cô ấy!” Tiêu Lăng Phong cúi đầu, từ từ nắm chặt chăn. “Nhìn thấy cô ấy, chỉ càng làm tôi biết mình buồn cười đến mức nào…”
Diệu Tinh… Anh nhìn tay mình, anh đã tự tay hủy hoại cô bé đáng thương này… Hiện nay, cô ấy đang ở bên cạnh Alex, có phải…
Diệu Tinh không ngờ, Joe, người có quan hệ không sâu sắc với mình, lại đến bệnh viện, nhìn gương mặt nặng nề của anh ta, Diệu Tinh cảm thấy tình hình không ổn lắm.
“Thư ký Trình, không biết có tiện làm phiền cô vài phút được không?”
“Có chuyện gì anh cứ nói, không cần khách khí như vậy!” Diệu Tinh đứng dậy, vốn cũng không thường qua lại, nhưng trong công ty, anh ta vẫn giúp cô không ít.
“Tổng giám đốc xảy ra tai nạn xe!”
Diệu Tinh thoáng sững sờ, nhưng sau đó lại cảm thấy khó hiểu mà ngẩng đầu lên. “Vậy thì sao?” Giờ sao đây? Tiêu Lăng Phong nghi ngờ cô sao? Thật buồn cười.
Không ngờ thái độ Diệu Tinh lại lạnh nhạt như thế, Joe có chút kinh ngạc.
“Cô không đi thăm anh ấy một lát sao?” Ngoài miệng thì Tiêu Lăng Phong không nói gì, nhưng trong lòng chắc là rất mong Diệu Tinh đến gặp mình, đi theo Tiêu Lăng Phong bao lâu nay, tâm của anh ấy, anh có thể hiểu được.
“Nhưng tôi cảm thấy chuyện này không liên quan đến tôi!” Diệu Tinh xoay mặt sang một bên. Tại sao cô phải quan tâm đến người đã dùng trăm phương ngàn kế để tổn thương mình, trừ phi là cô điên rồi.
“Nhưng… Diệu Tinh, cô hoàn toàn không muốn biết tình trạng của tổng giám đốc sao?”
“Anh ta xảy ra chuyện, anh nên đến phòng bệnh của Đường Nhã Đình, Joe, tôi vả tổng giám đốc Tiêu của anh không có thân thiết như anh nghĩ đâu, cho nên, anh đi nhầm cửa rồi…”
Danh sách chương