Diệu Tinh hoàn toàn thật sự quên cả suy nghĩ. Tiêu Lăng Phong vậy mà lại thay cô đỡ một tát này.
Thấy mình không thể đánh được Diệu Tinh, Hoàng phu nhân có vẻ càng thêm tức giận.
"Hoàng phu nhân, chúng tôi thật lòng tới nói lời xin lỗi. Ngài không chấp nhận coi như xong. Tại sao lại có thể ra tay như vậy." Joe lạnh lùng chất vấn.
"Tôi chính là thích ra tay như vậy đấy, như thế nào?" Người phụ nữ đứng chống nạnh hét lên: di@en*dyan(lee^qu.donnn),"Tôi đây muốn đánh người đấy. Lần này chưa thể đánh được cô ta, tôi còn muốn đánh thêm nữa!" Bà ta nói xong, một lần nữa cánh tay lại quờ tới nơi. Joe liền đưa tay nắm lấy cổ tay của người phụ nữ kia kéo lại.
"Đây chính là cách hành xử đã được dạy dỗ của một ngài quý phu nhân sao?" Trong mắt Joe thoáng qua một ánh sáng lạnh lẽo. Hoàng phu nhân bị dọa cho sợ, lập tức run rẩy một hồi.
Tiêu Lăng Phong xoa xoa nơi mặt bị đánh.
"Chờ chuyện có kết quả, Dieenndkdan/leeequhydonnn,tôi sẽ tới cửa gặp lại. Tổng giám đốc Hoàng, không quấy rầy sự nghỉ ngơi của ông nữa." Tiêu Lăng Phong nói xong, dắt Diệu Tinh đi ra ngoài.
"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại làm như vậy?" Nhìn gương mặt của Tiêu Lăng Phong sưng lên Diệu Tinh run run rẩy rẩy khẽ hỏi."Làm sao mà anh lại có thể đần như vậy chứ! Anh tránh ra một bên chẳng phải là tốt hơn sao."
"Ai bảo em đi theo tôi chứ!" Tiêu Lăng Phong hỏi. Né tránh ư? Đánh người không được, như vậy bà ta sẽ còn phát điên hơn nữa.
"Tôi… "
"Tổng giám đốc, thiết nghĩ thư ký Trình đang muốn giúp một tay đấy ạ." Thấy Tiêu Lăng Phong nổi giận, Joe nói đỡ cho cô một câu.
Diệu Tinh cúi đầu. Có lẽ cô thật sự không nên theo anh tới. Tiêu Lăng Phong xoa xoa gương mặt, di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn đi thôi, tới công ty.
"Nhưng mà…" Joe định nói lại thôi. Đoạn video của Đường Nhã Đình đang làm cho mọi chuyện nóng lên. Lúc này, nếu như Tiêu Lăng Phong mà bị phóng viên nhìn thấy…
"Tôi biết anh đang suy nghĩ điều gì, đi thôi." Tiêu Lăng Phong thờ ơ nhún nhún vai, bàn tay anh lại lặng lẽ siết lại thật chặt. Tiêu Lăng Phong anh và người ta không có quan hệ gì hết, không có.
Phải nằm ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, Tiêu Lăng Phong có cảm giác cả người mình lúc này như đã muốn mốc meo lên rồi. Niêm phong của Đêm Khuynh thành đã bị hủy bỏ, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn nhưng mà trước khi mọi chuyện chưa được điều tra rõ ràng, chắc chắn sẽ không có ai còn dám tới nơi này. Bình thường khách sạnthường cực kỳ náo nhiệt, thế nhưng giờ phút này lại lạnh như hầm băng, ngay cả bảo vệ ở cửa và lễ tân nơi sảnh khách sạn, cũng mệt mỏi hảo như muốn ngủ một loại.
Đi vào đại sảnh, trong lòng Diệu Tinh chợt đau nhói một hồi, tựa như phát giác ra chuyện Diệu Tinh không gắng sức đi nhanh. Tiêu Lăng Phong dừng bước.
"Hãy vào trong xe chờ tôi đi, đừng có chạy loạn khắp nơi đấy!" Tiêu Lăng Phong nói xong đưa theo Joe đi vào trong thang máy. Diệu Tinh trở lại trong xe, nhìn đến khúc quẹo cách đó không xa, trong nháy mắt những giọt lệ từ trong mắt cô liền rơi xuống. Trái tim thiện lương của cô thoáng cái giống như bị một thứ gì đó khoét sâu vào đau nhói.
Trình Diệu Tinh, Mộ Thần chết thảm như vậy, mày đã quên rồi sao? Mà hết thảy những chuyện này đều là bởi do Tiêu Lăng Phong gây lên. Thế mà mày lại vẫn có thể chạy trước chạy sau chăm sóc cho anh ta sao? Trình Diệu Tinh đè ép lên ngực thật chặc, nhưng không cách nào áp chế nổi sự đau đớn đang khuấy đảo ở trong lòng cô.
Lúc này, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc thoáng qua. Anh đi tới cửa của Dạ Khuynh Thành không xa, hướng ra xung quanh bốn phía, trong tay còn cầm chiếc Laptop, đang không ngừng ghi chép một số những thứ gì đó.
"Pat." Diệu Tinh hết sức ngạc nhiên, chẳng phải kia chính là Alex, người phụ trách môi giới đó sao. Thế nào mà anh lại xuất hiện ở tại nơi này vậy. Mang theo mối nghi ngờ, Diệu Tinh đẩy cửa xe ra, đi về phía Pat đang đi tới. Lẽ ra, lúc này chính là thời gian Alex đang thực hiện công việc so sánh của mhmowis phải chứ, anh cái này kinh kỷ nhân, không phải là cũng ở bên người phụng bồi sao? Đến gần Pat, Diệu Tinh vừa mới định mở miệng gọi "Pa…" nhưng cô còn chưa kịp gọi tên, tay của cô đã bị kéo lại từ phía sau:"Thư ký Trình, cô định đi đâu vậy?" Joe hỏi.
"A, không có, chỉ là tôi nhìn thấy một người quen." Diệu Tinh cười cười: "Vì sao anh lại đi ra đây."
"Tổng giám đốc không yên lòng khi để cô một mình ở bên ngoài." Joe nói xong, thoáng nở nụ cười vẻ đầy mờ ám. Mặt của Diệu Tinh thoáng đỏ ửng lên bởi vì lời nói đùa kia của Joe: "Chuyện như thế nào rồi?"
"Phải bỏ ra một khoản tiền khá lớn để bồi thường là điều không tránh khỏi rồi. Chỉ có điều, cũng may là đã chứng minh được vấn đề không phải là do bản thân chúng ta gây nên, đồ của chúng ta đã từng bị người động tay chân vào. Chúng ta không cần phải gánh chịu trách nhiệm luật pháp."
"Sự cạnh tranh trong buôn bán sao?" Diệu Tinh thử hỏi một câu để dò xét.
Joe nhún nhún vai."Cũng có thể như vậy. Dù sao ở thành phố T này, Tổng giám đốc của chúng ta cũng quá dễ coi, có người đố kỵ cũng là chuyện bình thường thôi."
Đố kỵ ư? Diệu Tinh xoa xoa chiếc cúc áo nhỏ trên cánh tay, đáp:"Vậy thì cũng không thể mang tính mạng của con người ra để mà đùa giỡn như vậy chứ! Thật là quá đáng." Cô lầm bầm.
Joe cười khẽ lên một tiếng."Cô nhóc con ạ, cô còn quá nhỏ, rất nhiều việc cô chưa thể nào hiểu được đâu! Có lúc, sự ghen tỵ và thù hận có thể làm cho cặp mắt của con người ta bị che lấp đi. Những chuyện như thế này còn đáng sợ hơn bất cứ chuyện đáng sợ nào khác."
Giống như, Tiêu Lăng Phong đã trách tội cô và Mộ Thần chỉ vì Đường Nhã Đình bị xảy ra tai nạn xe cộ. Tựa như Tiêu Lăng Phong có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để mà trả thù
"Thật sự đúng là như vậy đấy." Diệu Tinh gật đầu vẻ đồng ý, nhưng mà trong chuyện này chẳng phải là rất mâu thuẫn hay sao. Nếu như yêu, tại sao khi thấy Đường Nhã Đình làm ra chuyện như thế kia, vậy mà Tiêu Lăng Phong lại chẳng hề nhúc nhích? Không lẽ tình yêu của anh, thật sự có thể bao dung hết thảy mọi chuyện hay sao?
**********
Chuyện còn khó hơn giải quyết so tưởng tượng. Vốn cho là, nếu tìm được người tài xế vận chuyển hàng ngày hôm đó thì bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết được. Nhưng mà hình như anh ta đã bị bốc hơi biến mất khỏi thế giới loài người vậy. Cho dù bên cảnh sát đã cho tìm kiếm như thế nào đi nữa, cũng không hề có một chút đầu mối.
"Đúng là đồ ăn hại." Tiêu Lăng Phong tức giận ném tập tài liệu xuống trên mặt bàn."Joe! Ở bên này chúng ta có tin tức gì không?"
"Vẫn chưa có, có điều là cũng đã đại khái tìm được phương hướng rồi. Tôi tin tưởng sẽ có tin tức rất nhanh." Joe trả lời."Đây là tập tài liệu riêng của mấy người mà ngài yêu cầu đây ạ."
Tiêu Lăng Phong cầm lên lật xem mấy cái.
"Chết rồi sao?" Anh ngẩng đầu lên.
"Cũng bởi vì sự đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau ở trong nội bộ, cho nên sau đó mới nổi lên xung đột. Ba người chết một người bị thương. Mà người thương kia, ngày hôm trước tuy đã được cấp cứu, nhưng do thiếu hiệu quả nên đã tử vong. Nhưng mà cũng đã có thể xác định, trong chuyện này là đã có liên lạc với Triệu Chí Viễn. Hiện tại cảnh sát cũng đang chờ anh xuất viện, sau đó sẽ tiến hành điều tra."
"Sao lại có thể manh động như vậy được chứ." Tiêu Lăng Phong nhìn lấy tập tài liệu riêng trong tay. Theo lý mà nói, hiện tại đều không có chứng cớ trực tiếp về những gì mà Triệu Chí Viễn đã từng làm. Mặc dù khẩu súng có dấu riêng, mặc dù là cố ý giết người. Nhưng mà cũng chưa chắc tất cả đều bị tử hình, nhưng bây giờ thì toàn bộ đều đã chết hết như vậy rồi thì sao đây? Anh nghi ngờ, trước sau anh cũng cảm thấy, tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều có liên quan đến nhau." Tốt lắm, cậu tranh thủ đi làm việc đi. Tìm được người tài xế kia, nhất định phải nói cho tôi biết." Tiêu Lăng Phong phiền não ngửa người ra ở trên ghế. Là ai nói, vấn đề mà dùng tiền có thể giải quyết được thì cũng không phải là vấn đề gì lớn. Mẹ kiếp, nếu như đến khi cần phải dùng một khoản tiền với số lượng rất lớn, xem hắn ta còn nói được như vậy không?
Khoản tiền bồi thường, tiền chữa bệnh cho người bệnh, tất cả tập trung vào một chỗ, Tiêu Lăng Phong nhức đầu xoa xoa hai bên thái dương. Đừng có để cho anh biết được có người nào đã giở trò quỷ ở sau lưng anh.
Ở bệnh viện đã quá lâu, nên mọi công việc của công ty ùn ứ lại thành đống, có lẽ tài liệu chồng chất chắc cũng sắp thành núi rồi. Vì vậy anh bận rộn luôn tay, cho tới khi anh xong việc thì đêm đã khuya. Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh mệt mỏi, tựa người vào trên tường thang máy, nhắm mắt dưỡng thần ngủ gật. Anh và Joe nhìn nhau cười một tiếng. Đột nhiên trong lòng Tiêu Lăng Phong nổi lên ý định muốn đùa giỡn
"Này. Trình Diệu Tinh!" Anh thình lình đập vào bả vai Diệu Tinh một cái.
"A." Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến bật kêu to lên một tiếng. Tiêu Lăng Phong và Joe cùng bật cười lên thành tiếng.
Đinh. Cửa thang máy mở ra. Tiếng cười truyền đi xa xa.
"Tiêu Lăng Phong, anh…anh đúng là bị bệnh thần kinh." Diệu Tinh thở phì phò nhìn chằm chằm hai người đàn ông lúc này đều đang cười đến đắc ý.
"Cái này chính là nguyên nhân mà cô không tìm đến tôi phải không?" Một giọng nói ai oán đột nhiên vang lên dọa Diệu Tinh giật mình. Một bóng dáng chợt lóe lên, càng làm cho Diệu Tinh thét lên thành tiếng chói tai, ngay cả Joe là một người luôn luôn tĩnh táo hô hấp cũng phải ngừng một nhịp.
Một bóng người mặc bộ quần áo màu đen không phù hợp với người, còn có đầu tóc rối bời, nổi bật ở giữa những sợi tóc kia là một gương mặt trắng bệch gần như không có một chút huyết sắc nào.
Thấy mình không thể đánh được Diệu Tinh, Hoàng phu nhân có vẻ càng thêm tức giận.
"Hoàng phu nhân, chúng tôi thật lòng tới nói lời xin lỗi. Ngài không chấp nhận coi như xong. Tại sao lại có thể ra tay như vậy." Joe lạnh lùng chất vấn.
"Tôi chính là thích ra tay như vậy đấy, như thế nào?" Người phụ nữ đứng chống nạnh hét lên: di@en*dyan(lee^qu.donnn),"Tôi đây muốn đánh người đấy. Lần này chưa thể đánh được cô ta, tôi còn muốn đánh thêm nữa!" Bà ta nói xong, một lần nữa cánh tay lại quờ tới nơi. Joe liền đưa tay nắm lấy cổ tay của người phụ nữ kia kéo lại.
"Đây chính là cách hành xử đã được dạy dỗ của một ngài quý phu nhân sao?" Trong mắt Joe thoáng qua một ánh sáng lạnh lẽo. Hoàng phu nhân bị dọa cho sợ, lập tức run rẩy một hồi.
Tiêu Lăng Phong xoa xoa nơi mặt bị đánh.
"Chờ chuyện có kết quả, Dieenndkdan/leeequhydonnn,tôi sẽ tới cửa gặp lại. Tổng giám đốc Hoàng, không quấy rầy sự nghỉ ngơi của ông nữa." Tiêu Lăng Phong nói xong, dắt Diệu Tinh đi ra ngoài.
"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại làm như vậy?" Nhìn gương mặt của Tiêu Lăng Phong sưng lên Diệu Tinh run run rẩy rẩy khẽ hỏi."Làm sao mà anh lại có thể đần như vậy chứ! Anh tránh ra một bên chẳng phải là tốt hơn sao."
"Ai bảo em đi theo tôi chứ!" Tiêu Lăng Phong hỏi. Né tránh ư? Đánh người không được, như vậy bà ta sẽ còn phát điên hơn nữa.
"Tôi… "
"Tổng giám đốc, thiết nghĩ thư ký Trình đang muốn giúp một tay đấy ạ." Thấy Tiêu Lăng Phong nổi giận, Joe nói đỡ cho cô một câu.
Diệu Tinh cúi đầu. Có lẽ cô thật sự không nên theo anh tới. Tiêu Lăng Phong xoa xoa gương mặt, di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn đi thôi, tới công ty.
"Nhưng mà…" Joe định nói lại thôi. Đoạn video của Đường Nhã Đình đang làm cho mọi chuyện nóng lên. Lúc này, nếu như Tiêu Lăng Phong mà bị phóng viên nhìn thấy…
"Tôi biết anh đang suy nghĩ điều gì, đi thôi." Tiêu Lăng Phong thờ ơ nhún nhún vai, bàn tay anh lại lặng lẽ siết lại thật chặt. Tiêu Lăng Phong anh và người ta không có quan hệ gì hết, không có.
Phải nằm ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, Tiêu Lăng Phong có cảm giác cả người mình lúc này như đã muốn mốc meo lên rồi. Niêm phong của Đêm Khuynh thành đã bị hủy bỏ, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn nhưng mà trước khi mọi chuyện chưa được điều tra rõ ràng, chắc chắn sẽ không có ai còn dám tới nơi này. Bình thường khách sạnthường cực kỳ náo nhiệt, thế nhưng giờ phút này lại lạnh như hầm băng, ngay cả bảo vệ ở cửa và lễ tân nơi sảnh khách sạn, cũng mệt mỏi hảo như muốn ngủ một loại.
Đi vào đại sảnh, trong lòng Diệu Tinh chợt đau nhói một hồi, tựa như phát giác ra chuyện Diệu Tinh không gắng sức đi nhanh. Tiêu Lăng Phong dừng bước.
"Hãy vào trong xe chờ tôi đi, đừng có chạy loạn khắp nơi đấy!" Tiêu Lăng Phong nói xong đưa theo Joe đi vào trong thang máy. Diệu Tinh trở lại trong xe, nhìn đến khúc quẹo cách đó không xa, trong nháy mắt những giọt lệ từ trong mắt cô liền rơi xuống. Trái tim thiện lương của cô thoáng cái giống như bị một thứ gì đó khoét sâu vào đau nhói.
Trình Diệu Tinh, Mộ Thần chết thảm như vậy, mày đã quên rồi sao? Mà hết thảy những chuyện này đều là bởi do Tiêu Lăng Phong gây lên. Thế mà mày lại vẫn có thể chạy trước chạy sau chăm sóc cho anh ta sao? Trình Diệu Tinh đè ép lên ngực thật chặc, nhưng không cách nào áp chế nổi sự đau đớn đang khuấy đảo ở trong lòng cô.
Lúc này, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc thoáng qua. Anh đi tới cửa của Dạ Khuynh Thành không xa, hướng ra xung quanh bốn phía, trong tay còn cầm chiếc Laptop, đang không ngừng ghi chép một số những thứ gì đó.
"Pat." Diệu Tinh hết sức ngạc nhiên, chẳng phải kia chính là Alex, người phụ trách môi giới đó sao. Thế nào mà anh lại xuất hiện ở tại nơi này vậy. Mang theo mối nghi ngờ, Diệu Tinh đẩy cửa xe ra, đi về phía Pat đang đi tới. Lẽ ra, lúc này chính là thời gian Alex đang thực hiện công việc so sánh của mhmowis phải chứ, anh cái này kinh kỷ nhân, không phải là cũng ở bên người phụng bồi sao? Đến gần Pat, Diệu Tinh vừa mới định mở miệng gọi "Pa…" nhưng cô còn chưa kịp gọi tên, tay của cô đã bị kéo lại từ phía sau:"Thư ký Trình, cô định đi đâu vậy?" Joe hỏi.
"A, không có, chỉ là tôi nhìn thấy một người quen." Diệu Tinh cười cười: "Vì sao anh lại đi ra đây."
"Tổng giám đốc không yên lòng khi để cô một mình ở bên ngoài." Joe nói xong, thoáng nở nụ cười vẻ đầy mờ ám. Mặt của Diệu Tinh thoáng đỏ ửng lên bởi vì lời nói đùa kia của Joe: "Chuyện như thế nào rồi?"
"Phải bỏ ra một khoản tiền khá lớn để bồi thường là điều không tránh khỏi rồi. Chỉ có điều, cũng may là đã chứng minh được vấn đề không phải là do bản thân chúng ta gây nên, đồ của chúng ta đã từng bị người động tay chân vào. Chúng ta không cần phải gánh chịu trách nhiệm luật pháp."
"Sự cạnh tranh trong buôn bán sao?" Diệu Tinh thử hỏi một câu để dò xét.
Joe nhún nhún vai."Cũng có thể như vậy. Dù sao ở thành phố T này, Tổng giám đốc của chúng ta cũng quá dễ coi, có người đố kỵ cũng là chuyện bình thường thôi."
Đố kỵ ư? Diệu Tinh xoa xoa chiếc cúc áo nhỏ trên cánh tay, đáp:"Vậy thì cũng không thể mang tính mạng của con người ra để mà đùa giỡn như vậy chứ! Thật là quá đáng." Cô lầm bầm.
Joe cười khẽ lên một tiếng."Cô nhóc con ạ, cô còn quá nhỏ, rất nhiều việc cô chưa thể nào hiểu được đâu! Có lúc, sự ghen tỵ và thù hận có thể làm cho cặp mắt của con người ta bị che lấp đi. Những chuyện như thế này còn đáng sợ hơn bất cứ chuyện đáng sợ nào khác."
Giống như, Tiêu Lăng Phong đã trách tội cô và Mộ Thần chỉ vì Đường Nhã Đình bị xảy ra tai nạn xe cộ. Tựa như Tiêu Lăng Phong có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để mà trả thù
"Thật sự đúng là như vậy đấy." Diệu Tinh gật đầu vẻ đồng ý, nhưng mà trong chuyện này chẳng phải là rất mâu thuẫn hay sao. Nếu như yêu, tại sao khi thấy Đường Nhã Đình làm ra chuyện như thế kia, vậy mà Tiêu Lăng Phong lại chẳng hề nhúc nhích? Không lẽ tình yêu của anh, thật sự có thể bao dung hết thảy mọi chuyện hay sao?
**********
Chuyện còn khó hơn giải quyết so tưởng tượng. Vốn cho là, nếu tìm được người tài xế vận chuyển hàng ngày hôm đó thì bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết được. Nhưng mà hình như anh ta đã bị bốc hơi biến mất khỏi thế giới loài người vậy. Cho dù bên cảnh sát đã cho tìm kiếm như thế nào đi nữa, cũng không hề có một chút đầu mối.
"Đúng là đồ ăn hại." Tiêu Lăng Phong tức giận ném tập tài liệu xuống trên mặt bàn."Joe! Ở bên này chúng ta có tin tức gì không?"
"Vẫn chưa có, có điều là cũng đã đại khái tìm được phương hướng rồi. Tôi tin tưởng sẽ có tin tức rất nhanh." Joe trả lời."Đây là tập tài liệu riêng của mấy người mà ngài yêu cầu đây ạ."
Tiêu Lăng Phong cầm lên lật xem mấy cái.
"Chết rồi sao?" Anh ngẩng đầu lên.
"Cũng bởi vì sự đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau ở trong nội bộ, cho nên sau đó mới nổi lên xung đột. Ba người chết một người bị thương. Mà người thương kia, ngày hôm trước tuy đã được cấp cứu, nhưng do thiếu hiệu quả nên đã tử vong. Nhưng mà cũng đã có thể xác định, trong chuyện này là đã có liên lạc với Triệu Chí Viễn. Hiện tại cảnh sát cũng đang chờ anh xuất viện, sau đó sẽ tiến hành điều tra."
"Sao lại có thể manh động như vậy được chứ." Tiêu Lăng Phong nhìn lấy tập tài liệu riêng trong tay. Theo lý mà nói, hiện tại đều không có chứng cớ trực tiếp về những gì mà Triệu Chí Viễn đã từng làm. Mặc dù khẩu súng có dấu riêng, mặc dù là cố ý giết người. Nhưng mà cũng chưa chắc tất cả đều bị tử hình, nhưng bây giờ thì toàn bộ đều đã chết hết như vậy rồi thì sao đây? Anh nghi ngờ, trước sau anh cũng cảm thấy, tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều có liên quan đến nhau." Tốt lắm, cậu tranh thủ đi làm việc đi. Tìm được người tài xế kia, nhất định phải nói cho tôi biết." Tiêu Lăng Phong phiền não ngửa người ra ở trên ghế. Là ai nói, vấn đề mà dùng tiền có thể giải quyết được thì cũng không phải là vấn đề gì lớn. Mẹ kiếp, nếu như đến khi cần phải dùng một khoản tiền với số lượng rất lớn, xem hắn ta còn nói được như vậy không?
Khoản tiền bồi thường, tiền chữa bệnh cho người bệnh, tất cả tập trung vào một chỗ, Tiêu Lăng Phong nhức đầu xoa xoa hai bên thái dương. Đừng có để cho anh biết được có người nào đã giở trò quỷ ở sau lưng anh.
Ở bệnh viện đã quá lâu, nên mọi công việc của công ty ùn ứ lại thành đống, có lẽ tài liệu chồng chất chắc cũng sắp thành núi rồi. Vì vậy anh bận rộn luôn tay, cho tới khi anh xong việc thì đêm đã khuya. Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh mệt mỏi, tựa người vào trên tường thang máy, nhắm mắt dưỡng thần ngủ gật. Anh và Joe nhìn nhau cười một tiếng. Đột nhiên trong lòng Tiêu Lăng Phong nổi lên ý định muốn đùa giỡn
"Này. Trình Diệu Tinh!" Anh thình lình đập vào bả vai Diệu Tinh một cái.
"A." Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến bật kêu to lên một tiếng. Tiêu Lăng Phong và Joe cùng bật cười lên thành tiếng.
Đinh. Cửa thang máy mở ra. Tiếng cười truyền đi xa xa.
"Tiêu Lăng Phong, anh…anh đúng là bị bệnh thần kinh." Diệu Tinh thở phì phò nhìn chằm chằm hai người đàn ông lúc này đều đang cười đến đắc ý.
"Cái này chính là nguyên nhân mà cô không tìm đến tôi phải không?" Một giọng nói ai oán đột nhiên vang lên dọa Diệu Tinh giật mình. Một bóng dáng chợt lóe lên, càng làm cho Diệu Tinh thét lên thành tiếng chói tai, ngay cả Joe là một người luôn luôn tĩnh táo hô hấp cũng phải ngừng một nhịp.
Một bóng người mặc bộ quần áo màu đen không phù hợp với người, còn có đầu tóc rối bời, nổi bật ở giữa những sợi tóc kia là một gương mặt trắng bệch gần như không có một chút huyết sắc nào.
Danh sách chương