Bởi vì tức giận mà thân thể Diệu Tinh phát run. Trong mắt của cô hàm chứa đầy nước mắt, nhưng lại quật cường không để cho nó rơi xuống. Mộ Sở nhìn Diệu Tinh. Hãy mặc sức ghét tôi đi! Diệu Tinh cho dù là em hận tôi cũng rất tốt! Ít nhất, nhiều năm sau em còn có thể nhớ tới một người, một người mà em đã từng khắc sâu oán hận như vậy.

"Mộ Sở, về sau anh đừng bao giờ nói anh là em trai của Mộ Thần nữa, anh không xứng với…" Diệu Tinh cắn răng run rẩy.

"Cũng xin em không nên nói em là bạn gái của Mộ Thần, đừng bao giờ nói là em yêu anh ấy nữa!" Mộ Sở rất dùng sức gằn giọng nói từng chữ: "Em, cũng không xứng..."

"Tại sao anh lại nói như vậy?" @MeBau*diendan@leequyddonn@  Diệu Tinh hỏi: "Mộ Sở, anh không có bất kỳ tư cách nào để bình luận quá khứ của tôi và Mộ Thần!"

"Em cảm thấy tôi không có sao?" Mộ Sở vòng qua trước mặt Diệu Tinh, chống đỡ ở trên thân thể Diệu Tinh. Ngăn trở tầm mắt cùng họng súng của Mình ở nơi xa: "Tôi đã nói rồi, cái thế giới mà không có Mộ Sở tôi đây, muốn trông nom, thì mọi chuyện không được phép!" 

“A Sở, sao anh lại ở nơi này!" Dương Nhược Thi từ nơi không xa chạy tới. Vốn là cô đang đứng ở xa nhìn lại, cô khát vọng nhìn thấy máu tươi của Trình Diệu Tinh chảy ở chỗ này, nhưng mà Mộ Sở lại đột nhiên xuất hiện, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  hơn nữa anh lại còn chậm chạp không chịu rời đi. Dương Nhược Thi liếc mắt nhìn về chiếc xe đang ở nơi xa,nhẹ nhàng gật gật đầu. Chỉ cần phân tán sự chú ý của Mộ Sở…

"Dương Nhược Thi, sao em lại tới đây!" Buông Diệu Tinh ra, Mộ Sở xoay người, trên mặt không hề nhìn thấy gợn sóng, nhưng mà trong mắt lại có một chút ngờ vực. Thế nào mà Dương Nhược Thi lại xuất hiện tại nơi này. Hơn nữa thời điểm này lại còn có cả Minh cũng ở đây. Gần đây người giúp việc trong nhà nói, Dương Nhược Thi luôn thần thần bí bí đi ra ngoài, cũng không dẫn theo người nào đi theo. Lãnh Liệt nói cô đã đi gặp Đường Nhã Đình, vậy có phải là… diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Dương Nhược Thi cũng đã gặp Minh rồi hay không? "A Sở. Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Dương Nhược Thi hỏi, cô nỗ lực lộ ra nụ cười quen thuộc đối với Mộ Sở, nhưng trong lòng cô lại hận đến nóng nảy. Mộ Sở thỏa thích ở trên người của cô, nhưng từ trong miệng lại gọi vang cái tên của Diệu Diệu. Dương Nhược Thi nắm quyền thật chặc, một tầng oán hận độc ác đã lan tràn vào trong con ngươi của cô.

"A, không có gì!" Mộ Sở lắc đầu một cái. Anh giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi một chút mồ hôi hột trên chóp mũi Dương Nhược Thi, trong mắt tràn đầy vẻ quan sát. Đột nhiên Mộ Sở cảm thấy, người phụ nữ ở trước mắt này, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng hiểu cô thật sự…

Diệu Tinh đứng ở bên cạnh Mộ Sở, tỉnh táo một hồi lâu, cô mới có khí lực xoay người. Thật là đủ rồi, cô không bao giờ nữa muốn gặp lại người này, không bao giờ muốn gặp nữa.

"Muốn đi đâu?" Thấy Diệu Tinh xoay người bỏ đi, Mộ Sở túm cổ tay Diệu Tinh kéo trở lại: "Ba người chúng ta cũng coi là một loại duyên phận đặc thù. Em và Dược Thi là cố giao. Chúng ta… thiếu chút nữa thì đã trở thành người nhà, em cũng không muốn ngồi xuống uống một chén sao?".

"Mộ Sở, anh buông tay ra!" Diệu Tinh kêu to,

"Thế nào? Cùng với Tiêu Lăng Phong rồi. Người khác đụng cũng không được đụng sao?" Mộ Sở cười."Được, tôi buông tay!" Anh dùng lực đứng thẳng một cái, Diệu Tinh bị lực đạo đột nhiên này  làm cho té lăn ra trên đất. Cũng vào đúng thời điểm này, một âm thanh vang lên. Xoảng! Tiếng thủy tinh bị vỡ vang lên ở sau lưng Diệu Tinh...

"A…” tiếng thét chói tai cùng với tiếng súng vang lên. Tất cả mọi người đều rối loạn một hồi, xốc xếch chạy đi hướng về bốn phía. Diệu Tinh bị chuyện đột phát này dọa sợ. Cô ngồi dưới đất, động cũng không dám động.

Vào lúc này tiếng còi tuýt tuýt của cảnh sát vang lên, lại càng có thêm nhiều người di chuyển trên đường không sợ chết để chụp được một màn này. Tới tới lui lui đều là người chạy tán loạn. Diệu Tinh không cách nào đứng dậy, chỉ có thể co rúm người lại về phía sau.

Tiêu Lăng Phong… Cô thấp giọng nỉ non, làm cho trái tim Mộ Sở đau nhói thật sâu. Anh nhìn Diệu Tinh ngồi ở giữa một đống mảnh thủy tinh, cố gắng quay mặt đi, không để ý tới vẻ thê thảm Diệu Tinh, chỉ ôm thật chặc Dương Nhược Thi, nhẹ giọng an ủi...

"Diệu Tinh!" Ở trong âm thanh hỗn loạn, Diệu Tinh nghe thấy giọng nói thuộc về Tiêu Lăng Phong. Cô ngẩng đầu lên, Tiêu Lăng Phong đã chạy đến bên cạnh anh. Sợi tóc ướt sũng mồ hôi dính bết vào trên mặt của anh. Hơi thở của anh dồn dập, áo sơ mi đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.

"Lăng Phong!" Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh tủi thân kêu lên một tiếng ai oán. nhào vào trong ngực Tiêu Lăng Phong. Ô ô… Diệu Tinh nắm thật chặc lấy áo của Tiêu Lăng Phong khóc to lên.

"Ai bảo em chạy loạn!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng hỏi, bất quá chỉ bằng thời gian anh đổi quần áo, vậy cô gái nhỏ này lại thật sự không thấy đâu nữa. Anh trách mắng đồng thời cũng đau lòng vì Diệu Tinh. Là do sai lầm của anh nên mới để cho Diệu Tinh đưa thân vào trong nguy hiểm. "Được rồi Diệu Tinh, không sao, không sao rồi!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng an ủi Diệu Tinh, lau nước mắt cho cô: "Diệu Tinh, đừng sợ, anh ở đây…" Tiêu Lăng Phong nói an ủi, sau đó xoay mặt lại nhìn chằm chằm vào Mộ Sở. 

Mộ Sở ôm thật chặc Dương Nhược Thi. Nhẹ giọng dùng lời nói nhỏ nhẹ để an ủi cô. Một màn như vậy thật sự đã kích thích Tiêu Lăng Phong. Không khó đoán ra chuyện này là nhằm vào Diệu Tinh. Nhưng mà, đối với chuyện như thế này, anh lại cũng không có lấy một chút bày tỏ, coi như anh không muốn bảo vệ Diệu Tinh, chẳng lẽ đến an ủi và sự áy náy mà anh cũng không có ư, chuyện này là nguyên nhân là bởi vì từ Mộ Sở mà ra.

"Anh nhìn tôi làm gì?" Mộ Sở nhíu mi. "Đáng tiếc… Cảnh sát tới, nếu không anh làm sao lại có thêm cơ hội, một lần nữa thể hiện anh hùng cứu mỹ nhân!" Anh giễu cợt, ánh mắt quan sát Diệu Tinh, từ trong mũi phát ra hừ một tiếng đầy vẻ khinh thường chê cười.

"Mộ Sở, nếu như Diệu Tinh bởi vì mày mà bị thương tổn, tao sẽ không bỏ qua cho mày." Tiêu Lăng Phong nói xong, ôm lấy Diệu Tinh xoải bước rời đi.

Diệu Tinh tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, nắm thật chặc lấy áo của anh, áp vào trong ngực: "Tiêu Lăng Phong, em cũng biết, nhất định là anh sẽ tới..."

Thật là động lực quan trọng đối với anh. Hô hấp của Tiêu Lăng Phong tựa như có thời gian ngắn ngủi trộm ngừng lại. Diệu Tinh tin cậy anh như vậy làm cho anh cảm thấy mừng rỡ, cũng cảm thấy trách nhiệm của mình lớn hơn." Diệu Tinh, anh sẽ bảo vệ cho em thật tốt!" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng bảo đảm...

Mộ Sở ôm Dương Nhược Thi, nhìn bóng dáng của Tiêu Lăng Phong cùng Diệu Tinh từ từ biến mất ở trong tầm mắt, thu hồi lại sự mất mác trong mắt. Anh từ từ cúi đầu nhìn người trong ngực "bị giật mình". Tại sao anh không cảm nhận được cô sợ… Một người phụ nữ, gặp phải chuyện như vậy, có ai có thể tỉnh táo được như thế chứ. Tại sao anh đột nhiên cảm thấy cái người phụ nữ đã chung sống với mình ba năm qua lại xa lạ như thế...

Dương Nhược Thi tựa người vào trong ngực Mộ Sở. Cô níu thật chặc níu lấy quần áo của anh. Thân thể bởi vì tức giận khẽ run, như vậy mà mày cũng không chết được. Trình Diệu Tinh, chuyện sẽ không kết thúc như vậy đâu, coi như Minh thất thủ, coi như tao không để ý tới. Đường Nhã Đình kia cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Tao muốn nhìn xem Tiêu Lăng Phong có thể bảo vệ cho mày được bao lâu.

Sự kiện nổ súng nơi đầu đường, rất nhanh liền lên tin tức, lại còn có một đoạn video quay lại rõ ràng một cảnh hỗn loạn kia. Đối với sự kiện đầy tội ác này, lực lượng cảnh sát ở thành phố T đã huy động một lực lượng cảnh sát lớn truy đuổi theo, điều tra, nhưng mà... Hiệu quả lại cực kỳ bé nhỏ

Mộ Sở ngồi tê đít trên bàn xem tin tức trong ti vi. Khớp xương ngón tay nắm thật chặt chiếc điều khiển ti vi từ từ trắng bệch ra.

Minh, anh làm việc bất lợi, lại vừa làm kinh động đến cảnh sát. Tôi lại là muốn nhìn một chút xem, anh sẽ làm thế nào để trả lời cho ông nội  đối với việc đã giao phó đây. Mộ Sở cười lạnh một tiếng. Nhìn theo phương hướng lên trên lầu một chút. Dược Thi, em không nên để cho anh phải thất vọng, trong chuyện này anh hy vọng sẽ không có bất kỳ liên quan nào đối với em, nếu như... em thật tham dự. Như vậy… Anh không biết mình sẽ làm ra cái gì nữa.

Lệ Viêm đứng ở một bên nhìn Mộ Sở, cái tin tức này, căn bản là Mộ Sở tự mình thiết kế. Anh muốn mượn tin tức, muốn ông nội nhìn thấy Minh thất thủ như thế nào… nhìn thấy ở thời điểm nguy cấp, người mà anh bảo vệ chính là một người phụ nữ khác, nhưng mà…Liệu ông nội sẽ tin tưởng một chuyện như vậy sao?...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện