Diệu Tinh đi xuyên qua trong đám người, cô cũng không hề phát hiện ra là mình đang thất thần. Diệu Tinh đang suy nghĩ đến tột cùng Tiêu Lăng Phong đang bận cái gì, còn suy nghĩ… Có nên nói lại cho Tiêu Lăng Phong biệt chuyện cô đã mang thai hay không. Cho đến lúc đột nhiên có người đẩy cô một cái, một giây kế tiếp tay của cô chợt nhẹ bỗng đi, chiếc túi đang cầm trong tay cô     chính là đã thoát ra khỏi tay của cô.

"A!" Diệu Tinh kêu lên một tiếng. Cả người cũng té xuống đất, theo bản năng, Diệu Tinh vòng tay bảo vệ bụng, khuỷu tay của cô nặng nề đụng vào trên đất, truyền đến một hồi đau rát. Diệu Tinh không quan tâm đến vết  thương trên cổ tay mình, mà vội vội vàng vàng sờ lên bụng, trực tiếp xem xét. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Cảm giác thấy không có gì khác thường cô mới từ từ yên lòng. Nhưng mà… Đợi đến lúc Diệu Tinh nghĩ muốn đứng dậy, thì mới phát hiện ra chân của mình đã trật khớp rồi, không cách nào đứng dậy được.

"Tiểu thư, cô có bị làm sao không?" Một người hảo tâm đi ngang qua đỡ Diệu Tinh dậy. Cũng có người giúp cô đuổi theo người kia, nhưng mà do người kia chạy quá nhanh, rất nhanh chỉ thoáng sau đã không còn thấy bóng dáng giữa đám người đang đi lại bốn phía xung quanh.

"Sắc mặt của cô không tốt lắm, có muốn chúng tôi đưa cô đi bệnh viện hay không."

"Cảm ơn không cần đâu!" Diệu Tinh cười cảm tạ từ chối những dự định hảo tâm của mọi người. Diệu Tinh ngồi một mình ở. Tiêu Lăng Phong cuối cùng cũng không thể vĩnh viễn ở lại bên người cô rồi. di@en*dyan(lee^qu.donnn Diệu Tinh thử muốn đứng dậy, nhưng mà thử mấy lần, cũng thất bại.

Tí tách! Những giọt nước mắt chua xót lăn xuống, đập vào ở trên tay của cô… "Em cũng chỉ có một chút bản lãnh như vậy thôi sao?" Một giọng nói giễu cợt vang lên. Diệu Tinh cũng không ngẩng đầu lên nhìn Mộ Sở, cô đã tạo thành thói quen đối với sự chê cười của Mộ Sở. "Trình Diệu Tinh! Tại sao trên thế giới này lại có thể có một người phụ nữ ngu đần như vậy chứ!" Mộ Sở cắn răng, nhưng cũng biết không thể không đau lòng vì cô. Mộ Sở cởi chiếc áo khoác của mình xuống, khoác lên trên vai Diệu Tinh. "Để tôi đưa em đi bệnh viện!" Anh nói xomg cũng không để ý đến sự phản đối của Diệu Tinh, đã ôm lấy cô nhét vào trong xe...

Diệu Tinh cũng không hề giãy giụa. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Bởi vì cô biết, giờ phút này, Mộ Sở là người duy nhất có thể giúp đỡ cho cô. Chìa khóa, ví tiền, điện thoại di động, hết thảy mọi thứ của cô cũng đã bị cướp đi cả rồi. Nếu không phải Mộ Sở xuất hiện, có phải là cô sẽ phải ngồi ở tại nơi này suốt cả đêm hay không!

Diệu Tinh ngồi lẳng lặng. Thuốc nước kích thích lên vết thương rất đau. Nhưng mà cô cũng không hề phát ra một chút âm thanh nào, cắn răng thật chặc để khống chế. Sự nhẫn nhịn của Diệu Tinh, Mộ Sở nhìn vào trong mắt, cả trái tim của anh đau đớn giống như bị người ta nắm lấy thật chặt...

"Trình Diệu Tinh, thật đáng giá như vậy không?" Mộ Sở hỏi: "Chẳng phải là hai người đang rất tốt, rất hạnh phúc hay sao? Thế nào, mà mới mấy ngày mà thôi, em đã liền thất sủng rồi!" Mộ Sở ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệu Tinh đã trắng bệch ra: "Diệu Tinh, nếu như là Mộ Thần ở đây, anh ấy cũng sẽ không muốn em phải chịu nhiều uất ức như vậy."

"Đúng như vậy! Nếu như ba năm trước đây, người chết chính là tôi, vậy thì hôm nay mọi người sẽ đều không cần phải thống khổ như vậy nữa!" Diệu Tinh vô lực nói qua. Chân có chút vặn vẹo. Nhưng do đã từng được  bác sĩ xoa bóp cho nên sự đau đớn cũng không đến nỗi khó chịu đựng lắm. Diệu Tinh nhảy lò cò bước một đi ra ngoài, Mộ Sở cũng không đi theo đỡnhư vậy thì sẽ phải chịu khổ. Anh đi theo phía sau Diệu Tinh, khoảng cách không xa không gần. Nếu như Diệu Tinh bị ngã xuống thì có thể nói, anh cũng có thể kịp thời đỡ cô được. Diệu Tinh đang nhảy, đột nhiên dừng lại, khóe miệng Mộ Sở lộ ra một ý cười.

"Thế nào, sao không nhảy tiếp đi!" Mộ Sở tiến lên định châm chọc Diệu Tinh một phen, nhưng khi nhìn dõi theo ánh mắt nhìn của Diệu Tinh, rốt cuộc, anh cũng biết nguyên nhân khiến cô run rẩy. Trong đại sảnh, người đang ôm Đường Nhã Đình đi vào thang máy chính là Tiêu Lăng Phong…

Diệu Tinh đứng tại chỗ, chống tay lên vách tường, có chút run rẩy. Tròng mắt của cô mở trừng, không tin vào những gì mà mình nhìn thấy. Không, điều này làm sao có thể. Nghĩ tới, cô nhanh chóng nhảy lò cò đi phía trước chân, có đến mấy lần Diệu Tinh cũng suýt nữa bị ngã xuống.

"Trình Diệu Tinh, em điên rồi có phải hay không?" Mộ Sở đưa tay níu lại cánh tay của Diệu Tinh.

"Anh buông tôi ra!" Diệu Tinh vô lực giãy giụa. Mộ Sở vừa bận tâm cho vết thương của cô, lại vừa muốn phòng ngừa cô tránh thoát, nhưng mà đến cuối cùng, sự liều mạng giãy giụa của Diệu Tinh rốt cục đã chọc giận đến Mộ Sở, bàn tay của anh nắm lấy cùi chỏ bị thương của Diệu Tinh. Diệu Tinh bị đau rốt cuộc hít một hơi.

"Biết đau sao?" Mộ Sở hỏi: "Lúc này coi như em đuổi theo sau thì có thể như thế nào?" Mộ Sở kêu lên. Nỗi đau thương trong mắt Diệu Tinh làm anh đau nhói thật sâu.

Nghe lời Mộ Sở nói..., trong lòng Diệu Tinh lại càng đau hơn: "Đúng như vậy! Theo sau Tiêu Lăng Phong thì có thể làm được việc gì đây? Tôi căn bản cũng chẳng phải là cái gì cả, thậm chí ngay cả tư cách để chất vấn tôi cũng không có nữa…!"

" Trình Diệu Tinh, em không cảm thấy em làm như vậy sẽ làm cho mình trở nên hèn mọn hay sao?" Mộ Sở tức giận nói: "Đến ngay cả một cái danh phận mà hắn cũng không cho em, vậy mà em vẫn cứ cam nguyện ở bên cạnh hắn như vậy sao? Đến tột cùng hắn có cái gì tốt đẹp chứ!"

"…" Tiêu Lăng Phong tốt đẹp ở nơi nào ư? Diệu Tinh suy nghĩ một chút. Anh ấy không có nơi nào tốt đẹp cả. Giữa bọn họ chỉ có nhiều tổn thương nhau mà thôi! "A Sở, không phải là anh tốt đẹp, mà là tôi hèn kém!" Diệu Tinh tựa người vào trên vách tường chậm rãi nói một câu. Tiêu Lăng Phong đã gây cho cô nhiều tổn thương như vậy, nhưng mà cô vẫn không thể tự kềm chế được mình mà yêu anh.

"Em…" Mộ Sở nổi dóa, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thương tâm Diệu Tinh, thực sự vẫn thể nào nhẫn tâm nói ra những lời khó nghe hơn: "Rời khỏi hắn đi!" Mộ Sở than nhẹ, " Lúc này em mang theo cha mẹ của mình rời đi thôi. Em cũng đã biết thân phận của tôi rồi, nên biết, lời nói của tôi có thực lực như thế nào!"

"Từ từ…" Diệu Tinh than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại. Hiện tại cô không phải chỉ có một mình nữa. Cô đã có bảo bảo. Nếu cứ như vậy mà rời đi, trong lòng của cô cũng sẽ cảm thấy không cam lòng: "Anh hãy chờ tôi một chút!" Diệu Tinh nói xong lại nhảy lò cò từng bước, nhảy vào trong thang máy. Sớm đã có y tá đứng ở đó, Diệu Tinh liền hỏi phòng bệnh của Đường Nhã Đình, rồi từ từ nhảy qua đó. 

Nhịp điệu hô hấp của Diệu Tinh có vẻ có chút ngưng trọng. Xuyên thấu qua phòng bệnh thủy tinh, Diệu Tinh nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đang ôm Đường Nhã Đình. Đường Nhã Đình đang khóc thút thít, Tiêu Lăng Phong ôn nhu lau nước mắt cho cô ta.

Diệu Tinh bịt chặt lấy miệng của mình lại, nước mắt trào ra tràn mi. Đây chính là lý do mà mấy ngày nay Tiêu Lăng Phong luôn về muộn, thì ra là Đường Nhã Đình bị bệnh. Thì ra là... anh đang chắm sóc cho cô ta.

Ha ha… Trình Diệu Tinh! Mày tới đây chính là vì muốn nhìn thấy một màn như vậy hay sao? Đường Nhã Đình mới vừa đã làm xong buổi trị liệu tâm lý. Đường Nhã Đình vẫn khóc, khóc đến mức làm cho Tiêu Lăng Phong phát tâm phiền ý loạn. Đường Nhã Đình thật chặc nắm lấy vạt áo của Tiêu Lăng Phong. Từ góc độ của cô ta nhìn sang, cũng có thể nhìn thấy Diệu Tinh đang khóc nức nở, cô ta cúi đầu xuống. Rất trùng hợp cái trán giống như đụng chạm vào môi của Tiêu Lăng Phong tạo thành một nụ hôn.

Vào thời điểm Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn lại lần nữa, thì chính là vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy. Diệu Tinh nhanh chóng xoay người tựa vào trên vách tường, cô cũng không nhìn nữa, đúnghơn là không có dũng khí tiếp tục nhìn nữa, càng không có dũng khí đẩy cửa ra.

Mộ Sở từ trong thang máy đi ra ngoài. Nhìn thấy Diệu Tinh run rẩy. Anh từ từ nắm chặt quả đấm. Tiêu Lăng Phong, tại sao mày đã chiếm đoạt được cô ấy rồi lại không quý trọng cô ấy cho tốt như vậy...

"Đi thôi!" Diệu Tinh kéo Mộ Sở. "Đừng đi vào nữa!" Lúc này, nếu như tiến vào chỉ có hai người bọn họ phải chịu lúng túng hơn mà thôi."

"Trình Diệu Tinh, em  có biết hay không, chính sự là bởi vì sự nhẫn nhịn này của em, cho nên đến hôm nay em mới có thể trở nên thê thảm như vậy, mới có thể bị mọi người dễ dàng bắt nạt như vậy!"

Diệu Tinh cũng không phản bác lại. Bởi vì những lời nói kia của Mộ Sở có đạo lý. Bởi vì cô mềm yếu, cho nên mới có thể làm cho mọi chuyện biến thành cái bộ dáng ngày hôm nay.

"Phiền toái anh một chút! Anh có thể đưa tôi trở về nhà hay không?" Diệu Tinh lau khô nước mắt, thật ra thì thật sự không có cái gì mà phải khổ sở hết, bất quá chỉ là hết thảy mọi chuyện đều trở lại điểm xuất phát lúc ban đầu mà thôi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện