Diệu Tinh ngồi ở trong đại sảnh chờ Tiêu Lăng Phong ra ngoài, nhưng mà tựa như thời gian đã trôi qua thật lâu rồi, Diệu Tinh nhìn đồng hồ, đứng dậy. Chuyện lần này có chút nghiêm trọng. Ngay cả ông nội Tiêu Lăng Phong cũng nổi giận vì chuyện này. Diệu Tinh cảm thấy có chút kỳ quái. Nhà họ Lương và nhà họ Tiêu gần như là không hề lui tới với nhau, như vậy thì với Tịch Mạt, vì sao ông cụ Tiêu có thể sinh ra tức giận như vậy...

Đường Nhã Đình từ trong thang máy đi ra, @MeBau*diendan@leequyddonn nhìn thấy bộ dạng Diệu Tinh thất thần như vậy, nụ cười càng phát ra nồng đậm, chắc là cô ta đang bị hao tổn tinh thần vì chuyện xảy ra trong bệnh viện ngày hôm qua đây mà! Ha ha...  Trình Diệu Tinh, đây chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, vậy mà mày đã không còn không làm chủ được tinh thần như vậy rồi! Như vậy, về sau này mày sẽ còn phải như thế nào nữa đây? Chẳng những tao sẽ đoạt lại Lăng Phong, tao sẽ còn sẽ làm cho các người phải căm hận lẫn nhau, cả đời sẽ không thể qua lại với nhau nữa kia.

"Tiểu thư Diệu Tinh! Đã lâu rồi không gặp!" Đường Nhã Đình cười vẻ đặc biệt xuân phong đắc ý (cười rất vui sướng). Trên mặt vẫn có một chút tiều tụy do bị bệnh đã lâu: "Thế nào mà cô lại ở nơi này một mình như vậy?"

"... Đã lâu không gặp!" di@en*dyan(lee^qu.donnn),  Diệu Tinh cười cười vẻ lễ độ. Đối với người phụ nữ này Diệu Tinh thật sự hoàn toàn không cchút thiện cảm, lại càng không muốn đi để ý tới cô ta thêm. Nụ cười của Đường Nhã Đình làm Diệu Tinh cảm thấy tê dại, thậm chí tựa như còn giống như có gió lạnh thổi ở phía sau lưng của cô vậy.

Đường Nhã Đình mỉm cười quan sát Diệu Tinh, chân cô đang đi đôi giày thể thao. Xem ra là Diệu Tinh đã sớm biết, mà Tiêu Lăng Phong tựa như cũng chưa hề hay biết. Bằng không, Tiêu Lăng Phong làm sao có thể bỏ qua chuyện người mình yêu đang mang thai mà đi bận rộn chuyện của người khác được đây.

"Lăng Phong quả nhiên là người nói lời giữ lời!" Đường Nhã Đình khẽ cười một tiếng. Trong bộ dạng lời nói của Đường Nhã Đình có điều gì đó khiến cho Diệu Tinh có chút nghi ngờ. Cái gì mà nói lời giữ lời, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Tiêu Lăng Phong đã đáp ứng cô ta chuyện gì vậy? Diệu Tinh nhìn Đường Nhã Đình.

"A, cô nhìn tôi sao?" Đường Nhã Đình vỗ một cái vào đầu của mình, dáng vẻ trách cứ mình sơ xuất: "Lăng Phong nói, chờ khi cô mang thai thì sẽ tới để chăm sóc cho tôi, bồi bổ lại tổn thất của tôi." Đường Nhã Đình nói xong liền ngồi xuống ở bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ bụng Diệu Tinh.

"Xem ra tâm tình mà tốt thì cũng sẽ tương đối dễ dàng thụ thai là chuyện thật. Anh ấy còn nói chờ khi đứa trẻ ra đời, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com cả nhà chúng ta như vậy cũng sẽ không còn tách rời nhau nữa."

"Đừng đụng vào tôi!" Diệu Tinh kêu lên, lui lại về phía sau một bước. Sau đó cô bảo vệ tốt cho bụng của mình. Rốt cuộc Đường Nhã Đình đang nói cái gì vậy.

"Làm sao mà cô lại kích động như vậy chứ! Dù sao sớm muộn gìthì đứa trẻ cũng là của tôi mà!" Đường Nhã Đình cười khanh khách: "Bất quá là tôi chỉ nói trước lời chào hỏi mà thôi. Yên tâm đi, cô là phụ nữ có thai, cô là lớn nhất, tôi sẽ nói với Lăng Phong rút ra nhiều thời gian để cùng với cô một chút." Đường Nhã Đình nói một câu vẻ rất "thông tình đạt lý". "Cô cũng phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt đấy nhé! Nếu như đứa trẻ có cái gì tổn thất, như vậy thì cô cũng không kham nổi trách nhiệm này đâu."

Diệu Tinh có chút không dám tin tưởng vào những lời mà mình đã nghe thấy. Đường Nhã Đình nói như vậy là có ý gì. Trách nhiệm gì? "Đường Nhã Đình, cô có lầm hay không vậy, đứa trẻ này là của tôi!" Diệu Tinh cảm thấy mình có chút kích động,

"Cô không cần phải như vậy, " Đường Nhã Đình lắc đầu: "Bất quá cũng chỉ là quan hệ hợp đồng mà thôi, làm gì mà phải để cho giống như thật như thế! Tôi đây cũng không phải là đòi hỏi ông xã. Bởi vì Lăng Phong vốn chính là của tôi mà." Đường Nhã Đình nói xong liền đứng dậy: "Cô tự mình nói cho Lăng Phong biết tin tức cô mang thai hay là để tôi nói đây? Ừ... Vậy thì cô nói đi, dù sao đứa bé này là của cô, tôi cũng không thể cái gì cũng đoạt đi, cô nói xem có đúng hay không!" Đường Nhã Đình vừa nói vừa cười, rồi sau đó xoay người rời đi.

"A!" Đi ra mấy bước, cô ta lại dừng lại: "Cô có thể yên tâm. Tôi sẽ coi đứa bé này giống như bản thân mình đã sinh ra." Ưu nhã vuốt vuốt lại mái tóc, Đường Nhã Đình nện bước nhẹ nhàng bước đi vào thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại. Xuyên thấu qua một đường khe hở kia, hai người phụ nữ nhìn lẫn nhau, tình cảm phức tạp đan xen lan tràn trong mắt của mình...

Diệu Tinh vịn vào cái ghế để ngồi xuống. Cô đột nhiên cảm thấy lâu như vậy, từ trước tới nay, sự dịu dàng của Tiêu Lăng Phong giống như là chuyện cười. Anh làm nhiều như vậy chính là vì muốn để cho tâm tình của cô được tốt hơn mà thôi, muốn để cho cô có thể mang thai được nhanh hơn một chút, sau đó sẽ nhanh chóng trở lại bên cạnh Đường Nhã Đình hay sao? Không, không thể nào... Diệu Tinh lắc đầu. Cô và Tiêu Lăng Phong đã cùng nhau trải qua một khoảng thời gian nhiều như vậy, Tiêu Lăng Phong rõ ràng đã từng nói là anh yêu cô, thậm chí, vì cô mà anh còn bỏ qua hết thảy! Những gì mà Tiêu Lăng Phong  đã làm như vậy, làm sao lại có thể là diễn trò được! Không, tuyệt đối sẽ không phải như vậy! Đường Nhã Đình đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, những lời nói của cô ca không thể tin tưởng được, không thể tin tưởng được! Diệu Tinh nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại.

"Diệu Tinh, mày phải tin tưởng anh ấy! Tin tưởng anh ấy..." Diệu Tinh nắm thật chặc quả đấm: "Những điều mà cô ta nói không phải là sự thật, không phải như vậy..."

"Diệu Tinh, thế nào mà em lại ngồi một mình ở đây vậy?" Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh sắc mặt tái nhợt, "Sao thế? Trong người không được thoải mái hay saosao?"

"Không có, không có việc gì đâu, chúng ta trở về đi thôi!" Diệu Tinh nói xong liền đứng lên, lôi kéo thật chặc Tiêu Lăng Phong, ngay cả cái bóp tay của cô cũng làm cho Tiêu Lăng Phong cảm thấy có chút bị đau. Diệu Tinh khác thường như vậy khiến cho trong lòng Tiêu Lăng Phong có chút bất an. Trong lúc bất chợt, chuyện này là thế nào... 

Dọc theo đường đi, Diệu Tinh cũng không quá quan tâm lên tiếng nói chuyện. Tiêu Lăng Phong còn tưởng rằng lúc này là Diệu Tinh đang lo lắng vì chuyện Tịch Mạt bị thương.

"Yên tâm đi! Tịch Mạt không phải là đã không việc gì rồi sao, trải qua chuyện này... Anh nghĩ, giữa cô ấy và Hạo Thần cũng sẽ khá hơn!"

"Anh hi vọng Tịch Mạt sẽ hạnh phúc sao?" Diệu Tinh nghiêng mặt nhìn Tiêu Lăng Phong...

"Nói gì vậy, dĩ nhiên là anh hi vọng Tịch Mạt được hạnh phúc rồi!" Tiêu Lăng Phong cười nói: "Hạo Thần lúc này cũng đã có thể yên tâm buông bỏ được gánh nặng trong lòng rồi!"

"Anh cảm thấy Bùi Hạo Thần có thể làm cho Tịch Mạt được hạnh phúc sao?"

"Kỳ quái thật! Hôm nay thế nào mà em vẫn luôn miệng hỏi về chuyện của Tịch Mạt như vậy. Bùi Hạo Thần không thể mang cho Tịch Mạt được hạnh phúc, vậy thì ai mới có thể đây?"

"Ví dụ như, còn anh?"

Két … Tiêu Lăng Phong đột nhiên thắng xe lại. Xe suýt nữa liền đụng vào thân cây ở ven đường. Tiêu Lăng Phong tức giận nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh mình, vừa buông ra một câu nói hồ ngôn loạn ngữ kia.

"Em ở đây nói nhăng nói cuội gì đó?" Tiêu Lăng Phong trợn mắt.

"Thì em chỉ tùy tiện nói một chút thôi mà, làm gì mà anh phải kích động như thế?" Diệu Tinh nhún nhún vai.

" Trình Diệu Tinh, giáo viên ở vườn trẻ không hề dạy em, không thể ăn nói lung tung  à?" Tiêu Lăng Phong cắn răng sau đó tức giận vươn người ra, dùng sức cắn một chút ở trên môi Diệu Tinh. Anh cắn không đến nổi chảy máu, nhưng cũng lưu lại một đường dấu răng thật sâu: "Để xem sau này em có còn dám nói lung tung loạn xạ tùy hứng như vậy nữa không.”

“…”

Trong lòng Diệu Tinh càng trở nên rối rắm, tâm tình cũng càng trở nên xuống thấp hơn. Sự bất an trong lòng cô ngày càng trở nên mãnh liệt. Nếu như anh thích Đường Nhã Đình, như vậy thì có lẽ cô còn có thể tranh giành một chút, nhưng là ngộ nhỡ người kia mà là...

Sẽ không đâu!  Trình Diệu Tinh, mày không nên suy nghĩ bậy bạ.

Diệu Tinh trong lúc bất chợt tựa như trở nên đặc biệt kỳ quái. Cô không quá nguyện ý để nói chuyện với Tiêu Lăng Phong, nhưng mà hết lần này tới lần khác cô cứ dính chặt lấy ở bên cạnh anh. Ngay cả thời điểm ngủ cô cũng muốn gắt gao lôi kéo ngón tay của Tiêu Lăng Phong.

Ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ chiếu vào. Ánh trăng mông lung khiến cho cả gian phòng cũng bao phủ một loại sắc thái thần bí. Tiêu Lăng Phong nằm ở trên giường không cảm thấy có một chút buồn ngủ nào. Anh nhìn Diệu Tinh. Trong lòng đột nhiên từ từ cảm thấy phiền muộn,

"Diệu Tinh. Tại sao sao rõ ràng là em đang ở bên cạnh anh, tại sao anh lại vẫn cảm thấy rất không an tâm như vậy!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng hôn lên tai, hôn lên môi, lên trên gương mặt của Diệu Tinh. 

"Đừng đi..." Diệu Tinh nhẹ nhàng khẽ thì thầm: "Anh đừng nên lừa gạt em… đừng như vậy..."

Nghe những lời này của Diệu Tin, trong lòng Tiêu Lăng Phong càng thêm bất an. Cô đang nói cái gì vậy? Hay là... Cô đã biết cái gì? Giống như là bị chột dạ một cái, Tiêu Lăng Phong cũng hít vào một hơi.

Vào lúc này điện thoại chợt vang lên. Tiêu Lăng Phong cẩn thận từng li từng tí, nhận cuộc gọi bắt máy điện thoại.

"A lô! Nhã Đình..." Tiêu Lăng Phong cẩn thận từng li từng tí đi ra bên ngoài cửa!

Tí tách… Nước mắt từ trong mắt Diệu Tinh chảy xuống. Rơi vào trên chiếc gối đầu trắng noãn, sau đó biến mất vô ảnh vô tung...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện