Đường Nhã Đình tựa vào trên xe, trong con ngươi chứa đầy nước mắt. Cô nhìn Tiêu Lăng Phong, cắn môi thật chặc, bàn tay nhỏ bé nắm lấy váy, thân thể run lên co cụm lại thành một đoàn.

"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình nghẹn ngào: "Em thật sự biết rõ không có cách nào, em không thể nhìn anh phải mệt mỏi như vậy, không thể nhìn Dạ Khuynh Thành đóng cửa." Cô lắc đầu. "Chỉ cần Triệu Chí Viễn không tìm đến đây phiền toái nữa thì sẽ không còn có chuyện gì!" Đường Nhã Đình nói xong liền đứng dậy."

Lăng Phong, hãy cho em được giúp đỡ anh nhé, có được hay không!" Cô cầu xin.

"Đừng có ngu ngốc nữa!" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  Tiêu Lăng Phong lắc đầu. "Tôi muốn đóng cửa Dạ Khuynh Thành, đó là quyết định của chính bản thân tôi, cũng không có liên quan gì đến người khác!"

"Lăng Phong "

"Không nên nói nữa!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng ngăn lại. "Nhã Đình, tôi căn bản không đáng giá để cô làm như vậy." Tiêu Lăng Phong nói xong liền tiến lên một bước, đóng lại nút áo cho cô. Khi nhà họ Đường đang ở trong thời điểm nước sôi lửa bỏng, anh cũng không có hỏi tới qua nhưng mà Nhã Đình lại như vậy…

"Anh đáng giá!" Đường Nhã Đình lớn tiếng kêu lên. Cô kéo tay Tiêu Lăng Phong, nhưng rất nhanh lại buông ra, giống như đang sợ cái gì. "Thật xin lỗi!" Cô thấp giọng nói qua: "Em chỉ làm những việc mà tự mình nghĩ đó là chuyện cần làm."

"Về sau thì không nên như vậy nữa." Tiêu Lăng Phong trong lòng đau xót, anh tay giơ lên lau nước mắt cho Đường Nhã Đình. "Để tôi đưa cô trở về. Chuyện của Dạ Khuynh Thành cô không cần phải quan tâm tới nữa đâu, có biết hay không, hả?"

Đường Nhã Đình thoáng lặng người đi. Lúc này, anh không phải là nên cảm động ôm lấy cô hay sao? Tại sao thái độ của anh lại sẽ là như vậy. Đường Nhã Đình mờ mịt ngẩng đầu lên. Tiêu Lăng Phong chạy tới bên kia xe. Mặc dù anh không có ôm cô vào trong ngực, mặc dù không có chút áy náy hay cảm động, nhưng mà anh có cần thiết cứ phải lạnh nhạt với cô thành ra như vậy hay không? "Em không muốn đi về." Đường Nhã Đình hét lên bất cần.

"Nhã Đình đừng làm rộn nữa!" Tiêu Lăng Phong cau mày lại vẻ không vui, thật sự không ra cái dạng gì cả.

"Em biết ở trong lòng của anh nhất định sẽ rất khinh thường em, cảm thấy em rất bẩn…" Đường Nhã Đình nói xong cười cười tự giễu: "Tại sao anh lại phải xuất hiện tại nơi này?" Tại sao xuất hiện rồi lại tỏ ra không nóng không lạnh như vậy.

Trong ngực Tiêu Lăng Phong cảm thấy buồn bực một hồi. Anh cho là mình sẽ rất bình tĩnh, nhưng mà thật sự khi nhìn thấy người con gái ngày xưa mình thương như vậy, trong lòng của anh vẫn là nổi lên từng hồi kích động không ngừng. Nghĩ đến những lời châm chọc đó thật sự là cảm thấy rất đả thương người.

"Tôi chưa từng bao giờ nghĩ như vậy hết!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu nói: "Lên xe đi, tôi đưa cô trở về!"

"Trong lòng của anh rõ ràng thực sự nghĩ như vậy hay sao?" Đường Nhã Đình lui về phía sau một bước: "Lăng Phong, anh thật sự không nên đối xử với em như vậy chứ?" Đường Nhã Đình hỏi. Nước mắt từ trong hốc mắt lăn xuống. “Coi như anh có cảm thấy em bẩn thỉu không chịu nổi, coi như anh trông thấy em liền cảm thấy thật ghê tởm, nhưng mà anh có thể nhìn nhận em ở trên phương diện là em đang giúp đỡ cho anh, để an ủi em một cái hay không?"

"Tôi đã nói tất cả những gì nên nói và cả không nên nói nữa rồi. Dạ Khuynh Thành là tự tôi không muốn nữa, cho nên đã đóng cửa nó lại! Ở trong lòng tôi thấy rất thoải mái." Tiêu Lăng Phong xoay mặt lại nhìn Đường Nhã Đình.

"Anh nói dối!" Đường Nhã Đình la lớn. "Lăng Phong, cho dù anh không muốn an ủi em, nhưng mà ngay cả lừa gạt em một chút anh cũng không muốn sao?" Đường Nhã Đình nghẹn ngào từ từ tiến lên. "Lăng Phong hết thảy những thứ này đều là em cam tâm tình nguyện. Em thật sự yêu anh, vì anh, em nguyện ý làm bất cứ chuyện gì!" Đường Nhã Đình nói xong, từ từ tiến lên vươn cánh tay ra ôm lấy Tiêu Lăng Phong: "Lăng Phong, anh có thể để cho em giúp đỡ anh, có được hay không "

"Chớ có nói nữa!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói một câu: "Chuyện cũng đã qua rồi." Nói xong anh đẩy Đường Nhã Đình ra, sau đó lùi lại phía sau một bước, nói: "Để tôi đưa cô trở về!"

Đường Nhã Đình ngẩng đầu lên. Cô không nghĩ tới tự mình đã nói với anh đến bước này, Tiêu Lăng Phong lại vẫn cứ đứng im không hề động đậy chút nào như cũ.

"Bởi vì anh không thương em nữa, cho nên anh không cho phép em yêu anh sao?" Đường Nhã Đình hỏi: "Lăng Phong, anh thật sự không thể nào tha thứ cho em đến một lần hay sao?"

Tiêu Lăng Phong cũng không lên tiếng. Chuyện đã như vậy, anh thật không có biện pháp nào để tha thứ cho cô. Từ nhỏ chính mắt anh đã nhìn thấy ba ba phản bội đối với mẹ của mình, thì ngay từ thời điểm đó, anh đã tự nói với mình như vậy.

"Lăng Phong, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Cho đến bây giờ chúng ta đã có hai mươi mấy năm tình cảm." Đường Nhã Đình cố gắng kêu gọi lại tình cảm xưa trong lòng Tiêu Lăng Phong.

"Chớ nói nữa!" Tiêu Lăng Phong cau mày. Nếu như không phải là bởi vì hai mươi mấy năm tình cảm kia, anh cũng sẽ không cần phải khó chịu như vậy, hoặc là, hôm nay căn bản anh cũng không cần phải xuất hiện tại nơi này "Về sau không nên làm như vậy nữa!."

"Em yêu anh là cũng có lỗi sao?" Đường Nhã Đình nghẹn ngào nói: "Em chỉ là muốn giúp anh. Chỉ cần có thể giúp một công việc gì đó cho anh... Lăng Phong, em cũng sẽ không để ý chuyện mình sẽ dùng phương pháp lẫn thủ đoạn gì hết!" Câu nói này của cô một câu hai nghĩa.

"Nhưng mà tôi đã có Diệu Tinh rồi!" Tiêu Lăng Phong ngước mắt lên nhìn Đường Nhã Đình: "Cho nên không cần phải ở đây làm chuyện như vậy!" Phần tình cảm này, anh không có cách nào đáp lại cho cô được.

"Anh đã có cô ta?" Đường Nhã Đình bật khóc rồi lại bật cười. "Vậy thì em là cái gì đây?" Cô hỏi, "Tiêu Lăng Phong, anh nói anh đã có cô ta, anh hãy nói cho em biết, em được coi là cái gì!" Đường Nhã Đình kích động kêu lớn. Kết quả của sự việc thực sự quá lớn, lớn đến mức ngoài dự liệu của cô. Đây quả thực là quá ngoại hạng. Tiêu Lăng Phong thế nhưng hoàn toàn không hề nhúc nhích, thậm chí còn nói ra nói những lời như vậy. Ha ha…

Không muốn trả lời vấn đề kia của Đường Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong quay mặt qua một bên: "Lên xe đi! Tôi đưa cô trở về!"

"Tiêu Lăng Phong, em đã làm nhiều như vậy, chẳng lẽ chính là vì chờ những lời nói này của anh hay sao?" Đường Nhã Đình lớn tiếng hỏi."Tiêu Lăng Phong, rốt cuộc anh có trái tim hay không vậy?"

Tiêu Lăng Phong than nhẹ. Anh đương nhiên có tim. Nhưng mà rõ ràng là biết chuyện này rất có thể sẽ không có kết quả gì hết, nhưng tại sao cô lại vẫn tự nuôi hy vọng cho mình đây? Như vậy tổn thương chỉ tổ lớn hơn mà thôi.

"Tôi đưa cô trở về nhà!" Tiêu Lăng Phong mở miệng nói. Giọng nói bình thản của anh làm cho lòng người thấy chua xót, tựa như là người mà anh đang đối mặt chỉ là một người quen biết.

Tiêu Lăng Phong. Ít nhất thì hai chúng ta cũng đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, coi như anh không thương yêu em, thì ít nhất em cũng đã từng là người mà anh đã từng cưng chìu, anh thật sự nghĩ muốn cứ thờ ơ như vậy hay sao? Có phải đây chính là em yêu phải một người đàn ông không có trái tim hay không? Đường Nhã Đình bi ai, tay nắm thật chặc thành quả đấm. Móng tay thật dài cứ thế đâm sâu vào trong thịt. Nhưng mà giờ phút này cô tựa như đã không còn cảm giác được sự đau đớn, cũng quên mất trên chân còn có vết thương, quên mất lúc này sẽ phải diễn xuất như thế nào cho phù hợp. Cô chỉ biết là giờ phút này trong trái tim của mình đang tràn đầy sự đau đớn.

Sắc trời từ từ trở nên u ám hơn, tựa như rất nhanh sẽ trời mưa. Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên nhìn. Diệu Tinh rất sợ thời điểm trời mưa, mà hiện tại cô lại còn ở nhà một mình.

"Lên xe đi!" Tiêu Lăng Phong mở miệng. Vào giờ phút này anh tuyệt không muốn đối mặt với cảnh tượng này nữa!

"Không cần phải phiền toái đến Tổng giám đốc Tiêu nữa đâu!" Nước mắt của Đường Nhã Đình đã biến mất. Cô ngẩng đầu lên: "Đã có người đang chờ Tổng giám đốc Tiêu như vậy, tôi làm sao có thể quấy rầy ngài được!" Đường Nhã Đình rừ từ lui lại về phía sau, cô ngăn cản một chiếc xe sau đó ngồi vào bỏ đi. Cũng không hề khác với dự đoán của cô. Tiêu Lăng Phong không hề có gọi cô lại, anh lại càng không nghĩ muốn đuổi theo!

Ha ha! Đường Nhã Đình cười dài. Tiêu Lăng Phong anh có thể dễ dàng phản bội lại tôi như vậy, đối với hết thảy những gì mà tôi đã làm, anh cũng không hề nhúc nhích, có phải hay không? Anh cảm thấy tôi bẩn thỉu, tôi thật ghê tởm có phải hay không! Anh không thể tiếp nhận sự phản bội có phải hay không? Được rồi, tôi đây liền xem một chút, xem anh có phải là người biết giữ lời nói hay không. Tôi muốn nhìn một chút xem nguyên tắc kia của anh là chỉ nhằm vào mình tôi, hay là còn có bao gồm cả Diệu Tinh của anh nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện