Diệu Tinh ngồi ở chỗ đó, nhìn Hạ Cẩm Trình áp sát tới gần, cô cảm thấy có một chút bất an, theo bản năng cô muốn lui về phía sau để tránh né. Nhưng mà lúc này toàn thân cô khó chịu giống như đang bị lửa thiêu. Cô dùng sức lắc đầu, kéo kéo cổ áo vẻ không thoải mái, cố gắng hết sức suy nghĩ muốn đứng dậy rời đi,
Lúc này tay của cô đã bị Hạ Cẩm Trình kéo lên.
"Diệu Tinh." Hạ Cẩm Trình khẽ gọi, chậm rãi đặt một nụ hôn lên trên những ngón tay của Diệu Tinh.
"Cẩm Trình, anh làm gì vậy?" Diệu Tinh rút về tay, thân thể lảo đảo một cái, phải vịn vào cái bàn mới coi như đứng vững lại được. Cô dùng sức lắc lắc đầu, đã từng có lần thứ nhất, không đúng, là đã trải qua hai lần như vậy, cô biết rất rõ ràng lúc này chuyện gì đang xảy ra với mình. Diệu Tinh dùng sức nắm chặt quả đấm, móng tay thật dài khảm vào trong lòng bàn tay cô, rất đau, tuy nhiên cô không thể làm cho ý chí của mình được thanh tĩnh. Diệu Tinh khẩn trương nắm lấy vạt áo, không được, không thể...
Hạ Cẩm Trình dùng sức lắc lắc đầu. Hèn hạ, anh tự thầm mắng. Rốt cuộc là người nào, anh vừa mới trở lại đây vậy mà đã cứ như vậy tính toán anh sao! "Mẹ kiếp!" Hạ Cẩm Trình mắng, cố gắng suy nghĩ muốn khống chế lại bản thân mình, tuy nhiên đến cuối cùng vẫn không cách nào ngăn cản được công hiệu của thuốc. Nhìn Diệu Tinh đang ở trước mắt, anh nuốt nuốt: "Diệu Tinh!" Hạ Cẩm Trình khẽ gọi một tiếng, sau đó anh đưa tay kéo cô lại.
"Cẩm Trình, anh đừng như vậy. Hãy tỉnh táo lại một chút a!" Cô giùng giằng, nhưng mà trong lòng cô lại có rất nhiều khát vọng đối với loại đụng chạm như thế này. Ngay lúc này Diệu Tinh đã bắt đầu có chút không tự chủ giống như Hạ Cẩm Trình, ngang nhiên xông tới…
"Diệu Tinh!" Công hiệu mạnh mẽ của thuốc ăn mòn thần kinh của Hạ Cẩm Trình, tựa như rất nhanh anh sẽ không thể khống chế nổi mình nữa. Hạ Cẩm Trình dùng lực đưa tay nắm lấy cái ly để bên cạnh. Tách, theo âm thanh chát chúa vang lên, chiếc ly thủy tinh bị vỡ tan tành đâm vào trong lòng bàn tay Hạ Cẩm Trình.
Anh đau đến mức rên lên một tiếng, ý thức cũng đã hơi tỉnh táo ra được mấy phần. Hạ Cẩm Trình thoáng đẩy Diệu Tinh ra một chút. Nhưng mà rất nhanh, anh lại không cách nào khống chế mình. Còn Diệu Tinh, giờ phút này bởi vì công hiệu của thuốc mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên. Diệu Tinh khe khẽ hé mở đôi môi phấn hồng của mình, trong đôi mắt lộ ra một tia mê ly, mấy sợi tóc nghịch ngợm dính vào trên gương mặt đã phiếm hồng của cô.
"... Diệu Tinh!" Hạ Cẩm Trình chống lên cái bàn. Lúc này anh muốn bảo Diệu Tinh đi, nhưng khi nhìn thấy Diệu Tinh cũng đã bị hạ độc giống như mình, nhưng mà nếu như không đi... Anh nắm thật chặc quả đấm."Thật xin lỗi, là anh đã làm liên lụy đến em, thật áy náy..."
Hạ Cẩm Trình áy náy nói, sau đó anh vươn cánh tay ra ôm lấy Diệu Tinh, không thể kiềm chế nổi liền hôn lên cái trán của Diệu Tinh, đuổi theo đôi môi đang né tránh kia. "Diệu Tinh..." Hạ Cẩm Trình kêu lên, trong giọng nói tràn đầy các loại cảm xúc lẫn lộn, vừa áy náy vừa quyến rũ. "Anh không muốn như vậy..."
Hạ Cẩm Trình vừa nói đầy vẻ áy náy, máu ở trong lòng bàn tay của anh đã nhiễm đỏ quần áo của Diệu Tinh, "Thật xin lỗi..."
Bàn tay của Diệu Tinh chống lên thân thể Hạ Cẩm Trình, nhưng không còn sức để đẩy anh ra. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không cách nào khống chế được sự đáp lại của mình, từ trong tròng mắt nước mắt chảy xuống. Chảy vào giữa phần môi của hai người...
Tiêu Lăng Phong, thật xin lỗi. Trong lòng Diệu Tinh gần như tuyệt vọng. Em không muốn như vậy, thật không muốn...
Nếm thấy răng môi mặn sáp, sau lưng Hạ Cẩm Trình cứng đờ, anh buông ra Diệu Tinh,
"Cẩm Trình, anh... Anh đang nói mê rồi, không nên làm thương tổn em như thế!" Diệu Tinh không còn sức để nói nữa: "Chúng ta không thể như vậy..." Cô lắc đầu.
Nghe những lời Diệu Tinh nói..., trong lòng Hạ Cẩm Trình liền co rút lại một cái. Anh buông cánh tay Diệu Tinh ra. Diệu Tinh bị mất đi sự chống đở, suýt nữa ngã ra trên mặt đất.
"Diệu Tinh!" @MeBau*[email protected]@ Hạ Cẩm Trình theo bản năng muốn đưa tay đỡ Diệu Tinh dậy, Diệu Tinh như bị giật mình liền né tránh.
"Anh đừng tới đây!" Rất hiển nhiên, giọng nói của Diệu Tinh cũng có chút vô lực, cô lui người lại về phía sau, nhưng sau đó xoay người lại mê loạn chạy đi, tầm mắt của cô đã có chút mơ hồ. Không biết chạy mấy bước, đến lúc này ngay cả đường đi phía trước mặt Diệu Tinh cũng bắt đầu không còn nhìn thấy rõ nữa. Tiêu Lăng Phong, làm sao bây giờ, cứu em! Núp người ở góc tường, Diệu Tinh cũng không dám cử động nữa. Cô khổ sở lôi kéo quần áo của mình. Ý thức cứ rõ ràng một hồi rồi lại mơ hồ một hồi, mồ hôi đã làm ướt mái tóc của cô. Diệu Tinh cắn môi thật chặc, cho đến khi trên cánh môi cũng bị tứa máu ra. Diệu Tinh hơi ngẩng đầu lên, ngay cả hàng lông mi của cô cũng đang run rẩy...
"Tiêu Lăng Phong..." Cô vô ý thức lẩm bẩm một cái tên, bàn tay càng không ngừng nắm thân thể, trên cổ cô lưu lại một đường vết máu. "Cứu em..." Diệu Tinh ngồi dưới đất, từ từ ngã xuống, người co rút lại thành một khối. Thân thể tựa như muốn bốc cháy lên rồi…
Trên đất mặt đất lạnh lẽo căn bản không đủ để cho cô đạt tới nhu cầu.
Diệu Tinh nằm ở trên mặt đất, người cử động uốn éo vẻ cực kỳ thống khổ. Nóng quá, giống như cả người cô đã bị ném vào trong một lò lửa lớn vậy. Trong lò lửa ấy tưởng chừng như tùy thời cô sẽ bị nung chảy tan thành mây khói... Diệu Tinh thống khổ giùng giằng, đột nhiên cảm thấy có người kéo cô.
"Đừng đụng vào tôi." Cô vô lực giãy giụa. "Buông ra..." Cô cự tuyệt nhưng trong giọng nói như mang theo một chút gì đó giống như là tiếng rên rỉ run rẩy: "Cứu em..." Cả người Diệu Tinh run rẩy. Xúc cảm trên cánh tay đột nhiên làm cho cô không thể nào khống chế nổi, liền áp sát người vào phía đối diện...
Chân mày Tiêu Lăng Phong chau lại ở chung một chỗ thật chặt. Anh nhìn ra được là Diệu Tinh đã bị bỏ thuốc. Hạ Cẩm Trình đâu? Bọn họ không phải là hẹn gặp mặt hay sao? Hiện tại con người Hạ Cẩm Trình kia đang ở đâu rồi? Tiêu Lăng Phong càng nghĩ lại càng thấy tức giận. Anh chợt ôm chặt Diệu Tinh vào trong ngực. Cô gái này, lại dám không nghe lời của anh!
"Buông tay ra!" Có trong một giây phút ngắn ngủi nào đó Diệu Tinh chợt thanh tỉnh: "Tiêu Lăng Phong... Cứu em..." Cô yếu ớt thốt ra một câu. Nước mắt từ trên khóe mắt rơi xuống. "Lăng Phong..."
Diệu Tinh thở nhẹ một tiếng, tiếng thở của cô nặng nề đụng chạm vào sâu trong trái tim của Tiêu Lăng Phong. Người trong ngực anh rõ ràng là ý thức đã mơ hồ, nhưng cái tên trong miệng của cô thốt ra lại chính là tên của anh. Tiêu Lăng Phong không thể nào hình dung nổi tâm tình của mình trong giờ phút này như thế nào... Anh chỉ biết là, nếu như giờ phút này, cái tên mà Diệu Tinh gọi kia lại là Mộ Thần, vậy thì hậu quả kia chỉ có một trong hai, một là anh sẽ nhét cô vào tay một người khác, hai là sẽ đưa tay bóp chết cô. Chỉ vì tức giận mà Tiêu Lăng Phong đã nghĩ như vậy thôi, thê nhưng mà anh biết rõ, cho dù Diệu Tinh thật sự có gọi tên của Mộ Thần, thì anh cũng chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi...
Đột nhiên bị từng luồng hơi thở mãnh liệt như thế bao vây, một chút ý thức cuối cùng còn sót lại của Diệu Tinh - cũng đã bị thiêu đốt hầu như không còn. Cô nắm thật chặt lấy quần áo của Tiêu Lăng Phong, hôn lên gương mặt Tiêu Lăng Phong, tựa như là cảm nhận được một mùi vị rất đỗi quen thuộc, Diệu Tinh lại càng thêm lớn mật. Cô híp mắt, hôn lên môi Tiêu Lăng Phong tựa như thăm dò...
Tiêu Lăng Phong bị sự nhiệt tình của Diệu Tinh làm cho có chút tâm hoảng ý loạn. Anh cau mày." Trình Diệu Tinh!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệu Tinh mở mắt ra nhìn, rồi tựa như đã nhận ra Tiêu Lăng Phong vậy, tay của cô lôi kéo áo Tiêu Lăng Phong váy, nắm lấy thật chặc, thật giống như chỉ sợ vừa để tay xuống thì Tiêu Lăng Phong sẽ biến mất không còn thấy đâu nữa vậy...
"Thật xin lỗi..." Cô nhẹ giọng nói: "Tiêu Lăng Phong, thật xin lỗi..."
Mấy câu xin lỗi không thể nghe nổi kia của Diệu Tinh khiến cho trong lòng Tiêu Lăng Phong nhói đâu một hồi. Anh nhìn Diệu Tinh chật vật thế kia là đã biết Diệu Tinh đang phải chịu khổ sở như thế nào! Cô đã có bao nhiêu cố gắng, hết sức khống chế bản thân mình như vậy, cũng biết công hiệu của loại thuốc này kinh khủng đến mức độ nào. Tiêu Lăng Phong đau lòng nhìn vết máu trên người Diệu Tinh.
Tiêu Lăng Phong tăng nhanh bước chân. Xe chạy xiêu xiêu vẹo vẹo rồi dừng lại ở trước biệt thự. Mồ hôi trên trán Tiêu Lăng Phong biến mất, suốt dọc đường đi anh phải liên tục vừa dỗ dành vừa lừa gạt, thật vất vả mới về tới cửa nhà, Diệu Tinh lại liền dán tới anh, ôm Tiêu Lăng Phong thật chặc, đưa đôi môi của mình lên.
"..." Sau lưng Tiêu Lăng Phong chợt cứng ngắc một hồi: "Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong cau mày, nếu như cô còn như vậy anh thật sự sẽ không thể khống chế được mình nữa. Phải đối mặt với sự chủ động của người mình yêu mến như thế, anh tin tưởng không có người nào có thể khống chế nổi. Anh cũng không muốn muốn nhẫn nại. Nhưng mà...
... Hiện tại Diệu Tinh - ý thức đã hoàn toàn không còn rõ ràng nữa. Nhưng chuyện này căn bản cũng không phải là chủ ý của cô... "Ngoan, không nên làm loạn!" Tiêu Lăng Phong kiên nhẫn an ủi Diệu Tinh: "Diệu Tinh bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài, có rất nhiều người đang nhìn vào."
Tựa như là Diệu Tinh nghe hiểu được những lời nói kia của Tiêu Lăng Phong..., Diệu Tinh quả thật đã ngoan hơn rất nhiều. Cô vô lực tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, thân thể của cô nóng bỏng dọa người. Đôi môi còn bất chợt phát ra những tiếng nức nở nghẹn ngào nho nhỏ...
"Tiêu Lăng Phong. Em khó chịu..." Diệu Tinh nức nở. Bà tay nhỏ bé níu lấy áo của Tiêu Lăng Phong thật chặt. Nghe thấy tiếng đóng cửa rầm một tiếng. Diệu Tinh đột nhiên lớn mật, cô hôn lên gương mặt Tiêu Lăng Phong, tay kéo mở lớp quần áo giữa hai người.
"Diệu Tinh, em hãy bình tĩnh một chút, "Tiêu Lăng Phong ôm Diệu Tinh đi vào phòng tắm, mở nước lạnh ra, để cả hai người cùng đứng ở bên dưới vòi hoa sen dội nước xuống. Đột nhiên bị sự lạnh lẽo đánh tới khiến cho Diệu Tinh giật mình một cái. Cô mở mắt ra, hô hấp dường như gấp gấp rút hơn nhìn Tiêu Lăng Phong.
"Đừng sợ! Một hồi nữa là tốt thôi!" Tiêu Lăng Phong chậm rãi an ủi Diệu Tinh.
Nước lạnh đã ướt nhẹp cả hai người. Quần áo của hai người đều ướt dầm dề, dán ở trên người, càng lộ ra dáng vẻ hoàn mỹ đầy quyến rũ của Diệu Tinh. Những sợi tóc màu đen dính bết vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Diệu Tinh càng làm tôn thêm vẻ mê người của Diệu Tinh...
Sau lưng Diệu Tinh dính vào trên mặt tường lạnh như băng. Cô cảm thấy thật thoải mái, nhưng mà rất nhanh chóng, nhưng sự lạnh lẽo như vậy lại khiến cho Diệu Tinh cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Cô kiễng chân lên, phí sức hôn Tiêu Lăng Phong.
"Em thật khó chịu, giúp em một chút." Cô khóc khe khẽ, ánh mắt đầy mở mịt nhìn Tiêu Lăng Phong. "Giúp em..." Môi của cô dính thật chặc ở trên quần áo của Tiêu Lăng Phong.
"Trình Diệu Tinh. Em hãy mở mắt nhìn thật rõ ràng, em có biết anh là ai không?" Hơi thở của thô sáp của Tiêu Lăng Phong gấp gáp, anh nâng chiếc cằm của Diệu Tinh lên, anh rất nhanh sẽ không thể khống chế được mình nữa rồi. Nhưng mà anh lại rất sợ, nếu như anh thật sự làm, thì sẽ bị phải nghe thấy từ trong miệng Diệu Tinh thốt ra cái tên của người khác, lại càng sợ, sua khi Diệu Tinh đã thanh tĩnh lại, cô sẽ trách anh.
"Tiêu Lăng Phong, anh là Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh đáp trả. Sau đó tiếp tục cọ sát trên người Tiêu Lăng Phong. Bàn tay nhỏ bé của cô lại càng thêm càn rỡ, liên tục di chuyển ở trên người của anh...
"Ừ..." Tiêu Lăng Phong rên lên một tiếng tóm được bàn tay đang làm xằng bậy của Diệu Tinh: "Đừng làm loạn nữa!" Anh cố gắng đè nén lại mình.
Diệu Tinh không để ý tới lời nói của Tiêu Lăng Phong, cứ ôm thật chặc lấy anh: "Lăng Phong... Em thật khó chịu. Giúp em một chút có được hay không." Diệu Tinh bất lực lên tiếng cầu xin, tự mình lôi kéo quần áo của mình, trong lúc lơ đãng, móng tay bén nhọn của cô đã cào xước da tay của anh, lưu lại một đường rướm máu thật dài...
Tiêu Lăng Phong nắm tay thành quả đấm thật chặt. Anh ôm Diệu Tinh vào trong ngực, hôn lên môi của cô. Dùng lực mà hôn, tựa như muốn phóng thích toàn bộ dục vọng hồi lâu vẫn bị áp chế ở trong thân thể ra ngoài.
“Ừm!” Diệu Tinh vô ý thức hừ nhẹ một tiếng. Cô vòng tay quanh cổ Tiêu Lăng Phong, nồng nhiệt đáp lại. Tựa như nhiệt độ lạnh lẽo của nước cũng không đủ để dập tắt được sự nhiệt tình lúc này...
Tiêu Lăng Phong ôm Diệu Tinh đi ra ngoài, cũng không để ý đến hai người vẫn còn đang ướt dầm dề một mảnh, trực tiếp ngã vào trong chiếc giường mềm mại...
Cảm giác sự nồng cháy nhiệt tình còn nhiều hơn cả so với trong tưởng tượng. Diệu Tinh cũng chủ động dịu dàng hơn cả dự đoán, mấy lần Tiêu Lăng Phong đã gần như đã sắp không thể khống chế được mình nữa rồi.
"Lăng Phong..." Diệu Tinh khẽ gọi, móng tay thật dài của cô đã cào rách một đường trên cánh tay của Tiêu Lăng Phong.
Nhịp tim Tiêu Lăng Phong đột nhiên như dừng lại, thân thể nhìn gần như đã trở nên mê loạn. Anh đau lòng hôn lên ánh mắt Diệu Tinh: "Diệu Tinh, anh yêu em..." Anh thâm tình thú tội đồng thời cũng thay đổi trở nê càng dịu dàng hơn...
Lúc này tay của cô đã bị Hạ Cẩm Trình kéo lên.
"Diệu Tinh." Hạ Cẩm Trình khẽ gọi, chậm rãi đặt một nụ hôn lên trên những ngón tay của Diệu Tinh.
"Cẩm Trình, anh làm gì vậy?" Diệu Tinh rút về tay, thân thể lảo đảo một cái, phải vịn vào cái bàn mới coi như đứng vững lại được. Cô dùng sức lắc lắc đầu, đã từng có lần thứ nhất, không đúng, là đã trải qua hai lần như vậy, cô biết rất rõ ràng lúc này chuyện gì đang xảy ra với mình. Diệu Tinh dùng sức nắm chặt quả đấm, móng tay thật dài khảm vào trong lòng bàn tay cô, rất đau, tuy nhiên cô không thể làm cho ý chí của mình được thanh tĩnh. Diệu Tinh khẩn trương nắm lấy vạt áo, không được, không thể...
Hạ Cẩm Trình dùng sức lắc lắc đầu. Hèn hạ, anh tự thầm mắng. Rốt cuộc là người nào, anh vừa mới trở lại đây vậy mà đã cứ như vậy tính toán anh sao! "Mẹ kiếp!" Hạ Cẩm Trình mắng, cố gắng suy nghĩ muốn khống chế lại bản thân mình, tuy nhiên đến cuối cùng vẫn không cách nào ngăn cản được công hiệu của thuốc. Nhìn Diệu Tinh đang ở trước mắt, anh nuốt nuốt: "Diệu Tinh!" Hạ Cẩm Trình khẽ gọi một tiếng, sau đó anh đưa tay kéo cô lại.
"Cẩm Trình, anh đừng như vậy. Hãy tỉnh táo lại một chút a!" Cô giùng giằng, nhưng mà trong lòng cô lại có rất nhiều khát vọng đối với loại đụng chạm như thế này. Ngay lúc này Diệu Tinh đã bắt đầu có chút không tự chủ giống như Hạ Cẩm Trình, ngang nhiên xông tới…
"Diệu Tinh!" Công hiệu mạnh mẽ của thuốc ăn mòn thần kinh của Hạ Cẩm Trình, tựa như rất nhanh anh sẽ không thể khống chế nổi mình nữa. Hạ Cẩm Trình dùng lực đưa tay nắm lấy cái ly để bên cạnh. Tách, theo âm thanh chát chúa vang lên, chiếc ly thủy tinh bị vỡ tan tành đâm vào trong lòng bàn tay Hạ Cẩm Trình.
Anh đau đến mức rên lên một tiếng, ý thức cũng đã hơi tỉnh táo ra được mấy phần. Hạ Cẩm Trình thoáng đẩy Diệu Tinh ra một chút. Nhưng mà rất nhanh, anh lại không cách nào khống chế mình. Còn Diệu Tinh, giờ phút này bởi vì công hiệu của thuốc mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên. Diệu Tinh khe khẽ hé mở đôi môi phấn hồng của mình, trong đôi mắt lộ ra một tia mê ly, mấy sợi tóc nghịch ngợm dính vào trên gương mặt đã phiếm hồng của cô.
"... Diệu Tinh!" Hạ Cẩm Trình chống lên cái bàn. Lúc này anh muốn bảo Diệu Tinh đi, nhưng khi nhìn thấy Diệu Tinh cũng đã bị hạ độc giống như mình, nhưng mà nếu như không đi... Anh nắm thật chặc quả đấm."Thật xin lỗi, là anh đã làm liên lụy đến em, thật áy náy..."
Hạ Cẩm Trình áy náy nói, sau đó anh vươn cánh tay ra ôm lấy Diệu Tinh, không thể kiềm chế nổi liền hôn lên cái trán của Diệu Tinh, đuổi theo đôi môi đang né tránh kia. "Diệu Tinh..." Hạ Cẩm Trình kêu lên, trong giọng nói tràn đầy các loại cảm xúc lẫn lộn, vừa áy náy vừa quyến rũ. "Anh không muốn như vậy..."
Hạ Cẩm Trình vừa nói đầy vẻ áy náy, máu ở trong lòng bàn tay của anh đã nhiễm đỏ quần áo của Diệu Tinh, "Thật xin lỗi..."
Bàn tay của Diệu Tinh chống lên thân thể Hạ Cẩm Trình, nhưng không còn sức để đẩy anh ra. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không cách nào khống chế được sự đáp lại của mình, từ trong tròng mắt nước mắt chảy xuống. Chảy vào giữa phần môi của hai người...
Tiêu Lăng Phong, thật xin lỗi. Trong lòng Diệu Tinh gần như tuyệt vọng. Em không muốn như vậy, thật không muốn...
Nếm thấy răng môi mặn sáp, sau lưng Hạ Cẩm Trình cứng đờ, anh buông ra Diệu Tinh,
"Cẩm Trình, anh... Anh đang nói mê rồi, không nên làm thương tổn em như thế!" Diệu Tinh không còn sức để nói nữa: "Chúng ta không thể như vậy..." Cô lắc đầu.
Nghe những lời Diệu Tinh nói..., trong lòng Hạ Cẩm Trình liền co rút lại một cái. Anh buông cánh tay Diệu Tinh ra. Diệu Tinh bị mất đi sự chống đở, suýt nữa ngã ra trên mặt đất.
"Diệu Tinh!" @MeBau*[email protected]@ Hạ Cẩm Trình theo bản năng muốn đưa tay đỡ Diệu Tinh dậy, Diệu Tinh như bị giật mình liền né tránh.
"Anh đừng tới đây!" Rất hiển nhiên, giọng nói của Diệu Tinh cũng có chút vô lực, cô lui người lại về phía sau, nhưng sau đó xoay người lại mê loạn chạy đi, tầm mắt của cô đã có chút mơ hồ. Không biết chạy mấy bước, đến lúc này ngay cả đường đi phía trước mặt Diệu Tinh cũng bắt đầu không còn nhìn thấy rõ nữa. Tiêu Lăng Phong, làm sao bây giờ, cứu em! Núp người ở góc tường, Diệu Tinh cũng không dám cử động nữa. Cô khổ sở lôi kéo quần áo của mình. Ý thức cứ rõ ràng một hồi rồi lại mơ hồ một hồi, mồ hôi đã làm ướt mái tóc của cô. Diệu Tinh cắn môi thật chặc, cho đến khi trên cánh môi cũng bị tứa máu ra. Diệu Tinh hơi ngẩng đầu lên, ngay cả hàng lông mi của cô cũng đang run rẩy...
"Tiêu Lăng Phong..." Cô vô ý thức lẩm bẩm một cái tên, bàn tay càng không ngừng nắm thân thể, trên cổ cô lưu lại một đường vết máu. "Cứu em..." Diệu Tinh ngồi dưới đất, từ từ ngã xuống, người co rút lại thành một khối. Thân thể tựa như muốn bốc cháy lên rồi…
Trên đất mặt đất lạnh lẽo căn bản không đủ để cho cô đạt tới nhu cầu.
Diệu Tinh nằm ở trên mặt đất, người cử động uốn éo vẻ cực kỳ thống khổ. Nóng quá, giống như cả người cô đã bị ném vào trong một lò lửa lớn vậy. Trong lò lửa ấy tưởng chừng như tùy thời cô sẽ bị nung chảy tan thành mây khói... Diệu Tinh thống khổ giùng giằng, đột nhiên cảm thấy có người kéo cô.
"Đừng đụng vào tôi." Cô vô lực giãy giụa. "Buông ra..." Cô cự tuyệt nhưng trong giọng nói như mang theo một chút gì đó giống như là tiếng rên rỉ run rẩy: "Cứu em..." Cả người Diệu Tinh run rẩy. Xúc cảm trên cánh tay đột nhiên làm cho cô không thể nào khống chế nổi, liền áp sát người vào phía đối diện...
Chân mày Tiêu Lăng Phong chau lại ở chung một chỗ thật chặt. Anh nhìn ra được là Diệu Tinh đã bị bỏ thuốc. Hạ Cẩm Trình đâu? Bọn họ không phải là hẹn gặp mặt hay sao? Hiện tại con người Hạ Cẩm Trình kia đang ở đâu rồi? Tiêu Lăng Phong càng nghĩ lại càng thấy tức giận. Anh chợt ôm chặt Diệu Tinh vào trong ngực. Cô gái này, lại dám không nghe lời của anh!
"Buông tay ra!" Có trong một giây phút ngắn ngủi nào đó Diệu Tinh chợt thanh tỉnh: "Tiêu Lăng Phong... Cứu em..." Cô yếu ớt thốt ra một câu. Nước mắt từ trên khóe mắt rơi xuống. "Lăng Phong..."
Diệu Tinh thở nhẹ một tiếng, tiếng thở của cô nặng nề đụng chạm vào sâu trong trái tim của Tiêu Lăng Phong. Người trong ngực anh rõ ràng là ý thức đã mơ hồ, nhưng cái tên trong miệng của cô thốt ra lại chính là tên của anh. Tiêu Lăng Phong không thể nào hình dung nổi tâm tình của mình trong giờ phút này như thế nào... Anh chỉ biết là, nếu như giờ phút này, cái tên mà Diệu Tinh gọi kia lại là Mộ Thần, vậy thì hậu quả kia chỉ có một trong hai, một là anh sẽ nhét cô vào tay một người khác, hai là sẽ đưa tay bóp chết cô. Chỉ vì tức giận mà Tiêu Lăng Phong đã nghĩ như vậy thôi, thê nhưng mà anh biết rõ, cho dù Diệu Tinh thật sự có gọi tên của Mộ Thần, thì anh cũng chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi...
Đột nhiên bị từng luồng hơi thở mãnh liệt như thế bao vây, một chút ý thức cuối cùng còn sót lại của Diệu Tinh - cũng đã bị thiêu đốt hầu như không còn. Cô nắm thật chặt lấy quần áo của Tiêu Lăng Phong, hôn lên gương mặt Tiêu Lăng Phong, tựa như là cảm nhận được một mùi vị rất đỗi quen thuộc, Diệu Tinh lại càng thêm lớn mật. Cô híp mắt, hôn lên môi Tiêu Lăng Phong tựa như thăm dò...
Tiêu Lăng Phong bị sự nhiệt tình của Diệu Tinh làm cho có chút tâm hoảng ý loạn. Anh cau mày." Trình Diệu Tinh!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệu Tinh mở mắt ra nhìn, rồi tựa như đã nhận ra Tiêu Lăng Phong vậy, tay của cô lôi kéo áo Tiêu Lăng Phong váy, nắm lấy thật chặc, thật giống như chỉ sợ vừa để tay xuống thì Tiêu Lăng Phong sẽ biến mất không còn thấy đâu nữa vậy...
"Thật xin lỗi..." Cô nhẹ giọng nói: "Tiêu Lăng Phong, thật xin lỗi..."
Mấy câu xin lỗi không thể nghe nổi kia của Diệu Tinh khiến cho trong lòng Tiêu Lăng Phong nhói đâu một hồi. Anh nhìn Diệu Tinh chật vật thế kia là đã biết Diệu Tinh đang phải chịu khổ sở như thế nào! Cô đã có bao nhiêu cố gắng, hết sức khống chế bản thân mình như vậy, cũng biết công hiệu của loại thuốc này kinh khủng đến mức độ nào. Tiêu Lăng Phong đau lòng nhìn vết máu trên người Diệu Tinh.
Tiêu Lăng Phong tăng nhanh bước chân. Xe chạy xiêu xiêu vẹo vẹo rồi dừng lại ở trước biệt thự. Mồ hôi trên trán Tiêu Lăng Phong biến mất, suốt dọc đường đi anh phải liên tục vừa dỗ dành vừa lừa gạt, thật vất vả mới về tới cửa nhà, Diệu Tinh lại liền dán tới anh, ôm Tiêu Lăng Phong thật chặc, đưa đôi môi của mình lên.
"..." Sau lưng Tiêu Lăng Phong chợt cứng ngắc một hồi: "Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong cau mày, nếu như cô còn như vậy anh thật sự sẽ không thể khống chế được mình nữa. Phải đối mặt với sự chủ động của người mình yêu mến như thế, anh tin tưởng không có người nào có thể khống chế nổi. Anh cũng không muốn muốn nhẫn nại. Nhưng mà...
... Hiện tại Diệu Tinh - ý thức đã hoàn toàn không còn rõ ràng nữa. Nhưng chuyện này căn bản cũng không phải là chủ ý của cô... "Ngoan, không nên làm loạn!" Tiêu Lăng Phong kiên nhẫn an ủi Diệu Tinh: "Diệu Tinh bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài, có rất nhiều người đang nhìn vào."
Tựa như là Diệu Tinh nghe hiểu được những lời nói kia của Tiêu Lăng Phong..., Diệu Tinh quả thật đã ngoan hơn rất nhiều. Cô vô lực tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, thân thể của cô nóng bỏng dọa người. Đôi môi còn bất chợt phát ra những tiếng nức nở nghẹn ngào nho nhỏ...
"Tiêu Lăng Phong. Em khó chịu..." Diệu Tinh nức nở. Bà tay nhỏ bé níu lấy áo của Tiêu Lăng Phong thật chặt. Nghe thấy tiếng đóng cửa rầm một tiếng. Diệu Tinh đột nhiên lớn mật, cô hôn lên gương mặt Tiêu Lăng Phong, tay kéo mở lớp quần áo giữa hai người.
"Diệu Tinh, em hãy bình tĩnh một chút, "Tiêu Lăng Phong ôm Diệu Tinh đi vào phòng tắm, mở nước lạnh ra, để cả hai người cùng đứng ở bên dưới vòi hoa sen dội nước xuống. Đột nhiên bị sự lạnh lẽo đánh tới khiến cho Diệu Tinh giật mình một cái. Cô mở mắt ra, hô hấp dường như gấp gấp rút hơn nhìn Tiêu Lăng Phong.
"Đừng sợ! Một hồi nữa là tốt thôi!" Tiêu Lăng Phong chậm rãi an ủi Diệu Tinh.
Nước lạnh đã ướt nhẹp cả hai người. Quần áo của hai người đều ướt dầm dề, dán ở trên người, càng lộ ra dáng vẻ hoàn mỹ đầy quyến rũ của Diệu Tinh. Những sợi tóc màu đen dính bết vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Diệu Tinh càng làm tôn thêm vẻ mê người của Diệu Tinh...
Sau lưng Diệu Tinh dính vào trên mặt tường lạnh như băng. Cô cảm thấy thật thoải mái, nhưng mà rất nhanh chóng, nhưng sự lạnh lẽo như vậy lại khiến cho Diệu Tinh cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Cô kiễng chân lên, phí sức hôn Tiêu Lăng Phong.
"Em thật khó chịu, giúp em một chút." Cô khóc khe khẽ, ánh mắt đầy mở mịt nhìn Tiêu Lăng Phong. "Giúp em..." Môi của cô dính thật chặc ở trên quần áo của Tiêu Lăng Phong.
"Trình Diệu Tinh. Em hãy mở mắt nhìn thật rõ ràng, em có biết anh là ai không?" Hơi thở của thô sáp của Tiêu Lăng Phong gấp gáp, anh nâng chiếc cằm của Diệu Tinh lên, anh rất nhanh sẽ không thể khống chế được mình nữa rồi. Nhưng mà anh lại rất sợ, nếu như anh thật sự làm, thì sẽ bị phải nghe thấy từ trong miệng Diệu Tinh thốt ra cái tên của người khác, lại càng sợ, sua khi Diệu Tinh đã thanh tĩnh lại, cô sẽ trách anh.
"Tiêu Lăng Phong, anh là Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh đáp trả. Sau đó tiếp tục cọ sát trên người Tiêu Lăng Phong. Bàn tay nhỏ bé của cô lại càng thêm càn rỡ, liên tục di chuyển ở trên người của anh...
"Ừ..." Tiêu Lăng Phong rên lên một tiếng tóm được bàn tay đang làm xằng bậy của Diệu Tinh: "Đừng làm loạn nữa!" Anh cố gắng đè nén lại mình.
Diệu Tinh không để ý tới lời nói của Tiêu Lăng Phong, cứ ôm thật chặc lấy anh: "Lăng Phong... Em thật khó chịu. Giúp em một chút có được hay không." Diệu Tinh bất lực lên tiếng cầu xin, tự mình lôi kéo quần áo của mình, trong lúc lơ đãng, móng tay bén nhọn của cô đã cào xước da tay của anh, lưu lại một đường rướm máu thật dài...
Tiêu Lăng Phong nắm tay thành quả đấm thật chặt. Anh ôm Diệu Tinh vào trong ngực, hôn lên môi của cô. Dùng lực mà hôn, tựa như muốn phóng thích toàn bộ dục vọng hồi lâu vẫn bị áp chế ở trong thân thể ra ngoài.
“Ừm!” Diệu Tinh vô ý thức hừ nhẹ một tiếng. Cô vòng tay quanh cổ Tiêu Lăng Phong, nồng nhiệt đáp lại. Tựa như nhiệt độ lạnh lẽo của nước cũng không đủ để dập tắt được sự nhiệt tình lúc này...
Tiêu Lăng Phong ôm Diệu Tinh đi ra ngoài, cũng không để ý đến hai người vẫn còn đang ướt dầm dề một mảnh, trực tiếp ngã vào trong chiếc giường mềm mại...
Cảm giác sự nồng cháy nhiệt tình còn nhiều hơn cả so với trong tưởng tượng. Diệu Tinh cũng chủ động dịu dàng hơn cả dự đoán, mấy lần Tiêu Lăng Phong đã gần như đã sắp không thể khống chế được mình nữa rồi.
"Lăng Phong..." Diệu Tinh khẽ gọi, móng tay thật dài của cô đã cào rách một đường trên cánh tay của Tiêu Lăng Phong.
Nhịp tim Tiêu Lăng Phong đột nhiên như dừng lại, thân thể nhìn gần như đã trở nên mê loạn. Anh đau lòng hôn lên ánh mắt Diệu Tinh: "Diệu Tinh, anh yêu em..." Anh thâm tình thú tội đồng thời cũng thay đổi trở nê càng dịu dàng hơn...
Danh sách chương