Ngày hôm sau, Vân Mộng vừa tỉnh giấc thì nhận được điện thoại từ bạn tốt của mình.

Kế tiếp là tin tức hết sức động trời.
“Chết rồi chết rồi, xong đời tớ rồi….”
“Chuyện gì?”
Chu Lệ khóc òa lên, bắt đầu kể lại quá trình Lục Tử Tiếp đến làm anh hùng cứu mỹ nhân và đưa cô nàng về nhà, sáng ra cô phát hiện bọn họ ngủ chung một giường.

Nghe xong, trên đầu Vân Mộng bốc lên cả ngàn dấu chấm hỏi:
“Đừng đùa chứ!”
“Không có đâu, tớ không đùa, tớ cũng chẳng biết tại sao mình lại… hơn nữa, hơn nữa cổ tớ còn có vết thương rất lạ.

Cậu mau đến cứu tớ!” Chu Lệ trốn trong nhà vệ sinh, vừa nói vừa run.

Đúng lúc ấy, bên ngoài có giọng của Lục Tử Tiệp truyền vào:
“Chị định trốn đến bao giờ?”
“Aa!”
Chu Lệ giật cả mình, đánh rơi điện thoại trên sàn nhà tắm.

Lúc cô run lẩy bẩy nhặt nó lên, liền nghe Vân Mộng nói:
“Cậu ở đó, tớ đến ngay!”
“Tớ… Tớ không biết mình đang ở đâu cả…”
“Chắc chắn là nhà của Tử Tiệp rồi.”
Vừa nói, Vân Mộng vừa xuống giường thay quần áo.

Lục Cẩn Hiên phải đến công ty xử lý rất nhiều thứ, cô tỉnh giấc thì anh đã đi làm từ lúc nào, hiện tại chỉ có thể một mình qua chỗ Tử Tiệp xem sao.
Chu Lệ ở trong nhà vệ sinh khóc sướt mướt, Lục Tử Tiệp bên ngoài chỉ có thể áp trán vào cửa, đau đầu muốn chết.

Người bò lên người cậu là chị ta, chủ động hôn cậu cũng là chị ta, lại còn tự làm bản thân chảy máu.

Sức kiềm chế của cậu kém hơn anh trai nhiều lắm, bởi vậy mới…
Một lát sau, Vân Mộng mặc áo ngoài, tóc tai còn chưa kịp chải xông vào trong.

Quản gia đưa cô đến chỗ Tử Tiệp xong liền đi, từ sau khi mối quan hệ của cô và Cẩn Hiên thăng tiến, ông đã chẳng quản chuyện của họ nữa.
“Chu Lệ đâu?” Vân Mộng hỏi Lục Tử Tiệp.
Đầu ngón tay thiếu niên chỉ vào góc nhà vệ sinh, vẻ mặt có chút chột dạ:
“Trong đó.”
“Em… hút máu cô ấy?” Vân Mộng trưng ra vẻ mặt không biết làm sao.

Câu hỏi của cô đổi lại một cái gật đầu rất khẽ, Vân Mộng ngay lập tức rơi vào trầm tư.

Nhớ lại lúc trước khi biết chuyện của anh em họ, cô suýt chút bị lôi ra ngoài tẩy não, may mà Cẩn Hiên ngăn chặn kịp thời, có khi nào họ sẽ xử lý Chu Lệ không? Cô lo lắng nói:
“Cậu tránh mặt một lát, tôi nói chuyện với cô ấy.”
Vân Mộng đi tới chỗ nhà vệ sinh, đưa tay gõ cửa rồi gọi mấy tiếng.

Phải mất một lúc, sau khi đã xác định người bên ngoài là cô, Chu Lệ mới he hé cửa, mặt mũi trắng bệch bước ra, còn khoa trương lôi kéo tay cô rồi nói:
“Đi thôi, chúng ta mau đi khỏi đây!”
“Từ từ đã, Chu Lệ, cậu bình tĩnh trước đi.”
“Làm sao mà bình tĩnh được? Cậu có biết hôm qua, hôm qua…”
Cô nàng bỗng trở nên ấp úng, mặt mũi từ trắng thành đỏ.

Đúng rồi, hôm qua bọn họ đã thế kia thế kia, sau đó thì…
Vân Mộng ôm chặt Chu Lệ, vỗ nhẹ lên lưng cô nàng và an ủi:
“Không sao, đừng sợ, có tớ đây rồi.”
Nói đến nỗi khô cả cổ, Vân Mộng mới thuyết phục được bạn mình ngồi lại phòng khách để nói chuyện.

Cô kể cho Chu Lệ nghe về chuyện của bản thân và Lục Cẩn Hiên, cũng như thân phận thật sự của anh em nhà họ Lục.

Mắt Chu Lệ đảo một vòng, miệng cứng đờ không phản ứng.
Chu Lệ tưởng tượng đến những nguy hiểm mà Vân Mộng phải trải qua, rồi nhớ đến hôm nhà mình bị siết nợ, cảnh tượng Lục Tử Tiệp đánh nhau gần như không thực.

Phải rồi, nếu là người thường thì sao có thể đánh nhau với cả đám côn đồ mà thắng được?
Mặc dù hiện tại đã biết bí mật của họ, cô nàng vẫn rất khó chấp nhận:

“Tớ làm sao đây? Tớ sai rồi…”
“Sai cái gì?” Vân Mộng nhếch mày hỏi.
“Tớ không nên bám lấy Tử Tiệp… Bây giờ tớ sẽ xem như chưa biết gì, tớ về nhà đây!”
Không phải ai cũng có tinh thần thép mà dễ dàng chấp nhận người mình thích là quái vật trong truyền thuyết, Chu Lệ rất sợ, bên cổ vẫn truyền tới cơn đau nhức làm cô phát run.
Vân Mộng không ép bạn mình phải chấp nhận Tử Tiệp, chỉ nhắc nhở:
“Miễn là cậu thề giữ kín chuyện này thì sẽ không ai làm gì cậu đâu.

Nhưng mà theo tớ biết, cậu đã chủ động theo đuổi Tử Tiệp phải không?”
“Phải…”
“Vậy cậu nghĩ xem cậu thích Tử Tiệp vì cái gì? Được rồi, tớ sẽ gọi xe cho cậu về.”
Gọi taxi từ bên ngoài vào khu biệt thự này hơi tốn kém, chẳng qua bây giờ Vân Mộng dùng tiền của Lục Cẩn Hiên quen tay, không lo lắng mấy chuyện đó nữa.
Chu Lệ ôm chặt cánh tay Vân Mộng và được đưa đi khỏi khu biệt thự Pandora mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Bên trong khu số năm, Lục Tử Tiệp đứng trên lầu với một tay đút túi quần, một tay đặt trên cửa kính nhìn ra xa.

Ánh mắt của cậu chứa đựng rất nhiều cảm xúc hỗn tạp, có thất vọng, cũng có một chút khinh thường.

Hóa ra Chu Lệ cũng chỉ như vậy thôi, xem cậu thành quái vật đáng ghê tởm nào đó mà trốn tránh.

Lẽ ra đêm qua không nên đến đón chị ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện